Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tứ chương (4)

Phiên bản Dịch · 2692 chữ

Khi Tiểu Thất tìm thấy Lan Khánh, cũng là lúc Lan Khánh đang đánh người.

Một gã thanh niên bị Lan Khánh đánh cho phải chạy toán loạn, người hai bên đường đứng xem còn trầm trồ khen ngợi, Tiểu Thất len lén ở bên cạnh hỏi một chút, mới biết người bị Lan Khánh đánh là Giang Duyệt Thư, con trai Ngự Sử đại nhân, mà nguyên nhân là do hắn khi dễ hạ nhân, hơn nữa cha hắn lại chính là người hại Thi đại nhân năm đó, cho nên Lan Khánh tức lên, liền đuổi đánh.

Giang Duyệt Thư cũng có chút võ công, nhưng làm sao so được với Lan Khánh – người có thể cho là thiên hạ đệ nhất cao thủ.

Hắn đầu tiên từ đầu đường bị đánh xuống cuối đường, rồi lại từ cuối đường bị đánh tới đầu đường, hắn trốn vào trong đám người, đoàn người lập tức dạt ra khiến hắn không có nơi nào trốn.

Lan Khánh xách hắn lên, rồi hướng mặt hắn mà đánh, mạnh đến nỗi máu mũi chảy ròng ròng. Lan Khánh lúc này liền rút kiếm ra, định chém hắn.

Lan Khánh vung kiếm chém, vốn định một nhát chém chết hắn, nhưng ngờ đâu kiếm vừa hạ xuống, Giang Duyệt Thư đã trốn sang một bên, làm kiếm kia trảm ngay vào thạch đôn.

Kết quả khi Lan Khánh đem kiếm rút ra, trên thân kiếm liền xuất hiện hai vết mẻ.

Kiếm bị mẻ mất hai miếng, Lan Khánh mị mị mắt, cả giận nói :” Ngươi tên hỗn trướng kia cư nhiên hại kiếm ta bị hỏng, kiếm ta đã mất vài thanh, cũng đã hỏng không ít, nay lại phải sửa , cha sẽ lại nói ta nữa, ngươi thật đáng ghét!” Dứt lời, Lan Khánh lại vung kiếm chém tên kia.

Biết rằng Lan Khánh lúc này đang nổi nóng, sẽ không thể dừng lại. Cho nên Tiểu Thất chọn cách trốn trong đám đông đang đứng xem, nhưng sau lại thấy Lan Khánh mơ hồ nổi lên sát khí, kiếm kia chém xuống mang theo chút tàn độc, Giang Duyệt Thư cho dù biết võ công, cũng rất chật vật mới tránh được, trên người cũng đã có mấy chỗ bị chém chảy máu, vì vậy đến nhát kiếm sau cùng, khi Lan Khánh muốn chém thẳng xuống đầu Giang Duyệt Thư, Tiểu Thất ngay lập tức xông ra chộp lấy cổ tay Lan Khánh, đỡ cho Giang Duyệt Thư một nhát chí mạng.

“A a a a a ——–” Giang Duyệt Thư sợ đến vãi ra quần, ngã chổng vó xuống đất, vì kinh hách quá độ mà há miệng kêu không thành tiếng.

Tiểu Thất đỡ của Lan Khánh một chiêu, quay đầu liếc Giang Duyệt Thư, nói :” Còn không mau đi!”

Tiểu thư đồng vừa rồi bị chủ tử đánh, toàn thân vẫn còn lấm máu, vội vàng chạy đến bên đỡ thiếu gia nhà hắn bỏ chạy.

Giang Duyệt Thư vừa chạy vừa kêu :”A a a a a ——– ”

Quả thực là chấn kinh không ít.

Lan Khánh liếc mắt nhìn Tiểu Thất, cả giận nói :” Tại sao lại ngăn ta, ngươi biết kia là ai không? Hắn là con trai cừu nhân của cha ta, ngươi tại sao lại đi giúp hắn, để hắn chạy mất!”

