Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Thâu Cầu Viện Champa

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Vương quốc Champa,

Kinh đô Indrapura tức Đồng Dương,

Ngồi trên ngai vàng là Vua của Vương quốc Champa Parameshvaravarman I hay Bê Mi Thuế, hai bên là hàng Tôn quan và Ngoại quan.

Phía dưới là một thiếu niên đang quỳ xuống, nước mắt giàn dụa. Nhìn thoáng qua chắc ai cũng nghĩ đây là buổi xét xử nô lệ, thế nhưng nếu những người ở kinh đô Tràng An nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra người này là con trai cả của cố Thập Đạo Tương Quân Lê Hoàn tên Lê Long Thâu.

Thì ra, mấy tháng trước khi tổ chức chính biến Lê Hoàn đã sắp xếp gia tướng mang theo Lê Long Thâu về quê nhà du lịch với mục đích tránh việc lớn không thành cũng sẽ còn dòng dõi kéo dài. Sau, lại vì chưa đủ chắc chắn, Lê Hoàn lại cho bộ tướng thân tín đang đóng quân tại biên giới với Cham Pa là Lữ tướng Lưu Hoàng bảo hộ, khi cần thiết sẽ dẫn Long Thâu chạy về kinh đô Indrapura để cầu viện hoặc chí ít thì cũng có chỗ náu thân chờ ngày trở lại.

Đây là một sự chuẩn bị ở sau, lẽ ra không cần phải dùng đến nhưng có ai ngờ trời cho Đinh Liễn xuyên không tới, phá hỏng cuộc chính biến và tẩy sạch phe đối lập. Gia tướng của Lê Hoàn khi biết tin chủ công đã thất bại thì đã chạy tới báo tin cho Lưu Hoàng. Lưu Hoàng vội vàng sắp xếp hơn 1000 sương quân trung thành bảo hộ, cùng Long Thâu theo thuyền vượt biển chạy xuống phía Nam.

Trời tháng mười mùa Đông có gió mùa Đông Bắc thổi tới nên thuận gió, thuyền đi rất nhanh. Đoạn đường từ Hà Tĩnh đến Indrapura (Quảng Nam ngày nay) lẽ ra để di chuyển cả ngàn nhân mã cũng cần phải hai mươi ngày mới tới nơi chỉ mất thời gian một nửa. Tới kinh đô Champa lúc chập tối, Long Thâu cùng Lưu Hoàng sắp xếp chỗ đóng quân cho bộ hạ rồi xin ngay vào yết kiến vua Bê Mi Thuế.

Khi cầm trên tay miếng ngọc bội, tín vật của Lê Hoàn, vua Bê Mi Thuế lâm vào hồi ức. Hắn vốn chỉ là người con thứ trong hoàng tộc, vì khá thông minh lại có thiên phú võ nghệ nên khi trưởng thành đã trở thành một đối tượng nặng ký trong việc tranh đoạt ngôi báu. Các vị hoàng tử khác thay vì đấu đá nhau thì nay đã đoàn kết lại hãm hại hắn khiến hắn nhiều lần suýt chết.

Lần nguy hiểm nhất là vào 4 năm trước khi hắn bị kẻ thù truy sát gần ngay biên giới với Đại Cồ Việt. Trong lúc nguy cấp thì quân của Lê Hoàn xuất hiện ở đây, thay vì giết chết thì lại cấp cứu, hơn nữa còn bí mật kết bái huynh đệ với hắn. Về sau, lại cho hơn 2000 quân tinh nhuệ hộ vệ hắn về tới Indrapura. Nhờ đó mà hắn có thời gian và cơ hội phục thù, tổ chức chính biến, giết chết vua cha và tất cả huynh đệ để lên ngôi Vua Champa.

Ba năm qua, hắn phải lâm vào các cuộc đàn áp các phe phái phản đối của các thế lực cũ. Khởi nghĩa nổ ra khắp nơi từ biên giới với Đại Cồ Việt phía Bắc đến biên giới với Đế Quốc Khơ Me phía Nam. Tuy đã dập tắt tất cẩ các cuộc khởi nghĩa phản loạn ấy nhưng hắn biết mâu thuẫn nội bộ vẫn chưa hết, sẵn sàng bùng nổ bất cứ khi nào. Nay đang nhóm họp triều chính thì nghe tin con trai Lê Hoàn mang theo tín vật đến cầu kiến, hắn cũng thuận thế cho vào gặp.

