Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tri Âm

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

Chương ba

Sau đêm hôm đó, Trần Ân tỉnh lại, mọi sự không còn giống như giấc mộng nữa. Cô thật sự ngà say, hương thơm của rượu phảng phất quanh người, viên ngọc nọ cũng theo cô ra khỏi mộng ảo. Tất cả điều đó không khỏi khiến cô phải suy nghĩ, thật ra bản thân có phải đang giam mình trong nỗi sợ hãi, tự đem mình so với chú chim trong lòng, đợi người khác ban phát chút ghé thăm rồi an ủi bản thân rằng cô vẫn còn tồn tại. Bên ngoài kia ma đạo hoành hành có thật sự nguy hiểm như cô đang tự hù dọa hay chỉ là sự hèn nhát đến đột độ, ham sống sợ chết lầm lũi như con chuột nhắt không dám ngẩng đầu.  Trần Ân chìm trong lối suy nghĩ mông lung, cô sợ sau khi ra khỏi đây cô không còn giữ được tâm đạo, cô sợ giống như giấc mơ nọ chém chém giết giết thù hận ngập trời.

Ngày qua ngày. Một buổi sáng lại đến theo đúng quy trình của tạo hóa, chú chim nhỏ tự do tự tại lại đậu trên nhành trúc cất tiếng véo von, gọi nắng xua sương báo hiệu một ngày dài. Chú hươu già đi lạc vào nhà đưa mắt nhìn Trần Ân với vẻ khinh khỉnh khó chịu, đàn kiến dưới chân lại trộm đường sau bếp của cô. Trần Ân tự hỏi có phải bọn chúng đang khinh thường cô không?, cô chẳng cần chú chim hoạt náo, chẳng cần phải chịu đựng vẻ đáng ghét của lão hươu già, đàn kiến kia có vẻ cũng đang khinh thường cô cho nên hết lần này đến lần khác trộm đường của cô. Trần Ân bực dọc thức dậy khá sớm đợi chú chim đó vừa đến liền dùng chổi quét đi, lão hươu già dăm ba bữa đi lạc vào nhà lần nào cô cũng cho lão thứ gì đó ăn tạm, lần này cô vừa nhìn thấy đã dùng chổi quét lão ra ngoài khiến cho lão sợ hãi cong chân chạy một mạch. Đàn kiến kia không biết tốt xấu mỗi sáng cô đã để vài hạt đường bên ngoài cho chúng vậy mà chúng tham lam không biết dừng, một hạt cô cũng lấy lại.

Bên ngoài, chuông báo khách rung lên liên hồi kéo theo đó là tràn cười nói vui vẻ.

"Ông biết không, rượu ngon không phải chỉ có Bích Dao tiên tử mới có, ông xem, ông xem tôi cũng ủ được rượu ngon, rượu này mà ăn với mứt hoa hồng của bé Ân là không có gì để chê."

Tiếp đó là một tràn hồi đáp.

"Tôi nhất định sẽ ăn thử xem"

"Đúng, đúng"

Lão tiên gia đương vui vẻ trò chuyện cùng hai người bạn, đi từ bên ngoài vào đã nghe tiếng của lão rôm rả. Tâm trạng Trần Ân hôm nay không được tốt, cô trưng vẻ mặt nhăn nhó ra tiếp lão tiên gia cùng hai vị lão tiền bối. Lão tiên gia vốn là một vị thượng tiên được người đời gọi là Xích Nguyệt Tiên Ông, quen biết rộng rãi. Lão vừa nhìn thấy vẻ mặt của Trần Ân liền đẩy cô vào bếp hỏi.

"Ai ức hiếp bé Ân của ta hả?"

Trần Ân liền xị mặt xuống.

"Không có."

"Vậy tại sao con lại bày ra vẻ mặt thế kia, người ta không biết còn tưởng con muốn đuổi khách."

"Đại Tiên nói xem có phải con rất vô dụng?"

Trần Ân chán chường nhìn xung quanh bếp. Cô tiện tay lấy một ít mứt hoa hồng bày lên đĩa, vừa làm vừa than vãn.

"Con suốt ngày chỉ ở đây làm vài việc nhỏ, tu luyện như thế nào cũng không rõ…"

Nói chưa hết câu Trần Ân phát hiện hũ mứt của mình vơi đi rất nhiều, trong lòng cảm thấy kỳ lạ nhưng câu chuyện với lão tiên gia vẫn chưa xong, cô đành gác việc đó qua một bên. Nói tiếp

"...Không rõ đã tiến bộ như thế nào."

Trần Ân đóng hũ mứt lại tự cảm thán, tại sao nó lại vơi đi nhanh như thế rõ ràng cô mới vừa làm hôm qua. Lão tiên gia nghe cô than vãn liền đáp:

"Bé Ân, con ở đây bình bình an an như vậy còn không muốn sao?"

