Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tam chương (2)

Phiên bản Dịch · 3472 chữ

Cổ Tam Dũng được Lý Trung đưa tới hộ bộ, hộ bộ sử lại nhíu nhíu mày nói rằng :” Ta năm ngoái có làm một lần thanh tra hộ tịch, nếu như ca ca ngươi Cổ Tam Mãnh năm ngoái có tới Quy Nghĩa huyện, thì chắc chắn sẽ phải được ghi chép lại trong sổ sách.” Sử lại lật lật cuốn sổ ghi chép. “Nhưng ở đây xem ra, cũng không có ghi gì về người tên Cổ Tam Mãnh.”

Lý Trung vỗ vỗ vai Cổ Tam Dũng, mang hắn đi ra khỏi lục bộ về phía tiểu viện, vừa đi vừa nói :” Từ từ sẽ tìm thấy thôi, Quy Nghĩa huyện cũng có phần lớn, cứ hai ngày một lần ta đưa ngươi đi hỏi thăm, chắc chắn sẽ tìm thấy ca ca ngươi.”

“Cảm tạ Lý bộ khoái.” Cổ Tam Dũng cảm kích nói.

“Không cần khách khí.” Lý Trung thuyết :”Vào nha môn rồi thì đều là người một nhà cả, ngươi cứ gọi ta A Trung được rồi!”

“Cảm tạ ngươi, A Trung.” Cổ Tam Dũng nói.

Khi hai người trở về phòng trực, chuẩn bị nhận việc, thì Lan Khánh cùng Tiểu Thất đi qua. Tiểu Thất kéo kéo vạt áo quan phục che mặt không muốn gặp mọi người, Lan Khánh liền ghé vào tai hắn thì thầm điều gì đó, sau đó đưa tay hung hăng kéo vạt áo đang che mặt kia xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ xa lạ, cùng Lan Khánh ra ngoài tuần thành.

Lý Trung nhìn hai người, bất đắc dĩ nói :”Tiểu đầu nhi lại khi dễ Tiểu Thất nữa. Tiểu Thất tính tình tốt như vậy, cái gì cũng không đối Tiểu đầu nhi tính toán. Nếu một hai năm nữa hạn lao dịch của hắn qua đi, Tiểu đầu nhi có làm thế nào cũng không thể kiếm được một người như Tiểu Thất đâu.”

Cổ Tam Dũng ở bên cạnh hỏi :”Trần Thất kia rất được Tiểu đầu nhi yêu thích sao?”

Lý Trung thành thật nói :”Không được Tiểu đầu nhi yêu thích, tiểu đầu nhi há nào mang hắn theo bên người? Ta nghe nói đêm qua khi tiểu đầu nhi săn tuyết lộc trở về, đầu tiên là đem ngay cho Tiểu Thất. Tiểu đầu nhi cả nha môn đều biết, trước đây chỉ có Thi đại nhân mới được tiểu đầu nhi tự tay bắt thú về cho thôi.”

“…” Cổ Tam Dũng im lặng, nhìn bóng hai người kia đang khuất xa.

Hai người kia cứ thế đi, lại tựa vào nhau, chẳng biết Tiểu Thất nói cái gì, chỉ thấy Lan Khánh mặt mày rạng rỡ, vui vẻ đi ra ngoài.

Cổ Tam Dũng còn hỏi thêm mấy chuyện trong nha môn, ngoại trừ Tiểu Thất cùng Lan Khánh, còn có về Thi Vấn và Nam Hương cùng Kim Trung Báo Quốc. Cổ Tam Dũng giải thích hắn vốn là một người lỗ mãng, không cẩn thận sẽ đắc tội với đại nhân, vì vậy muốn hỏi kĩ một chút xem họ ham mê kiêng kỵ gì. Lý Trung cũng rất vui vẻ nói trong nha môn mọi người đều rất tốt, hắn không cần quá lo lắng.