Hóa ra, người anh kết nghĩa phương Bắc của hắn tổ chức chính biến không thành nên bị giết cả nhà. Giờ chỉ còn sót lại mỗi Lê Long Thâu một đứa con độc đinh và hơn 1000 sương quân đến đây nhờ che chở. Che chở thì cũng tốt đấy, vì ơn cứu mạng hắn sẵn sàng nhưng Lê Long Thâu lại khóc lóc ầm ĩ kêu gọi hắn xuất quân trả thù, điều này quả thật làm khó cho hắn. Hắn không phải là không muốn đánh nhưng hiện tại hắn đang sứt đầu mẻ trán đối phó với mâu thuẫn nội bộ và các cuộc phản loạn. Tâm trí và tinh lực đâu mà xuất binh ra bên ngoài. Hai nước chiến tranh đâu phải trờ đùa, hứng lên thì đánh. Nghĩ vậy, hắn nói với Long Thâu.

“Cháu của ta, nghe tin cha cháu mất ta nghe cũng rất đau buồn. Hắn là anh em kết nghĩa với ta, lúc hắn bị hại ta lại không thể ở bên cạnh cùng kề vai sát cánh chiến đấu quên mình, thật tiếc nuối lắm thay. Ta chắc chắn sẽ xuất quân trả thù cho người anh em nhưng việc xuất quân ra khỏi quốc thổ không phải là chuyện nói là sẽ làm ngay được mà cần rất nhiều sự chuẩn bị về lương thực và binh sĩ và đồng thời phải cân nhắc nhiều thứ.

Nay cháu hãy về nghỉ tạm dịch trạm vài ngày cho lại sức, đợi ta bàn bạc với quân thần xong sẽ cho cháu biết kết quả thế nào. Dù ta có xuất chinh hay không thì ta cũng sẽ sắp xếp cho cháu và bộ hạ đi theo có địa bàn để sinh sống và làm ăn. Cháu ở đây, sẽ được đối xử như con ta vậy. Cháu hiểu chứ?”

Lê Long Thâu hãy còn nước mắt dòng dòng, nội tâm lại muốn năn nỉ thêm thì người cùng quỳ bên cạnh Lưu Hoàng đã khều nhẹ vào lưng. Hắn chợt tỉnh ngộ, biết lúc này không thể đòi hỏi thêm nên cũng đành gật đầu bái tạ cáo lui. “Như vậy, Long Thâu xin cảm tạ bệ hạ, Long Thâu xin phép trở về nghỉ ngơi”.

Long Thâu dáng vẻ ảo não bước ra khỏi cung điện, khi đến bên ngoài, hắn bất ngờ quay lưng lại đối diện với Lưu Hoàng rồi quỳ xuống: “Long Thâu cảm tạ chú Lưu Hoàng đã cứu vớt và đồng hành cùng với cháu qua tận xứ người. Ngài vì cháu mà chú bỏ nhà, bỏ quê hương lại mang tiếng phản bội quốc gia, cháu không biết phải nói gì hơn. Xin chú nhận lấy của cháu 3 lạy và nhận cháu làm con nuôi, Long Thâu nguyện vì chú mà chăm lo lúc tuổi già, đưa quan khi trăm tuổi”.

Lưu Hoàng bị hành động của Long Thâu làm cho bất ngờ nên đứng chết trân. Thấy Long Thâu đã quỳ xuống lạy được được 3 lạy thì tỉnh hồn vội vàng cúi xuống kéo lên: “Long Thâu, cháu nói cái gì vậy, chú là bộ hạ của cha cháu, đây cũng là việc chú phải làm cho tròn ân nghĩa, có đáng gì đâu. Cháu mau mau đứng lên đi”.

Long Thâu không chịu, cứng rắn quỳ tiếp: “Long Thâu đã suy nghĩ rất kỹ. Long Thâu muốn làm con nuôi của chú, nếu chú không đồng ý thì Long Thâu sẽ quỳ mãi nơi đây”.

Lưu Hoàng bị Long Thâu chơi bài lì thì cũng dở khóc dở cười. Nói hắn không cảm động thì không phải. Quyết định bỏ quê, bỏ nhà đi theo con trai của Lê Hoàn là một việc lớn đã khiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều và quả thật hắn cũng đã từng hối hận. Thế nhưng, việc làm trước mắt của Long Thâu khiến cho hắn cảm thấy sự hy sinh của mình thật đáng giá.