Bình bình an an?, bình bình an an đến nỗi phát ngấy đến nơi, cuộc sống này của cô không chỉ vài chục năm thậm chí vài trăm năm, ở một nơi lập đi lập lại mỗi một công việc nhà, rốt cuộc cô sinh ra có ý nghĩa gì chứ?. Câu trả lời của lão tiên gia khiến cô càng nghĩ càng thấy bản thân vô dụng, nhăn nhăn nhó nhó cô đem đĩa bánh mứt ra mời khách rất hời hợt.

"Mời các vị tiền bối dùng bánh."

Lão tiên gia đi sau Trần Ân cũng nhăn nhó theo.

"Bé Ân con đúng là chưa trải qua giông bão liền cho rằng an yên là nhàm chán. Ở ngoài kia biết bao nhiêu kẻ muốn được yên ổn mà không được."

Hai vị tiền bối nghe được câu chuyện của hai ông cháu liền hướng Trần Ân khuyên nhủ:

"Cô bé này phải nghe lời người lớn chứ."

Trần Ân lại thấy lời của Tri Âm có lý hơn cả " phượng hoàng bị nhốt trong chuồng có khác gì gà.". Cô còn trẻ, tuổi trẻ như thanh kiếm tốt nếu không được rèn giũa nó liền biến thành thứ vô dụng. Cãi lý không được, cô liền giận dỗi bỏ đi vào bếp, bên ngoài tiếng của lão tiên gia vang lên rõ mồng một.

"Trẻ con ở nhân gian luôn khó nói chuyện, không phải như trẻ con ở tiên giới bọn chúng luôn có khuôn phép hơn."

Lời không muốn nghe cũng nghe đủ. Trần Ân bất giác dậm chân huỳnh huỵch, bên ngoài lão tiên gia lại nói:

"Đấy, đấy giậm chân giậm cẳng đấy."


Giận đến đỏ mặt tía tai thì cơm vẫn không thể bỏ. Trần Ân nấu một bữa mời khách xong xui lại được giáo huấn khá nhiều, nào là " trẻ con không hiểu chuyện.", " ngựa non háu đá." Giận đến không ngủ được chỉ ước có ai đó cùng tâm sự, cầu được ước thấy, vừa dứt lời bên ngoài liền có tiếng động. Ban đêm ban hôm, chẳng lẽ bọn oan hồn? Trần Ân rón rén đến cửa, nhìn qua lỗ hổng không ai khác chính là  tên Tri Âm chết bầm. Thở phào nhẹ nhõm, Trần Ân vội lên tiếng:

"Đêm hôm anh đến đây làm gì?"

Tri Âm thông thả đi đến bên cửa đáp:

"Chẳng phải có người cần tâm sự hay sao?, mở cửa đi có người đến nghe rồi này."

Tri Âm lấy từ trong áo ra gói nhỏ mứt hoa hồng, từ tốn thưởng thức trong khi chờ Trần Ân mở cửa. Trần Ân vừa mở cửa đã thấy hành động của hắn liền hiểu ra chính hắn là kẻ trộm mứt của cô, đột nhiên cô cảm thấy cả thế giới này đều ức hiếp cô, đều muốn trộm đồ của cô, muốn cô sống trên đời chỉ để làm món bánh mứt phục vụ họ, khóe mắt cô cay xòe, hận không thể cầm dao giết người. Hận không thể băm kẻ trộm mứt này cùng với bọn kiến trộm đường kia ra trăm ngàn mảnh nhỏ, tiếng hét của cô lạc đi:

"ĐỒ ĂN CƯỚP."

Tri Âm vẫn chưa hiểu ra được chuyện gì thanh trường kiếm đã chém xuống, hắn nhanh trí né được nhưng lại làm rớt mất vài miếng mứt hoa hồng.

"Muốn giết người hả?."

Ánh mắt hắn nhìn đăm đăm vài miếng mứt rơi trên nền đất lộ vẻ tiếc nuối.

"Uổng ghê."

Trần Ân chưa bao giờ cảm thấy ủy khuất như thế này, chưa bao giờ, cho nên cô không ngờ bản thân lại cục sút đến thế.

"Giết người á, anh đâu phải là người, anh là đồ ăn cướp."

Tri Âm hứng trọn cơn giận của Trần Ân, hắn những tưởng trộm một ít mứt ăn cho đỡ thèm không ngờ cô lại giận dữ đến vậy. Hắn vội giải thích

" Cô còn nhớ lần trước tôi bảo cô đến nhớ mang cho tôi ít mứt, không ngờ đợi cô lâu quá nên tôi tự đến lấy. Tôi cứ tưởng cô sẽ biết chứ."

Trần Ân trong lòng đang rất buồn, hắn đã giải thích như vậy cô còn trách được gì nữa, cô chỉ còn cách đứng khóc tức tưởi. Tri Âm thường hay nói nhiều nhưng lúc này hắn lại bối rối chẳng an ủi được gì cứ yên lặng đứng bên cạnh. Trần Ân chỉ cần một người như thế, chẳng cần hắn nói gì cả chỉ cần hắn như vậy để cô biết rằng khi cô buồn vẫn còn có ai đó. Khóc xong rồi trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tri Âm nhìn thấy tâm trạng của cô khá lên liền đề nghị.

"Cô đi dạo một chút không?"

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.