“A…Chỉ có một việc này là ngươi phải nhớ kỹ!” Lý Trung cẩn thận dặn dò :” Trước là bởi Tiểu đầu nhi mắc phải quái bệnh, nên cứ đến hôm trăng tròn là sẽ phát cuồng, ai cũng không ngăn được hắn. Bất quá sau Tiểu Thất lại tìm được thần y Triệu Tiểu Xuân chữa bệnh cho hắn, nên tháng trước bệnh phát cũng chỉ có một chút, chỉ đả thương một người. Thi đại nhân lúc trước đều sai toàn bộ nha môn phải tăng cường đề phòng, nhưng lúc này xem ra, không cầm phải làm vậy nữa.”

Lý Trung còn nói :” Triệu thần y bảo rằng, không cần quá nửa năm, bệnh của Tiểu đầu nhi sẽ khỏi, trở lại như người bình thường,trăng tròn cũng không có phát bệnh nữa.”

Cổ Tam Dũng thuyết :” Nghe thì thấy Tiểu Thất rất lợi hại, nhưng hắn thoạt nhìn có vẻ rất thân thiện, một điểm cũng không giống con người khôn khéo chút nào.”

“Tiểu Thất thật sự là rất lợi hại!” Lý Trung cười nói :” Nha môn ta trước sau lưỡng tông đại án đều nhờ Tiểu Thất nhanh trí lại quan hệ rộng, nên mới có thể thuận lợi phá án cũng như bắt giam, cho nên ngươi cũng đừng nên xem thường hắn. Hơn nữa mấy lần trước Tiểu đầu nhi phát cuồng, đều nhờ hắn hạ mê dược, nên mới có thể thuận lợi để Tiểu đầu nhi không mất sợi lông sợi tóc nào đi ngủ.”

“Nghe ngươi nói như vậy, ta tự nhiên cũng không dám xem thường hắn rồi.” Cổ Tam Dũng vừa nói, nhãn thần liền lóe lên một chút.

Thi Vấn cả ngày hôm nay tâm tình không tốt lắm, hắn tại thư phòng viết bản án mới được phân nửa, liền buông bút, đi tới bên cửa sổ nhìn ra hoa viên.

Nam Hương ở một bên thấy như vậy, cũng liền đi tới.

Nam Hương nói :” Đại nhân có phải vì chuyện của công tử mà phiền não? Ta nghe nói, hôm qua công tử ngoại trừ tặng lộc cho ngài, cũng đem cho tặng cho Tiểu Thất một con.”

Thi Vấn thở dài một tiếng :”Tiểu Hắc hài tử này tính tình ra sao ta biết, hắn một khi thích cái gì thì tuyệt đối không buông tay đơn giản như vậy.”

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Thi Vấn liền hô một tiếng :” Vào đi.”

Người đẩy cửa đi vào là Lý Trung.

Lý Trung tay cầm công văn triều đình đưa tới, cung kính trình lên Thi Vấn, nói rằng :” Đại nhân, tuần án Ngự Sử Giang Li Giang đại nhân triều đình phái tới đã đến trạm dịch.”

“Ân.” Thi Vấn tiếp nhận công văn rồi nói :”Ngươi lát nữa cùng Đinh Kim tới trạm dịch xem sao, đầu tiên thay ta xin lỗi Giang đại nhân vì đã đón tiếp không chu toàn, rồi xem xem hắn có gì cần, tất cả đều nghe theo. Bản quan còn có án kiện phải xem xét, chiều mai ta sẽ tới khách điếm bãi một bàn tiệc rượu để hắn tẩy trần, thỉnh hắn hôm nay hãy hảo hảo nghỉ ngơi trước đã.”

“Vâng.” Lý Trung chắp tay, liền lui ra ngoài, nhưng Thi Vấn lại gọi lại.

“Chờ một chút.”

“Đại nhân còn có việc gì cần phân phó?” Lý Trung hỏi.

“Ngươi có thấy Tiểu Hắc với Tiểu Thất?” Thi Vấn thuyết.

