Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Do Thám Đại Cồ Việt

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Tống Thái Tông trầm ngâm suy nghĩ khiến cho hai quan Cao Bảo Tự cùng Vương Ngạn Phù cảm thấy rất lo lắng. Không biết bọn hắn đã làm gì sai lầm. Giữa đêm hôm khuya khoắt, Tống Đế lại triệu kiến bọn hắn vào cung chỉ để hỏi những chuyện từ tận 4 năm trước. Nghe thuật xong thì lại im lặng không nói gì, hỉ nộ không hiện. Đúng là gần Hoàng Đế như gần cọp, Tống Thái tông thật không dễ gì mà hầu hạ.

Nghĩ đến độc chiêu yêu thích của Triệu Quang Nghĩa là hạ độc khiến cho nội tâm của bọn hắn không rét mà run. Từ Tống Thái Tổ, các cháu ruột của mình cho đến các thủ lĩnh hay quan chức đối lập rất nhiều người bị hắn hạ độc hoặc ban cho rượu độc. Có thể nói con người của Tống Thái Tông vô cùng tàn bạo, bất nhân, thủ đoạn lại âm hiểm, quả quyết vô cùng. Từ xưa đến nay hiếm có vị hoàng đế nào lại âm độc như thế.

"Theo các ngươi, nếu phải đem quân chinh phạt thì trẫm cần bao nhiêu tướng, cần bao nhiêu quân, phải chuẩn bị bao lâu để có thể thu hồi lại Giao Châu?" .Trong lúc lòng còn đang lo lắng, thấp thỏm không yên thì hai người Cao Bảo Tự cùng Vương Ngạn Phù nghe tiếng Tống Đế hỏi thì như được đại xá.

"Chúng thần vốn là văn chức, việc quân cơ quả là không am hiểu, nhưng bệ hạ đã hỏi thì hạ thần cũng cố gắng mà suy nghĩ tỏ bày. Tôn Tử nói: Trong phép dùng binh, có thể khiến cho toàn bộ nước địch đầu hàng là thượng sách, đánh tan tành nước ấy chỉ là thứ sách; có thể khiến toàn quân đội địch đầu hàng là thượng sách, đánh tan tành quân đội địch chỉ là thứ sách; có thể khiến cả đơn vị địch đầu hàng là thượng sách, phá vỡ đơn vị đó chỉ là thứ sách; có thể khiến tất cả binh sĩ địch đầu hàng là thượng sách, đánh giết tất cả chỉ là thứ sách; có thể khiến toàn bộ quân ngũ đầu hàng là thượng sách, phá vỡ quân ngũ của địch chỉ là thứ sách.

Vì thế, trăm trận trăm thắng chưa hẳn đã là người tướng tài ba nhất; chẳng đánh mà địch chịu hàng mới gọi là mưu trí nhất trong mọi nhà cầm quân mưu trí.

Cho nên, để đánh thắng quân địch, tài trí nhất là biết dùng mưu, thấp hơn thì dùng các biện pháp ngoại giao, thấp hơn nữa là dùng vũ lực, hạ sách nhất mới phải đánh thành. Biện pháp đánh thành chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi. Chế tạo xe và khiên, sắm sửa vũ trang khí giới chuẩn bị cho việc đánh thành phải cần thời gian ba tháng mới hoàn tất; lại xây ụ đất, phòng lũy dùng cho việc đánh thành thì cần thêm ba tháng chuẩn bị nữa. Chuẩn bị lôi thôi kéo dài như vậy, tướng sĩ mỏi mệt không nén được nóng giận, đến khi đánh thành thì thúc binh sĩ liều chết leo thang vào thành.

Khi ấy, quân sĩ thương vong ba phần chỉ còn một mà thành vẫn chưa lấy được, đó là cái thiệt hại của sự đánh thành. Vì thế, người khéo dùng binh phải biết cách để không giao tranh đổ máu mà địch phải hàng, không cần bức binh sĩ liều mình đánh thành mà thành vẫn thu phục được, làm sao để khiến nước người hàng phục mà không phải kéo dài chiến tranh. Người cầm quân theo mưu kế “ăn chắc toàn thắng” đoạt thiên hạ thì quân sĩ không đến mức sức cùng lực kiệt mà thắng lợi thành công viên mãn – đó là phép dùng mưu đánh thắng trong nghiệp nhà binh".