“Nếu ngươi thực sự chém hắn, lại không hại chết Thi đại nhân!” Tiểu Thất nói :”Ta nghe mọi người nói, hắn là con trai tuần án Ngự Sử đại nhân, đã nói với ngươi không ít lần, con cháu mấy đại nhân vật không thể động vào, vậy mà ngươi tại sao luôn chọn bọn chúng mà động đao a!”

Lan Khánh căm giận nhìn Tiểu Thất, nói :” Làm chuyện xấu là phải đánh, ta mặc kệ hắn là con ai, cứ đánh trước, rồi sau đó mang về nha môn xử lý!”

“Ai…” Tiểu Thất thở dài. “Ngươi cứ thế này, nếu một ngày ta không ở bên cạnh ngươi nữa, thì không biết sẽ phải làm sao…”

Tiểu Thất cầm tay Lan Khánh, kéo hắn ra khỏi đường lớn, nhưng Lan Khánh hai chân vẫn nguyên tại chỗ, không chịu đi.

“Làm sao?” Tiểu Thất hỏi.

“Cha hay Nam tiên sinh kêu ngươi đi tìm ta sao?” Lan Khánh nhíu mày, vẻ tức giận trên mặt cũng dần tiêu tan.

“…” Tiểu Thất buông tay Lan Khánh, gãi gãi đầu. Nhớ tới vừa rồi nói chuyện cùng Nam Hương, vẻ mặt hắn lại có chút không tự nhiên.

Tiểu Thất nói :” Nam tiên sinh nói với ta ngươi và cha ngươi cãi nhau…Kỳ thực hai người có gì khúc mắc thì bình tĩnh mà nói chuyện, hà tất phải sinh khí như vậy, đến cả cửa cũng đánh vỡ…”

“Hà tất phải sinh khí?” Lan Khánh vừa nghe, hỏa khí lại bốc lên. “Cha nói gì với ta ngươi có biết?”

Tiểu Thất đỏ mặt :” Cũng biết được một chút…”

“Vậy mà ngươi còn giúp cha ta gọi ta về!” Lan Khánh trừng lớn hai mắt. “Chẳng lẽ ngươi cũng giống cha ta, cha ta muốn chúng ta tách xa nhau, ngươi thấy đúng, nên giờ đi làm thuyết khách?”

Trên đường cũng đã có nhiều người tụ tập, cũng đã bắt đầu vây quanh Lan Khánh cùng Tiểu Thất.

Lan Khánh ở Quy Nghĩa huyện luôn được coi là nhân vật tối phi thường, lúc này hắn lại đứng giữa đường ầm ĩ, nên mấy người đó ai ai cũng đều vểnh tai lên nghe, xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Mà giữa đám người đó, có một đôi mắt lẩn ở đằng sau, nhìn chăm chú tất cả nhất cử nhất động của hai bọn họ.

Lan Khánh nói ra làm Tiểu Thất nhất thời sững sờ, không nói được câu nào. Hắn đáp “Đúng” cũng không phải, “Không đúng” cũng không phải. Tiểu Thất không muốn Thi Vấn cùng Lan Khánh phụ tử bất hòa, vì vậy liền nói :

“Thi đại nhân cũng chỉ là muốn tốt…”

Chưa khịp nói xong, đã thấy một kiếm của Lan Khánh chém xuống, hướng ngay chân Tiểu Thất.

“A a a a a —-” Tiếng kêu của Tiểu Thất so với tiếng của Giang Duyệt Thư khi nãy thật chẳng khác là bao.

Bất quá Lan Khánh cũng đã tính trước, nên kiếm chỉ đâm vào khe giữa mấy ngón chân, chứ không đem chân của Tiểu Thất phế đi.