Lý Trung ngạc nhiên một chút, rồi nói :” Vừa rồi thuộc hạ mới thấy hai người bọn họ ra khỏi nha môn, có lẽ là đi tuần thành.”

Thi Vấn thở dài một hơi, nhíu mày :” Hai người đi cùng nhau?”

“Ách?” Lý Trung không biết Thi Vấn hỏi làm gì, chỉ trả lời :” Vâng”

“Đứng rất gần?” Thi Vấn hỏi tiếp.

“Tiểu đầu nhi tựa hồ nắm tay Tiểu Thất.” Lý Trung thành thực nói.

Thi Vấn lắc đầu. “Quả nhiên như ta sở liệu, Tiểu Hắc đúng là bám dính Tiểu Thất. Hai đứa con trai….hai đứa con trai…Phải làm thế nào cho đúng đây…?” ( ủng hộ bọn nó chứ làm sao :”> )

“Đại nhân…” Nam Hương cũng than một tiếng.

“…” Lý Trung nhìn Thi Vấn, rồi lại nhìn Nam Hương, im lặng một lúc.

Trần Báo cùng An Quốc hôm qua nhìn Tiểu Thất với Lan Khánh ở trong sân cùng nhau nướng thịt lộc vô cùng thân mật, một hồi sau trở lại phòng trực liền kể lại vô cùng sinh động, nhưng trong lời nói có chút ám muội. Bất quá, những người đó cũng chỉ nghĩ Tiểu Thất cùng Tiểu đầu nhi của bọn họ có chút thân thiết thôi, nhưng lúc này trông vẻ mặt của Thi Vấn cùng Nam Hương, thì cũng phát giác ra hình như có gì đó không ổn.

Lý Trung cũng biết, từ sau khi ở Thanh Châu trở về, ánh mắt Tiểu đầu nhi của bọn họ đối Tiểu Thất cũng có chút khác thường.

Thi Vấn ân ẩn giận, nói :” Bất luận làm sao, cũng phải khiến hai đứa nó tách nhau ra mới được. Tiểu Hắc không hiểu chuyện, nhưng bản quan không thể để nó làm hại Tiểu Thất.”

Lý Trung nhớ tới lúc ở Thanh Châu, hai người kia đã da thịt chi thân, tuy rằng là do bị trúng xuân dược, nhưng với cái đầu óc bảo thủ của hắn, nếu hai người đã cùng nhau làm cái chuyện kia, thì giờ cũng phải ở chung một chỗ, như điệu hát dân gian vẫn hay vang lên trên phố :” Nô gai kim dạ thành liễu gia đích nhân, gia khả đắc hảo hảo đãi nô gia, thiết biệt na thủy loạn liễu chung khí a ——” ( ta đêm nay đã là người của gia, gia nên đối đãi thật tốt với ta, đừng nên cạn tình đoạn nghĩa..)

Lý Trung quýnh lên, cũng đã quên chính mình từng hứa với Tiểu Thất sẽ không chuyện này nói với ai, lập tức mở miệng :” Đại nhân ngài không biết lúc đó Tiểu đầu nhi cùng Tiểu Thất làm chuyện gì, cho nên ngàn vạn lần không nên chia rẽ bọn họ a!”

Lý Trung vừa nói, Thi Vấn cùng Nam Hương lập tức quay ra, nhìn khó hiểu.

Lý Trung sốt ruột nói :” Tiểu đầu nhi đối với Tiểu Thất như vậy là có nguyên nhân cả. Hôm nay tiểu đầu nhi đối đãi Tiểu Thất hảo, như vậy mới là phải đạo, nếu hắn đối Tiểu Thất bất hảo, Lý Trung ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn!”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Nam Hương vấn. “Rốt cục là có nguyên nhân gì? Ngươi nói lại cho đại nhân nghe.”