Hai mắt rưng rưng, hắn nâng tay của Long Thâu nghẹn ngào: “Nếu Long Thâu đã quyết ý thì Lưu Hoàng ta có gì mà không dám nhận. Từ nay, con sẽ là đứa con duy nhất của ta, tính mạng của ta cũng là của con.”

“Cảm tạ nghĩa phụ, xin mời nghĩa phụ ban tên cho Long Thâu”. Long Thâu quyết đoán nói

“Như vậy, tên của con sau này sẽ là Lưu Kỳ Tông, Kỳ trong Kỳ thủ, Tông trong tổ tông, cái tên sẽ nhắc nhở con cần phải biết ẩn nhẫn thì mới có thể lấy lại vinh diệu cho tổ tiên. Con năm nay mới 15 tuổi, còn vài tháng nữa là tròn 16 có thể làm lễ đội mũ trưởng thành. Ta biết con nóng nóng muốn trả thù nhà nhưng có câu cơm ăn từng miếng, nước uống từng ngụm. Nếu vua Champa xuất quân thì tốt nhưng không xuất quân thì chúng ta cũng phải tìm cách để đứng vững chân chỗ này, đặng sau này tìm cơ hội. Sức mạnh không phải của chính mình thì khó mà điều khiển như ý.

Con có biết loài cọp tại sao lại là chúa Sơn Lâm hay không? Nó không lì lợm như loài sói, cũng không khéo léo bền bỉ như loài báo lại là loài săn mồi đơn độc chứ không có sự trợ giúp của bầy đàn. Vậy tại sao nó lại Vua của vạn thú của rừng núi?

Bởi vì loài cọp biết ẩn nhẫn. Chúng khi đi săn thường chọn một địa điểm ẩn giấu tốt. Sau đó kiên nhẫn ẩn núp chờ đợi có khi là vài ngày mới có con mồi đi qua. Con mồi thường rất cảnh giác, hơi chút gió thổi cỏ lay là chạy trốn liền cho nên con cọp muốn săn được mồi thì phải chịu được cảnh nằm tiềm phục trong cô độc như một sát thủ thực thụ. Việc ẩn núp lâu dài cũng là cách để mùi của loài cọp trên đường đi qua bị nhạt đi và tan biến, khiến cho con mồi hạ thấp lòng cảnh giác.

Vì con mồi có tập tính cẩn thận, chạy lại rất nhanh và có sức bền nên thường thì loài hổ chỉ có một cơ hội duy nhất để ra tay. Nếu không thành công coi như buổi đi săn sẽ kết thúc thất bại và nó phải chịu đói bụng thêm mấy ngày nữa. Vì thế, nó phải hết sức tập trung, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải như sấm rền chớp giật. Nhát cắn phải ngay cổ họng con mồi để nhanh chóng cắt đứt khí lực của đối thủ, kết thúc trận đấu.

Tại sao con cọp đã mạnh như thế lại ẩn nhẫn khi săn mồi? Bởi vì nó muốn tiết kiệm khí lực và chắt chiu từng cơ hội có được. Thất bại coi như là đói bụng. Đói bụng sẽ khiến sức mạnh suy giảm, khí lực không có sẽ lại càng khó săn mồi, cứ thế kết cục của nó sẽ là cái chết. Vì vậy, nó không cho phép mình được phép hoang phí cơ hội dù là một lần. Bài học này, ta muốn dạy cho con. Hãy ẩn nhẫn như loài chúa Sơn Lâm”.

Long Thâu – lúc này đã là Lưu Kỳ Tông vội vàng gật đầu bái ta. Câu chuyện này có sự cộng minh rất lớn đối với hắn. Ngay cả loài cọp mạnh mẽ như thế còn phải học ẩn nhất để nhất kích tất sát với kẻ thù, hắn bây giờ thân cô thế cô, đi ăn nhờ ở đậu nơi xứ người nếu không còn biết ẩn nhẫn thì sao dám nghĩ đến việc trả thù nhà, gây dựng sự nghiệp cơ chứ.

Hiểu ra được vấn đề, nội tâm của hắn cũng được giải tỏa, sự thất vọng ban nãy cũng đã không cánh mà bay. Hắn nhìn qua Lưu Hoàng hỏi: “Nghĩa phụ, theo ngài thì vua Champa có xuất quân tấn công nhà Đinh hay không?”

…….

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.