Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tứ chương.

Phiên bản Dịch · 2564 chữ

Tiểu Thất mới từ bên ngoài trở về, mới đi qua hậu đường để về đến nội nha thì đột nhiên nhìn thấy trước cửa thư phòng của Thi Vấn là một đống hỗn độn, các mảnh cửa gỗ văng tứ tán trên mặt đất, rồi tự dưng có cái gì vụt qua trước mắt, quay lại thì cái bóng đã bay qua tường, nhanh chóng biến mất.

Tiểu Thất sửng sốt một chút, đang suy nghĩ xem vật kia là cái gì vậy? Chẳng lẽ giữa ban ngày cũng có hồn ma đi báo án ư? Đúng lúc đó, liền bắt gặp Nam Hương đang đi ra từ thư phòng của Thi Vấn.

“Nam tiên sinh!” Tiểu Thất hô to một tiếng.

Nam Hương ngẩng đầu nhìn hắn, rồi lại ngẩn ngơ. “Các hạ là..”

“Là ta, Tiểu Thất.” Tiểu Thất sờ sờ mặt mình, có chút xấu hổ, nói :”Sư huynh không cho ta mang nhân bì diện cụ, đây là khuôn mặt thật của ta. Hôm nay tiên sinh đã là người thứ mười mấy hỏi ta là ai rồi.”

“Tiểu Thất!?” Nam Hương lùi một bước, hiển nhiên là thập phần hoảng hốt.

“Đúng rồi đúng rồi, ta – ” thanh minh tuấn tú, siêu quần xuất chúng, là mỹ nam tử phong độ ngời ngời không người sánh kịp”, ngươi không cần nói đâu, hôm nay ai thấy đại gia ta cũng đã đều nói như vậy rồi.” Tiểu Thất cười khổ.

Nam Hương một hồi lâu mới khôi phục được tinh thần, hắn nhìn Tiểu Thất, nghĩ bụng, người trước mặt hắn đây cùng Lan Khánh đích thực rất xứng đôi, hắn về làm việc ở huyện nha, đã có thể liên tiếp phá hai vụ án lớn.

Dừng một chút, vẻ mặt trầm tư của Nam Hương đã lập tức bị cởi bỏ, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười :”Ngươi tới vừa đúng lúc!”

“Không tốt, một điểm cũng không tốt. Trước nay chỉ cần ngươi hướng ta cười, thì chưa bao giờ có chuyện gì tốt cả.” Tiểu Thất vừa nói vừa thối lui.

Nam Hương lắc đầu cười cười, nói :”Là ngươi nói đó.”

“A! Đoán trúng rồi sao?” Tiểu Thất kinh ngạc một chút, sau đó rụt rè hỏi :” Rốt cuộc là chuyện gì, lại khiến Nam tiên sinh ngài chưng ra bộ dạng này?”

Nam Hương hướng Tiểu Thất vẫy vẫy tay, đưa Tiểu Thất đến bên cạnh, rồi nói :”Công tử vì ngươi, nên khi nãy đã cãi nhau với đại nhân, vừa mới tức giận bỏ đi.”

Tiểu Thất hít sâu một hơi. “Bảo sao ta thấy cảnh tượng trước thư phòng Thi đại nhân quen quen. Sư huynh lần trước cũng như thế phá tan cái cửa gỗ.” Rồi lại nói :”Vậy rốt cuộc sư huynh vì cái gì lại cãi nhau với đại nhân? Bọn họ phụ tử tình thân trước nay không phải là rất tốt sao?”

Nam Hương nhìn thật sâu vào mắt Tiểu Thất, làm Tiểu Thất thấy nhồn nhột.

Tiểu Thất hơi gai gai người, hỏi :”Tiên sinh sao lại nhìn ta như vậy?”

Nam Hương nói :” Đại nhân đã biết sự tình phát sinh ở Thanh Châu, Lý Trung đã nói hết toàn bộ.”

Tiểu Thất hai mắt mở to, bỗng dưng cả mặt đỏ ửng lên, nghiến răng nghiến lợi nói :” Cái tên A Trung kia, rõ ràng hắn đã nói sẽ không cho ai biết cơ mà!”

Nam Hương nghe hắn nói, liền bật cười, đang muốn nói thì Tiểu Thất đã đỏ mặt quay người lại, đang định bỏ đi.