“Trần Tiểu Kê, coi như ta nhìn lầm ngươi! Ngươi nếu đồng ý với cha ta, ta đây sẽ mặc kệ ngươi, cũng sẽ không thích ngươi nữa! Ngươi là con gà đáng chết, ngươi muốn thích, thì đi mà thích cha ta! Hai chúng ta từ nay về sau nhất đao lưỡng đoạn ( đoạn tuyệt quan hệ )!” Lan Khánh nói xong căm giận đẩy Tiểu Thất ra xa, làm Tiểu Thất cả người bay ra ngoài.

“A a a a a ——” Tiếng kêu thất thanh của Tiểu Thất lần thứ hai vang lên..

Tiểu Thất bay vào trong đám người, ngã trúng vào một đại thẩm

Bởi vì hiện nay không có đeo nhân bì diện cụ, khuôn mặt thập phần anh tuấn, nhìn thế nào cũng không giống bản mặt lưu manh khi trước, nên đại thẩm bị Tiểu Thất ngã trúng, sau khi cả hai lăn ra đất, phục hồi tinh thần lại thấy trong lòng là một chàng trai trẻ tuấn tú, mặt liền đỏ lên, sau đó nhẹ giọng ôn nhu nói :” Vị quan sai đại ca này, có sao không vậy?”

Tiểu Thất rùng mình một cái, lập tức đứng dậy, rồi quay lại nhìn chỗ Lan Khánh, thì đã không thấy người đâu nữa.

“Ai…” Tiểu Thất phiền muộn ôm đầu. Lan Khánh bỏ đi, giờ biết đi nơi đâu tìm hắn về đây?

“Sư huynh a…”

Lan Khánh giận dữ chạy ra ngoài thành, vốn định thượng Thương Sơn tìm đạo đồng của Minh Tông lão đạo sĩ giải sầu, thế nhưng hắn vừa mới đến cửa Nguyên Sướng Cung, tiểu đạo đồng đi ra thấy là hắn, cư nhiên phớt lờ.

Lan Khánh hôm nay đầu tiên là cãi nhau với cha, rồi Tiểu Thất lại khiến hắn tức giận, đến Nguyên Sướng Cung tiểu đạo đồng cũng phớt lờ hắn, vì vậy hắn cũng liền nổi giận, quay đầu đi, hướng về Thanh Tư hồ đằng sau Nguyên Sướng Cung.

Thanh Tư hồ vốn tĩnh lặng ưu mỹ, Lan Khánh đến bê bờ hồ thở phì phì rồi ngồi xuống, sau lại nằm xuống, buồn chán nghịch cát.

Hắn thỉnh thoảng lại quay ra nhìn con đường mòn một cái, trước kia mỗi lần hắn chạy đi đâu thì Tiểu Kê vấn chạy đi tìm hắn, nhưng sao lần này đợi mãi vân không có thấy.

Vẫn chờ, vẫn chờ, đợi đến khi mặt trời khuất núi, con gà kia vẫn chưa có tới.

Lan Khánh nhăn mày nhăn mặt, nghĩ thật buồn chán, lại thấy trước mặt một mảng sóng nước mênh mông, hắn nhớ tới lúc trước tại đây có bắt được con đại ngư ăn thật là ngon, nghĩ thầm trong lúc chờ con gà kia tới, không bằng đi bắt mấy con cá.

Suy nghĩ một chút, Lan Khánh liền đem áo khoác cùng bội kiếm bỏ ra, sau đó nhảy vào trong hồ, bơi bơi, rồi lặn xuống tìm cá.

Lan Khánh vừa xuống nước, trên bờ cũng xuất hiện một thân ảnh.

Nhưng mà, người kia lại không phải là Tiểu Thất.

Chiều hôm sau.

“Tiểu Hắc vẫn chưa trở về sao?” Thi Vấn cởi quan phục, khoác lên mình một bộ thanh y bình thường.