Tống Đế cười lớn ha ha "Trẫm hỏi các ngươi ngắn gọn mà các ngươi đọc luôn ra một thiên Tôn tử binh pháp. Quả là văn nhân dài dòng lê thê, Mà thôi, trẫm cũng không làm khó các ngươi nữa, các ngươi về đi. Khi có việc trẫm sẽ cho người kêu lên."

Cao Bảo Tự cùng Vương Ngạn Phù vội vàng bái tạ rồi đi về.

Tống Thái Tông đứng lên, ánh mắt hướng về bức bản đồ treo trên tường, đăm chiêu suy tư.

“Người đâu?”

Lý công công bước ra: “Nô tài có mặt”.

“Gọi thủ lãnh Phượng tổ Đông Phương Thiên Thiên qua đây cho trẫm”. Tống Đế ra lệnh

“Vâng, bệ hạ chờ một lát, để nô tài đi gọi ngay” Lý công công cung kính, sau đó lùi ra ngoài, khép cửa Thư phòng. Khi bước ra ngoài hiên cung điện, Lý công công nhún một cái, thân ảnh đã đứng ngay đỉnh cung điện đối diện, mặt quay về hướng Nam, tay móc một cái kèn đá từ trong ngực ra bắt đầu thổi…

Âm thanh phập phù xuyên thấu thật xa. Khoảng chừng nửa chén trà, từ phía Nam bay tới một nữ nhân mặc phượng bào màu đỏ tới trước mặt Lý công công. Người đến là một mỹ nữ diễm động lòng người, phong tình vạn chủng, hòn ngọc quý của gia tộc Đông Phương: Đông Phương Thiên Thiên – đội trưởng của Phượng Tổ.

Nhìn Lý thái giám u u linh linh đứng ở nóc điện, đôi môi mọng đỏ khẽ nói: “Hắn gọi ta?”

“Đúng vậy, xin mời theo ta…” Nói xong, Lý công công nhún vai, phi thân xuống hành lang trước cửa Thư phòng. Đông Phương Thiên Thiên bay theo phía sau.

“Tâu bệ hạ, Phượng Tổ Đông Phương tiểu thư đã tới” giọng nói lý công công the thé truyền vào phía trong.

“Mời vào” Âm thanh của Tống Đế vọng ra

Cánh cửa thư phòng hé mở, Đông Phương Thiên Thiên thoát hiện ra ngay trước mặt Tống Thái Tông, khẽ cúi xuống thi lễ: “Bệ hạ…”

Gặp Hoàng Đế mà không phải quỳ là đặc quyền của một cơ cấu bí mật của Tống Đế. Cơ cấu đặc biệt này được chia làm bốn tổ: Long tổ, Phượng tổ, Hổ tổ và Lang tổ

Lang tổ là những binh sĩ xuất sắc được tuyển chọn nghiêm ngặt từ trong quân đội. Thành viên của đội quân này vào sinh ra tử, trải qua nhiều trận đánh khốc liệt nên tâm lí cường đại, mạnh mẽ và kỷ luật. Mỗi người sát khí bừng bừng, quân lệnh như sơn, số lượng cũng nhiều nhất 3000 người. Có thể ví như kim bài của Tống Đế mỗi khi ra trận.

Thành viên của Lang tổ bản chất như loài sói, am hiểu quần công, khi bám sát con mồi thì chỉ dừng lại khi tính mạng của chúng đã kết thúc. Tổ trưởng của Lang tổ không ngoài ai khác chính là Tống Đế. Nói cách khác, Tống Đế chính là Lang Vương.

Hổ Tổ là tập hợp các cao thủ võ lâm, cao thủ nội gia – ngoại gia của các môn phái đầu phục triều đình. Hay nói cách khác đây là lực lượng cao thủ dân gian sống trong giang hồ. Nội Gia dùng Khí công còn Ngoại Gia dùng Lực công. Động tác trong Nội Gia Quyền thường mềm dẻo và chậm đều còn động tác của Ngoại Gia Quyền lại cương ngạnh và nhanh lẹ;

Nội Gia Quyền thủ nhiều hơn công, Ngoại Gia Quyền công nhiều hơn thủ; Nội Gia Quyền xuất từ Đạo gia, Ngoại Gia Quyền gốc từ Phật gia; Nội Gia Quyền luyện trong nhà, Ngoại Gia Quyền tập ngoài sân.