Nam Hương liền kéo ống tay áo Tiểu Thất giữ hắn lại, rồi nói :” Như vậy đi, ta lập tức đi thẳng vào vấn đề. Ngươi đối với công tử ra sao?”

“Đối, đối, đối hắn?” Tiểu Thất nói lắp.

Nam Hương gật đầu. “Công tử thích ngươi, đến nỗi không do dự trở mặt cùng đại nhân. Ngươi đối với công tử thì làm sao, có hay không cũng giống như hắn? Ta nếu không hỏi rõ ràng, thì ta cùng Thi đại nhân làm sao an tâm giao công tử cho ngươi đây?”

“Giao, giao, giao cho ta?” Tiểu Thất vẫn tiếp tục nói lắp.

“Tiểu Thất, ngươi nói thật ra xem, ngươi có đúng hay không cũng thích công tử? Vô luận tương lai ra sao, cũng vẫn toàn tâm toàn ý với hắn?”

Nam Hương cứ hỏi liên tục, làm mặt Tiểu Thất đỏ đến mức muốn nổ tung.

Hắn ừ ử a a, không làm sao nói được một câu hoàn chỉnh. Hắn đối Lan Khánh làm sao ư? Hắn đối Lan Khánh làm sao chính hắn gần đây cũng vừa mới rõ, hơn nữa thế nào cũng không nói nên lời.

“Ta, ta. ta…” Tiểu Thất lắp bắp.

Nam tử hán đại trượng phu, thích thì nói là thích, không thích thì nói là không thích, nhưng khi bị Nam Hương chất vấn thế này, Tiểu Thất cứ như trở thành mộc đầu nhân, mặt đỏ bừng, cái gì cũng không nói nên lời.

“Ngươi nói đi chứ!” Nam Hương có chút nóng nảy. Bực tức này là sự thực, một khi chưa nghe được những lời thực lòng của Tiểu Thất, hắn đều lo lắng không yên.

Nam Hương nói :”Công tử vì ngươi mà không ngại trở mặt với đại nhân, hiện nay cũng không biết đã chạy đi đâu mất, vậy mà ngươi vẫn cứ ấp úng thế này là sao?”

Mà ở một góc trong thư phòng, Thi Vấn cũng đang nghiêng tai nghe hai người đối thoại, cũng đang rất sốt ruột.

“Sư huynh vốn rất khó mà kiềm chế cảm xúc cho nên chỉ sợ giờ hắn chạy ra ngoài đã gây náo loạn ở đâu rồi như vậy thì sẽ rất phiền vậy đợi ta chạy đi tìm hắn rồi sẽ trở về nói tiếp với ngài vì thế xin cáo từ Nam tiên sinh trước!” Tiểu Thất nói liền một mạch không ngắt, rồi nhanh nhanh chóng chóng chạy biến đi, bỏ lại Nam Hương vẫn đang ngây ngốc đứng đó.

“Tiểu Thất!” Nam Hương gọi với theo.

Tốc độ chạy trốn của Tiểu Thất so với người đang bị lửa đốt sau moong cũng không khác là mấy, cũng không quay đầu lại, cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước.

Ở Quy Nghĩa huyện xa xôi này, dân phong chất phác, cả huyện tổng cộng chỉ có một tòa thanh lâu, hai đổ phường ( sòng bạc ), ba khách điếm cùng bốn năm tửu quán mà thôi.

Cư dân nơi đây ngoài thời gian làm việc ra thì chỉ thường đến trà lâu hay tiệm cơm nghe kể chuyện, coi đó là lạc thú, vậy nên tại địa phương này muốn tìm thứ gì cổ quái để tìm vui, thực có chút không dễ dàng.

Ở trước đại môn Phiêu Hương Viện có một người – hình như là một thư đồng, dáng dấp vẫn như là một thiếu niên – bị đẩy ra, hắn lảo đảo vài bước rồi vướng chân vào bậc cửa, ngã lăn ra ngoài cửa Phiêu Hương Viện.