Lý Trung hít sâu một hơi, lúc này mới oán giận nói :” Ngày ấy tại Thanh Châu, lúc chúng ta xông vào Túc Vương phủ cứu người, Tiểu Thất và Tiểu đầu nhi đã bị tên dâm tặc Đông Phương Lôi Dẫn hạ xuân dược, Tiểu đầu nhi cùng Tiểu Thất cũng là vạn phần bất đắc dĩ, không muốn hại cô nương khác, nên đêm đó hai người đã ở chung một phòng, gạo nấu thành cơm…”

“Cái gì ——” Thi Vấn hô một tiếng kinh hoàng.

“…” Nam Hương miệng há to.

“Trong mắt bọn thuộc hạ, Tiểu đầu nhi trước nay đều là người đứng đầu, luôn chính trực nghĩa khí, hắn đối sự tình này cũng là rất khó xử, thuộc hạ bận tâm đến thanh danh của hắn cùng Tiểu Thất, nên chưa từng nói với ai chuyện này. Tiểu đầu nhi hôm nay đối tốt với Tiểu Thất như vậy, đó là bởi vì bọn họ đã sớm như phu thê, trong mắt thuộc hạ, hắn làm vậy quả thực là vô cùng có tình có nghĩa, không vì cả hai cùng là nam nhân mà bội bạc Tiểu Thất!” Lý Trung nói xong, mắt cũng hoe hoe đỏ.

Lý Trung lại nhanh chóng nói tiếp :” Đại nhân, Nam tiên sinh, Tiểu Thất thường ngày tuy có chút điếu nhi lang đương ( cà lơ phất phơ, ba lăng nhăng ), thực sự là không có xứng với Tiểu đầu nhi, nhưng hắn đối với nha môn chúng ta thì mọi người đều biết, hắn đối với Tiểu đầu nhi thì mọi người lại càng rõ! Thỉnh hai vị đừng chia rẽ bọn họ, để bon họ tiếp tục ở cùng một chỗ được không? Tiểu đầu nhi nếu rời khỏi Tiểu Thất, nhất định sẽ rất không vui, Tiểu Thất cũng vậy!”

Tuy rằng bốn chữ cuối không có gì làm bằng chứng, nhưng bất quá Lý Trung cứ cho là vậy.

Thi Vấn nghe xong, trước mặt bỗng dưng biến thành một mảng tối đen, thân thể đều lảo đảo như sắp ngã, Nam Hương với Lý Trung thấy vậy, liền vội vã đỡ hắn ngồi xuống.

“Cư nhiên, cư nhiên lại phát sinh sự việc như thế này..” Thi Vấn vẫn không thể tin. “Nam tiên sinh, chuyện này phải giải quyết ra sao?”

Nam Hương trầm mặc nửa ngày, rồi mới chậm rãi nói rằng :” Việc này thật sự quá mức nghiêm trọng, nếu Tiểu Thất cùng công tử không thể nói, vậy thì, đại nhân trước hết hãy gọi công tử trở về hỏi cho rõ ràng đã, rồi sẽ quyết định tiếp theo làm thế nào!”

Thi Vấn im lặng hồi lâu, rồi quay sang Lý Trung :” Lý Trung, ngươi đi tìm Tiểu Hắc, gọi hắn trở về.” Sau đó lại nói thêm :” Tìm một mình hắn được rồi, nếu hắn có hỏi, nói ta muốn gặp riêng hắn.”

“Vâng.” Lý Trung đáp.

“Cha, ngươi tìm ta sao?” Lan Khánh tay xách hai con gà từ ngoài cửa đi vào thư phòng Thi Vấn.

Thi Vấn xoay người, hé ra khuôn mặt giờ như một mảng đen hắc ám. Hắn thuyết :”Đóng cửa lại, cha có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Úc!” Lan Khánh đóng cửa lại, tiện tay ném luôn lồng gà ra ngoài.

“Hai con gà này là sao?” Thi Vấn hỏi.

“Đại thẩm bán kê cho ta.” Lan Khánh trả lời.

Dân trong Quy Nghĩa huyện cũng không phải lần đầu cho Lan Khánh đồ. Khi thì con gà, khi thì củ cải trắng, hay là cá. Thi Vấn cũng đã nói qua vài lần, nhưng quả thực là không có biện pháp. Nếu Lan Khánh không lấy, bọn họ cũng sẽ đem tới nha môn. Vì vậy nên hắn liền mắt nhắm mắt mở, mặc kệ chuyện này.