Hổ tổ được thành lập ngay từ những ngày đầu Tống triều thành lập nhưng lớn mạnh trong khoảng 3 năm trở lại đây do sự thống nhất đất nước về mặt địa lí. Tống Quang Nghĩa thường dùng Hổ Tổ đi đối phó với các tổ chức dân gian, các môn phái võ lâm không quy phục triều đình.

Long – Phượng tổ là hai tổ chức thần bí nhất của Hoàng Đế. Số lượng thành viên không nhiều nhưng ai nấy đều có những khả năng đặc biệt hoặc người tu luyện.

Long Tổ thuần những người tu chân, đại đa số là luyện khí kỳ, trúc cơ kỳ, Kim Đan kỳ rất ít, số lượng chưa đến một bàn tay nhưng sức mạnh rất khổng lồ và mạnh mẽ. Đương nhiên, ở Đại Tống còn rất nhiều người tu luyện nhưng đại đa số họ không muốn thân dính nhân quả nên ẩn cư trong núi rừng hoặc các động thiên, hiếm khi ra ngoài lang thang trừ khi có sự kiện đặc biệt.

Những người đầu phục triều đình hầu hết là những người tâm trí không kiên hoặc sắp hết thọ mệnh, hoặc bản thân là những tán tu cần nơi cấp dưỡng tài nguyên. Tống Đế nuôi họ là nhằm lung lạc các môn phái hoặc các gia tộc tu chân là chính chứ trên thực tế không có quyền sai bảo. Họ nhận lời làm việc tùy theo tâm tính cá nhân, cũng không phải vì quốc gia, đại sự gì.

Tổ chức cuối cùng là Phượng tổ, những người này là một tập hợp nhiều cá nhân có tài năng thiên bẩm hay nói cách khác là kỳ nhân dị sĩ. Họ không có biện pháp tu luyện, các khả năng đặc biệt của họ là do đột nhiên thức tỉnh, giống như dị năng thời hiện đại. Tổ này có đủ các thành phần như bói mệnh, phong thủy sư, người điều khiển kim loại, người dơi, người sói…Phượng Tổ tính cách tản mạn, không có chỗ cố định, khi cần đến Tống Đế cho người thông báo đến tổ trưởng Phượng Tổ - Đông Phương Thiên Thiên, chính là cô gái tuyệt sắc này.

“Phía nam đất nước có quận Giao châu có một nước nhỏ mới thành lập của người bản địa Bách Việt. Thông qua thiên tượng tinh túc vận chuyển, Tùng Vân chân nhân của Khâm Thiên Giám đoán rằng nước ấy đang có chính biến loạn lạc. Đây sẽ là một cơ hội tốt để thu hồi lãnh thổ cho nên Trẫm muốn có thông tin tình báo rõ ràng, nhanh chóng. Nếu đợi cho nước ấy cử sứ đoàn hoặc thông tin từ các nha môn báo lại cũng phải mất sáu tháng đến một năm, trẫm sợ cơ hội sẽ vuột mất.

Xưa kia, thủ lĩnh của họ là Đinh Bộ Lĩnh có cử con trai và sứ đoàn sang đây thần phục xin làm nước chư hầu lúc Triều ta còn yếu, có tác dụng quan trọng giương cao thanh thế. Vì vậy mà trẫm không tiện ra tay với họ. Nếu nay, nhà ấy mất quyền hoặc ấu chúa còn nhỏ thì trẫm có thể lấy cớ phát binh chinh phạt. Ngươi hãy tập hợp người trong Phượng tổ gấp rút tiến về Giao Châu điều tra rồi quay lại báo cho Trẫm. Nội trong 3 tháng phải có tin tức tình báo cụ thể.

Người cầm lệnh bài này để tới quốc khố lấy kinh phí, nó cũng là Thông hành phù để qua các cửa ải khi cần thiết. Các nha môn địa phương phải phối hợp vô điều kiện với các ngươi. Mong rằng, các ngươi sẽ không làm cho trẫm thất vọng”. Nói xong, Tống Đế lấy trong hộp gấm một lệnh bài màu Vàng khắc Kim Long, mặt sau có chữ Đế.

Đông Phương Thiên Thiên, không nói không rằng, vươn tay ra, lệnh bài như có lực hấp dẫn bay vụt vào tay ngọc rồi biến mất không thấy đâu. Nàng u oán liếc nhìn Tống Đế một cái, hừ nhẹ một tiếng rồi quay lưng bước đi. Chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Triệu Quang Nghĩa nhìn ra cửa lặng thinh, khóe miệng hơi giật giật, thở dài…

-------

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.