Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập bát

Tiểu thuyết gốc · 989 chữ

Sau dãy hành lang thủy tạ quanh co bắt qua hồ sen, sen trắng nở rợp hồ, hương thơm ngào ngạt, cảnh sắc say lòng. Tri Âm đi vòng ra phía sau Trần Ân, giọng trầm ấm:

"Cô thích sen không?, tôi hái tặng cô nha."

Sen trong hồ đẹp như thế này ai lại nỡ bứt chết chúng chứ, vả lại sen này cũng không phải của hắn, tự ý hái tặng là hành động trộm vặt, cứ để chúng tự nở tự tàn sẽ đỡ đau lòng hơn tàn trên tay. Trần Ân đưa mắt nhìn những bông hoa xinh đẹp hòa nguyện với lá xanh xanh, tươi đẹp biết mấy, bất giác cô đáp:

"Đẹp như thế này đều là do chúng được ở nơi thuộc về chúng."

Đối với câu trả lời này Tri Âm có chút gì đó động lại, hắn nhìn Trần Ân không nói thêm gì khác.

Diễm Lệ đi phía trước nghe Trần Ân lẩm bẩm, nghe qua không phải không có lý, ả chợt nhớ đến Dạ Huyền. 

Năm đó Dạ Huyền ở bên giường của Đinh Hương, tuy Đinh Hương đã già cỗi, đôi mắt chẳng nhìn rõ nữa, cô ấy còn nhầm Dạ Huyền là đứa cháu nhập ngũ đã lâu của mình trở về. Dạ Huyền hết lòng chăm sóc cho Đinh Hương, yêu thương cô ấy, bảo bọc cô ấy, cho dù cô ấy mang hình hài già cỗi, mất đi hết sự minh mẫn, hắn vẫn vì cô ấy, bên cạnh cô ấy. Diễm Lệ hết lần này đến lần khác đều không cam tâm, dù cho ả hết lòng vì hắn, dù cho ả xinh đẹp hơn người, dù cho ả moi hết tim gan cùng sự trung thành tuyệt đối đối đãi hắn, cho dù ả có làm gì thì mãi mãi ả vẫn chẳng có được trái tim của Dạ Huyền.

Ả cùng hắn hết kiếp này đến kiếp khác nhìn Đinh Hương được sinh ra, lớn lên, chết đi nhưng hết kiếp này đến kiếp khác vẫn chỉ âm thầm bảo vệ cô ấy, tìm người tốt gả cho cô ấy, tìm nhà tốt dưỡng dục cô ấy khiến cho cô ấy đời đời bình an. 

Hình ảnh năm đó Đinh Hương mười sáu tuổi, trên người mặc giá y xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt long lanh, châu sa đầy mặt. Năm đó cô ấy bị tên háo sắc ép gả, giữa đường Dạ Huyền đã giết chết tên háo sắc ấy, sau đó đưa cô ấy về nhà.

Khi hắn rời đi, Diễm Lê cũng có mặt, hắn không quay đầu lại, hắn chỉ sợ nhìn thêm Đinh Hương một chút nữa hắn sẽ không giữ được bình tĩnh. Diễm Lệ nhìn thấy hai mắt hắn đỏ hoe, quay đầu nhìn thấy Đinh Hương cũng đôi phần tiếc nuối. Ả hỏi Đinh Hương:

"Cô thích hắn?"

"Tôi không biết đây là cảm giác gì, đối với anh ấy tuy chỉ là lần đầu gặp gỡ ngắn ngủi, mà ngỡ như đã trăm năm."

Điều này Diễm Lệ không hề nói cho Dạ Huyền biết, ả thỉnh thoảng chỉ cả gan hỏi hắn:

"Tại sao anh không ở lại, một đời một kiếp công khai bên cạnh cô ấy?"

Dạ Huyền nói với ả:

"Tôi và cô ấy giống như Mẫu Đơn và bình sứ, tuy mẫu đơn được cắm trong bình sứ sẽ rất mỹ lệ nhưng đến một ngày mẫu đơn tàn đi, bình sứ chỉ có thể đưa mắt nhìn mẫu đơn chết dần bên trong. Nếu đã như vậy thôi thì cứ để mẫu đơn rực rỡ trên cành kia, đến khi tàn úa lại về với đất mẹ, nuôi dưỡng từng ngày, đợt mẫu đơn khác lại càng rực rỡ hơn, sẽ bớt đau lòng hơn."

Cả hai câu nói này đều giống nhau, tâm ý đó đều hướng đến, quý trọng những điều tự nhiên trong trời đất, có sinh ắt có tử, có khởi ắt phải tàn, chỉ là trong trời đất loại nhân duyên như ả tồn tại quá lâu rồi, chỉ đợi một ngày gặp được hoàng tuyền.

 Suy nghĩ chợt tắt, bất giác đã đi hết dãy hành lang rồi. 

Bên kia là ngôi đình thủy tạ rộng lớn, bên ngoài rèm tre khắc đôi ba dòng thơ, bên trong màng lụa bay phấp phới, thấp thoáng bóng người con trai tóc dài tựa dòng suối mát, suôn mượt tựa thủy lưu, xõa xuống chiếc lưng rộng, y phục màu lam khiến cho khung cảnh trở nên thơ mộng. 

Tiếng sáo dập dìu hòa cùng tiếng chim muông, một chiếc lá rơi cũng như đang nhảy múa.

"Văn Nghị sư huynh, không ngờ huynh lại đến trước một bước."

"Huynh chính là đang rảnh rỗi quá, có bạn đến tìm mừng rỡ khôn xiết đây."

Nói xong vị tiên hữu trẻ tuổi cáo từ ba người, quay người một cái đã rời đi như làn khói.

Văn Nghị có gương mặt hài hòa, ngũ quan tinh tế, vô cùng sinh động. Hắn thổi một khúc khiến tâm trạng mọi người trở nên khoang khoái, e thẹn lúc ban đầu cũng vì thế giảm đi một nửa.

"Mời ngồi, tôi đã nghe Dạ Huyền nói đôi chút về cô bé này, chỉ là…"

Lời còn đang bỏ ngỏ, Văn Nghị đã lập một đạo kết giới, kết giới được giăng lên vô cùng tự nhiên, ví như cơn gió lan tỏa, phút chốc nhìn lại Trần Ân đã không nhìn thấy Tri Âm đâu cả.

Văn Nghị thấy cô ngó quanh tìm kiếm, tay áo nhất lên, theo ngón tay Văn Nghị tên Tri Âm đó đã đứng ở mái đình đằng xa, chống tay lên eo mà nhìn chằm chằm về phía này.

Văn Nghị tiếp tục nói:

"Chỉ là chuyện hệ trọng khách không mời không thể dự thính."

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.