Thi Vấn gật đầu, sau đó hít một hơi, nói rằng :” Ngồi xuống đi, cha nói chuyện của ngươi với Tiểu Thất.”

Lan Khánh ngoan ngoãn ngồi xuống cùng Thi Vấn. “Tiểu Thất gần đây rất bất thường, không nên trêu chọc.” Hắn nói trước.

Thi Vấn thuyết :” Cha không phải nói tới chuyện này.”

Thi Vấn sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn nói :” Ngươi và Tiểu Thất ở cùng một phòng, ngủ mỗi người một nơi hay ngủ cùng nhau?”

“Cùng nhau.” Lan Khánh đáp.

Thi Vấn kinh ngạc, nghĩ thầm, chẳng lẽ lại đúng như Lý Trung nói, hai người gạo đã nấu thành cơm! Rồi lại vội vàng hỏi tiếp :”Đắp chung một cái chăn hay mỗi người một cái?”

“Mỗi người một cái.”

Nghe Lan Khánh trả lời như vậy, Thi Vấn đang định thở phào một tiếng, nhưng lại nghe Lan Khánh tiếp tục nói :”Bất quá lúc ngủ ta thường đá chăn xuống đất, nên thường kéo của Tiểu Thất đắp chung luôn.” Kết quả là Thi Vấn chút nữa bị sặc khí, khuôn mặt đỏ bừng.

Thi Vấn chỉ tay vào Lan Khánh, nói :” Ngươi, ngươi, ngươi, hài tử này, có biết ngoại trừ huynh đệ ruột thịt, chỉ có phu thê mới ngủ chung một giường đắp chung một chăn không? Vậy ngươi ngoại trừ ngủ chung một giường, đắp chung một chăn ra, các ngươi còn làm chuyện gì dưới chăn nữa không hả?” ( bác muốn cháu nó làm việc gì =)) )

Khi Thi Vấn vừa hỏi câu này, Lan Khánh cả mặt đều trở nên nhăn nhó. Hắn nói :” Tiểu Thất dặn ta không được nói cho cha!”

Thi Vấn vỗ vỗ trán, ngửa mặt lên trời kêu to :” Trời ạ!”

Lan Khánh ngẩng đầu nhìn nóc nhà.” Trời làm sao cơ?”

Thi Vấn sắc mặt hết đen lại trở nên trắng bệch, khó khăn hít sâu mấy cái, để chính mình trấn tĩnh lại, rồi nói:

“Từ hôm nay trở đi, không cho ngươi cùng Tiểu Thất ngủ chung một giường, đắp chung một chăn nữa, cả việc đi tuần thành cũng miễn luôn. An Quốc sẽ đi tuần thành cùng với ngươi, còn Tiểu Thất ở lại trong nha môn, ta sẽ tìm chỗ an bài cho hắn.”

Lan Khánh nhướng mày :”Vì sao?”

“Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc có biết hay không các ngươi hai người đều là nam tử, không thể thân thiết như vậy được! Đây chính là chuyện kinh thế hãi tục a, cha dạy con không nghiêm, khiến ngươi lầm đường lạc lối là lỗi của ta, nhưng lại để ngươi hại cả Tiểu Thất, vậy sau này làm sao ta ăn nói được với Tiểu Thất đây hả?” Thi Vấn thống tâm tật thủ ( vô cùng đau đớn ) nói.

Lan Khánh nghe được Thi Vấn nói điều này, mặt vẫn thản nhiên, chầm chậm nhìn Thi Vấn, nói, thanh âm có chút đáng sợ làm người ta không rét mà run:

“Nam tử cùng nam tử thì làm sao?”

“Nam tử cùng nữ tử mới là kinh thiên địa nghĩa ( thuận theo ý trời, đạo lý hiển nhiên ), Tiểu Thất tương lai cũng sẽ kết hôn, cha không thể để ngươi lầm lạc suốt đời.” Thi Vấn thuyết.