Từ trong Phiêu Hương Viện bỗng xuất hiện một người xiêm y đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn cũng biết là công tử con nhà quyền quý. Nhưng cái chính là xiêm y đẹp đẽ không che được khuôn mặt rỗ xấu xí kia, hắn hất hàm hướng về phía thư đồng mắng:

“Ngươi làm cái gì, thiếu gia nhà ngươi tới cái địa phương điểu không sinh đản ( chim không đẻ trứng, kiểu như nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ý ) này đang buồn bực muốn chết, vất vả lắm mới tìm được chỗ mua vui, cô nương còn chưa gọi, vậy mà ngươi đã cư nhiên muốn ta rời đi sao?”

Cảnh tượng này đã thu hút được kha khá người đi đường hiếu kỳ, đều đứng quây lại xung quanh để xem.

Thư đồng vẫn còn chưa hết choáng váng, chưa kịp đứng dậy nhưng vẫn lo lắng nói :” Thiếu gia ngài đừng nên ở nơi không đứng đắn này, lão gia mà biết ta để ngài tới chỗ này, ngài sẽ đập gãy chân ta mất.”

Hoa phục công tử hừ một tiếng, cả giận nói :”Ngươi nếu dám nói với cha ta, thì ta sẽ đập gãy chân ngươi trước! Không cần biết ngươi nói cái gì, thiếu gia ta là đi tầm hoan mua vui, ngươi cứ kiếm lấy một xó mà chui vào, đừng để ta nhìn thấy ngươi mà thêm bực bội!”

“Thiếu gia, thiếu gia, van cầu người theo ta trở về đi!” Thư đồng vừa quỳ vừa bò tới bên hoa phục công tử kia, định ôm lấy chân hắn, nhưng đã bị đối phương đoán trước, đá hắn ra xa hơn.

Thư đồng kia bị văng tới đập đầu vào thạch đôn phía trước tửu quán, trên trán liền xuất hiện chút huyết, khiến người đứng xem bỗng chốc hoảng sợ.

Quần chúng bàn tán xôn xao, có người đang muốn xông tới ngăn hoa phục công tử kia lại thì từ bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Đại đảm vô lại, dám tại Quy Nghĩa huyện công nhiên hành hung, cón có hay không để Tiểu Hắc đại nhân ta vào mắt, hanh!”

Nghe thanh âm, đám người lập tức dạt sang hai bên để lộ ra một lối đi, đón người mặc tạo sắc quan phục, buộc dây lưng hồng sắc, hắc sa phiêu phiêu – chính là Lan Khánh – đang chậm rãi đi tới.

“A, là Tiểu Hắc đại nhân!”

“Tiểu Hắc đại nhân!”

“Tiểu Hắc đại nhân hôm nay vẫn tận trung làm việc a!”

“Cũng là rất đẹp a!”

Câu nói này vừa thốt ra, chủ nhân của nó đã bị mấy đại thẩm kéo đi, không cho hắn thấy Lan Khánh nữa.

Hoa phục công tử kia nhìn thấy Lan Khánh đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức bình tĩnh lại, ngẩng đầu trừng mắt nói:

“Ngươi thật lớn mật! Thân mặc quan phục, chắc chắn ngươi là quan sai của Quy Nghĩa huyện nha! Có biết ta là ai không? Ta là con trai Ngự sử Giang Li – Giang Duyệt Thư, ngay cả huyện lệnh Thi Vấn của các ngươi thấy ta cũng phải lễ phép mấy phần, ngươi chỉ là một quan sai nho nhỏ mà dám đối ta hô to gọi nhỏ, thật là hết sức vô lễ!”

Tên quan sai nho nhỏ Lan Khánh kia trừng lớn mắt, chẳng bao lâu sau buông ra một câu :”Không biết sống chết.”, khiến tên Giang Duyệt Thư nổi giận hét lên:

“Cái gì không biết sống chết! Ngươi dám đối với con trai tuần án đại nhân nói như thế! Ngươi tên là gì, làm cái gì? Bộ khoái có đúng không? Cư nhiên dám quản ta xử lý việc nhà, chờ ta nói lại cho cha ta, để cha ta nói lại cho đại nhân nhà ngươi, để đại nhân nhà ngươi cho ngươi mấy chục bản tử, xem ngươi có còn dám vô lễ với ta nữa không!”

Lan Khánh há to miệng, từ khi hắn về Quy Nghĩa huyện tới nay, đây là lần đầu tiên có người dám nói với hắn như vậy.

