Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập thất

Tiểu thuyết gốc · 1042 chữ

Thanh thanh lam, tràm, lục

Nhất sắc điệp,thủy, vân

Liên sơn, Thiên Hà Thủy

Hữu Trường Lưu  tông môn.

dịch thơ:

Xanh xanh lam tràm lục

Một màu nguyện lại lá nước mây

Trên đỉnh Liên Sơn có suối chảy từ trời xuống.

Có một tông môn gọi là Trường Lưu.

🍃🍃🍃

Khi mặt trời vừa ngả về tây, cả bầu trời khoác lên chiếc áo màu vàng rực. Ba người Diễm Lệ, Trần Ân, Tri Âm cũng vừa đến Liên Sơn đỉnh.

"Hữu Trường Lưu tông môn" Tri Âm đọc lên dòng này liền nghĩ đến Văn Nghị, đại đệ tử của Hoành Bách tông chủ Trường Lưu tông môn. Tri Âm đã từng gặp qua người này, hắn là loại người không có bất kỳ tạp niệm nào, không ưu, không tư, tranh đoạt được mất so với hắn chẳng một chút liên quan, chính vì lý do ấy Tri Âm không thể xâm nhập vào thần thức cũng như không thể khơi gợi bất kỳ ham muốn nào từ hắn, loại người này đến cả thần tiên cũng phải thua kém một bậc.

Con đường mòn dần mất hút sau tảng đá lớn khắc trên đó bốn chữ "Trường Lưu Môn Quan", vừa nhìn ai cũng có thể đoán được phía trước chắc chắn đã được giăng kết giới.

Trần Ân vừa muốn tiến đến Tri Âm đã nhanh tay nắm cô lại, trông hắn rất nghiêm túc nói:

"Trường Lưu Tông Môn từ trước đến nay là tiên môn có danh tiếng ở tứ hải bát hoang, họ rất có quy tắc, cô không nên đi lung tung."

Hắn vừa dứt lời Diễm Lệ đã cung kính hướng kết giới thỉnh:

"Thuộc hạ được lâu chủ nhất thính phong phái đến tìm người quen Văn Nghị, thỉnh các vị tiên nhân gửi lời đến vị tiên gia ấy giúp thuộc hạ."

Kết giới ở đây trông chẳng khác gì một đường vạch ngang chia rẽ hai nửa hoàn toàn khác nhau, một bên là rừng núi hiểm trở độc nhất một lối mòn, đi theo lối mòn ấy khoảng chừng một dặm đường núi, đến cuối đường liền bị cắt bởi kết giới. Bên kia kết giới phong cảnh hữu tình, mây, nước, cây cỏ nguyện vào nhau tạo thành một màu tươi mát. Giăng kết giới rõ ràng như thế này chẳng qua chỉ muốn báo cho những kẻ lạ mặt biết điểm đến mà dừng.

Đợi khoảng một lúc, từ trong kết giới xuất hiện vị tiên nhân trẻ tuổi, lam y phiêu dật trông như bức họa đồ xưa cũ, điều khiến Trần Ân nhìn ngắm mãi không rời mắt chính là chấm chu sa giữa trán của vị tiên hữu trẻ tuổi ấy, nó khiến cô cảm thấy người sở hữu nó toát lên vẻ tiên phong đạo cốt, bất nhiễm bụi trần.

Tri Âm cũng chú ý quan sát hắn, người trẻ tuổi này đạo căn chưa vững, tiên pháp chưa thông, có vẻ như là đệ tử mới nhập môn được phái đến canh giữ kết giới, chủ yếu giữ vai trò thông báo.

Vị tiên nhân trẻ tuổi nghe thấy có người cần tìm liền đáp:

"Tôi sẽ thông báo đến đại sư huynh, phiền các vị chờ đợi một lát."

Lời vừa dứt, khoảng đất rừng bên trái liền hóa ra ngôi nhà chờ nho nhỏ với đầy đủ tiện nghi, trên bàn nhỏ còn có bánh trái, nước trà nóng hổi.

Diễm Lệ đi đến ngồi chờ trước nhà, Tri Âm lại đi tới đi lui giữa đường kẻ của kết giới, nhìn nhìn ngó ngó, kỳ quái như thể không biết lại muốn giở trò gì. 

Còn Trần Ân dường như lại có hứng thú hơn với hương vị trà thơm lừng, uống được hai ngụm quả nhiên trong người có cảm giác khoang khoái.

Người ở đỉnh Liên Sơn này làm việc thật hiệu quả, chẳng mấy chốc vị tiên hữu đó đã trở lại, còn cẩn thận truyền lời phân phối:

"Đại sư huynh mời hai vị vào hậu viện, mời hai vị đi lối này."

Kết giới mở ra cánh cửa lớn, Tri Âm đã vội nhảy vào trước, hắn là đang sợ ai đó giành mất vị trí đi trước của mình hay sao?

Trần Ân nấp sau Diễm Lệ từ tốn bước từng bước, thi thoảng cô còn ở phía sau kéo áo ả hỏi:

"Chúng ta đến đây để làm gì vậy?"

Thật ra dấu hỏi lớn nhất của Trần Ân chính là, danh môn chánh phái, tiên nhân phàm giới như họ cũng qua lại với ma giáo hay sao?, chẳng rõ đây có phải là hữu danh vô thực, vàng thao lẫn lộn?.

Nếu thật như vậy chẳng trách nhân giới biến loạn mấy nghìn năm, một phần là do Tiên giới chẳng màng đến nữa tự đặc thiên quy tách ra khỏi mọi sự liên kết, mặc cho ma đạo hoành hành, trong khi tiên yêu và bán tiên nhân giới lại nữa thật nữa giả, chỉ có những kẻ vượt qua được kết giới ở cửu trùng thiên mới được thừa nhận, còn lại đều tự lập môn phái, thật giả lẫn lộn.

Diễm Lệ chỉ bảo Trần Ân nên trật tự một chút, câu hỏi này ả hoàn toàn không trả lời.

Con đường đi đến hậu viện so với câu "bồng lai tiên cảnh" còn tươi đẹp hơn bội phần. Cây xanh, nước biết, bầu trời thoáng đãng, thi thoảng lại xuất hiện vài môn đồ y phục màu lam nhạt phiêu dật trong gió, thật là thu hút ánh nhìn, chẳng qua bọn họ có quan hệ với Dạ Huyền, một danh môn chính phái rởm.

Tri Âm vẫn cứ thư thái đi trước dẫn đầu, hắn chính là vị khách ung dung tự tại nhất từ trước đến nay, không cần e dè, điệu bộ thoải mái như vừa trở về chính ngôi nhà của mình. Bên kia có cá, bên nọ có hoa, hắn thích thú nhìn ngắm, lại còn trêu ghẹo Trần Ân, gọi cô đến xem, sau đó giả vờ nói:

"À, tôi quên là cô phải giữ ý tứ, hahahaha".

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.