“Cha muốn ta ly khai hắn?” Lan Khánh hỏi.

“Đúng vậy!” Thi Vấn trả lời.

Lan Khánh nhàn nhạt nói :”Hắn khi còn sống thì chính là ta, ta khi còn sống cũng chính là hắn. Ta nói rồi, nếu hắn ly khai ta, ta tuyệt đối sẽ không để hắn được sống yên ổn. Cha nếu bắt ta ly khai hắn, ta cũng sẽ không để hắn sống thoải mái đâu.”

“Ngươi tại sao lại không nghe lời như vậy!” Thi Vấn giận dữ. “Nam tử cùng nam tử vốn không nên ở chung một chỗ, đây là làm trái với luân thường đạo lý, ngươi muốn Tiểu Thất bị người ngoài khinh bỉ sao?”

Lan Khánh đứng bật dậy, cũng cả giận nói :” Đó cũng là chuyện giữa ta và hắn, ngươi không cần lo cho chúng ta!”

“Ta thế nào có thể không quản các ngươi đây? Các ngươi một người là con ta, một người là người ta chiêu tới, không nói tới Tiểu Thất, nhưng ngươi, ta là cha ngươi, làm sao có thể nhìn ngươi lún sâu vào bùn lầy mà không kéo lên hả?” Thi Vấn tức giận nói.

“Lý Trung đem chuyện của các ngươi lúc ở Thanh Châu ra nói cho ta biết,việc ở Thanh Châu bất quá chỉ là một đêm, có lẽ hôm đó chỉ làm cho các ngươi bị chút ảo giác mà thôi, mà nay, vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi…”

“Rầm—“. Một âm thanh vang lên, chiếc bàn trà dưới tay Lan Khánh đã nát bấy.

Thi Vấn kinh ngạc nhìn nhi tử của chính mình, mà Lan Khánh cũng đưa tay vừa đánh nát bàn trà về, căm tức nhìn phụ thân hắn.

Lan Khánh nói từng chữ, từng chữ một rõ ràng:

“Hài nhi đối hắn thế nào, chính hài nhi rất rõ ràng, mà hắn đối hài nhi ra sao, cũng không ai biết rõ hơn hài nhi hết. Cha nếu bắt hắn và ta rời xa nhau, ta liền đập nát chân hắn như cái bàn trà này, làm hắn không thể đi đâu được, cả đời chỉ có thể ở lại bên ta!”

Lan Khánh nói xong, cũng không thèm để ý Thi Vấn đang nổi nóng, xoay người bỏ đi, cũng không thèm quay đầu lại.

Đi tới cửa thì lại “Oanh!” một tiếng, cửa thư phòng của Thi Vấn trở thành gỗ vụn văng tung tóe. Lan Khánh đã thực sự tức giận.

Lan Khánh đi rồi, Nam Hương mới từ sau tấm rèm đi ra. Hắn tới bên cạnh Thi Vấn, nói :” Nhìn như vậy, chỉ e công tử tình đã sâu, khó có thể dứt ra được.”

Thi Vấn ngửa mặt lên trời, thở dài :”Phải làm thế nào cho đúng đây…”

Nam Hương dừng một chút, chậm rãi nói :” Hay là chúng ta cứ chờ, tìm cơ hội thăm dò xem ý của Tiểu Thất thế nào…Công tử tâm nhãn tiểu, nhất định sẽ không bỏ qua; Tiểu Thất tuy là nam tử, nhưng nếu hắn cũng thích công tử, thì không phải việc này đã viên mãn rồi sao? Như vậy cũng không có gì là không tốt…”

“Chỉ sợ hài tử kia tính tình quá xấu, Tiểu Thất có trốn cũng không kịp…” Thi Vấn lẩm bẩm.

“Đại nhân chớ lo.” Nam Hương nói :”Trước tiên cứ để học trò thử xem đã.”

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.