Thư đồng kia đưa tay che vết thương đang chảy máu trên trán, lảo đảo di về phía Lan Khánh nói rằng :” Vị đại nhân này, tiểu nhân không sao, tiểu nhân là thư đồng của công tử con trai Giang đại nhân, bởi vì tiểu nhân đã mắc lỗi, nên thiếu gia mới trách phạt ta, thỉnh đại nhân đừng xen vào, đây là tiểu nhân tự làm tự chịu.”

Lan Khánh cúi đầu nhìn, thấy tiểu đồng dưới chân mà có chút sửng sốt. Thiếu niên này trới sinh đào hoa nhi nhãn, hai má phấn nộn, tuổi ước chừng mười bốn mười lăm, cùng với Tiểu Thất có vài phần tương tự.

Tiểu Thất là ai? Chính là gà yêu của Tiểu Hắc đại nhân!

Mà hắn Tiểu Hắc đại nhân cái gì tối nổi danh? Chính là tự bao che khuyết điểm!

Huống hồ trong nha môn bây giờ đã có một luật bất thành văn, Trần Tiểu Kê không ai được phép khi dễ, chỉ có mình Thi Tiểu Hắc hắn được khi dễ mà thôi!

Nếu như thiếu niên này lớn lên có phần tương tự Tiểu Thất, vậy Giang Duyệt Thư vô liêm sỉ kia khi dễ hắn, cũng chính là dẫm lên đầu Tiểu Hắc đại nhân này! Điều này là không được phép! ( lập luận kiểu gì đây anh =.= )

Giang Duyệt Thư tức giận, mà Lan Khánh so với hắn lại càng nổi giận đùng đùng. Hơn nữa tên này còn đòi đem hắn đi đánh bản tử!

Lan Khánh cũng hất hàm đáp trả :

“Ta không cần biết cha ngươi là cái gì Tuần án Ngự sử, khi đến Quy Nghĩa huyện, thì cha ta mới la to nhất! Cha ta là vị quan lớn nhất Quy Nghĩa huyện này, tên gọi Thi Vấn, là Huyện lệnh đại nhân! Ai cũng không thể nói cha ta đánh ta bản tử, cha ngươi cũng không thể! Ngươi tại Quy Nghĩa huyện công nhiên hành hung, ta phải mang ngươi về, lúc đó ngươi sẽ bị cha ta đánh bằng roi, hơn nữa còn phải lột quần ra mà đánh!”

Giang Duyệt Thư vừa nghe, cư nhiên ha ha hai tiếng, rồi cứ thế mà cười to.

“Ngươi cười cái gì!” Lan Khánh giận dữ.

“Xem ra ngươi còn không biết cha ta lợi hại thế nào!” Giang Duyệt Thư đắc ý, lần thứ hai vênh mặt lên đối Lan Khánh, nói :” Triều đình nội nội ngoại ngoại đều biết, cha ngươi năm đó vì phá án bất lực, bị cha ta trước mặt hoàng thượng vạch trần, cho nên mới bị đuổi tới nơi điểu bất sinh đản này làm quan!”

“Cha ta thế nhưng lại phụng mệnh hoàng thượng đi tuần sát tứ xứ, chức của hắn so với cha ngươi chẳng biết hơn bao nhiêu phẩm, tuy rằng lúc này Thi Vấn liên tiếp phá lưỡng tông kỳ án, hoàng thượng đê cha ta tới khen ngợi hắn một chút, nhưng nếu ngươi thực sự chọc tới ta, ta liền nói lại với cha ta, đến lúc đó cha ta lần thứ hai cáo lại Triều đình, sợ rằng Hoàng thượng trong cơn giận dữ đem cha ngươi giáng liền mấy cấp, trở thành một tiểu quan cửu phẩm, lúc đó cả nhà ngươi chỉ có ôm nhau khóc mà thôi!”

Lan Khánh vừa nghe, đã tức đến muốn sùi bọt mép.

Hơn nữa Nam Hương đúng đã nói qua năm đó cha hắn do đắc tội với quan trên trong triều, nên mới bị giáng từ nhị phẩm xuống còn thất phẩm. Người hại cha hắn chính là cha cái tên hỗn láo trước mặt hắn, vậy tên kia cũng chính là cừu nhân của hắn!

Hôm nay không hảo hảo giáo huấn tên này, thay cha trút giận thì không thể chịu được!

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.