Nam Hương đứng ở bên cạnh, nói :” Tiểu Thất buổi trưa có về qua, nói đã tìm toàn bộ ngọn núi phía sau, cũng không có tìm được người. Cũng đã phái người vào trong thành tìm, nếu thấy công tử sẽ ngay lập tức quay về thông báo.”

Thi Vấn mặc xong y phục, đẩy cửa sổ, nhìn bên ngoài một mảnh trăng tròn vành vạnh, nói :” Tối nay là mười lăm, hài tử kia lúc này bình thường sẽ không thể khống chế chính mình, hôm nay hắn lại ở ngoài, không lo lắng được sao.”

“Công tử sau khi được Triệu đại phu chữa trị, tính tình cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, trăng tròn lần trước cũng chỉ đi săn thú mà thôi, Triệu đại phu có nói chỉ cần công tử không có bị kích thích, thì phát bệnh cúng không có chuyện gì, đại nhân ngài cũng không cần quá lo lắng.” Nam Hương nhíu mày, nói thêm :

“Nhưng đại nhân ngài tối nay tại Phúc Lai khách điếm mở tiệc chiêu đãi Giang đại nhân, người kia lần này tuy là phụng mệnh Hoàng Thượng đến đây để khen thưởng cho đại nhân, nhưng trước đây ở trong triều hai người đã có hiềm khích, nên học trò có chút lo lắng về bữa tiệc hôm nay. Người nọ xưa nay chanh chua, đại nhân tới đó, vô luận nghe được cái gì, cũng không nên để trong lòng.”

Tuần án Ngự Sử thay mặt thiên tử tuần thú tứ phương, là quan nhị phẩm, có thể ra mặt thẩm vấn các loại oan án, không cần hỏi qua quan viên địa phương. Người này trên danh nghĩa của thiên tử mà xuất kinh, nên một điểm cũng không thể sơ suất.

Thi Vấn thuyết :”Sư gia an tâm, Giang Li người nọ ta tự có cách đối phó.”

“…Học trò vẫn lo lắng, không thì, đại nhân tối nay nhượng học trò cùng đại nhân dự tiệc có được không?” Nam Hương nói.

“Không được.” Thi Vấn lập tức từ chối. “Ngươi phải ở lại trong nha môn chờ tin tức từ bọn Tiểu Thất. Ta rất lo lắng cho Tiểu Hắc.”

Nam Hương buộc phải nghe theo, nói :” Vâng, đại nhân!”

Thi Vấn chuẩn bị một chút, rồi mang theo hai gã tôi tớ đi đến Phúc Lai khách điếm.

Hắn từ trước đến nay không phải người khoa trương, nha môn của hắn cũng vô cùng cần kiệm, cho dù hôm nay có tiếp đón đại quan từ kinh thành tới, hắn cũng chiếu theo thường ngày, phân phó chuẩn bị một bàn thức ăn – theo hắn như vậy đã là thập phần xa hoa rồi.

Nhưng Nam Hương tựa hồ đã sớm biết được điều này, nên khi Thi Vấn tới Phúc Lai khách điếm, đến một nhã gian ở lầu hai, tiểu nhị đã hồ hởi nói :

“Thi đại nhân, Nam Hương sư gia đã dặn dò, hôm nay ngài đại giá quang lâm, thật là vinh dự cho Phúc Lai khách điếm. Nam Hương sư gia cũng đã nói tất cả thức ăn hôm nay đều phải thật tinh xảo, sư phó cũng đã làm thử mấy lần, cho nên tiệc tối hôm nay, chúng ta sẽ không để ngài mất mặt trước Tuần án đại nhân đâu!”

Thi Vấn sửng sốt, nói :”Nam tiên sinh đã chuẩn bị trước rồi sao?”:

“Vâng vâng!” Tiểu nhị vẫn thao thao bất tuyệt, nói cho dù thức ăn không phải bào ngư vi cá, nhưng cũng thập phần đặc sắc, tinh tế.

Thi Vấn vuốt vuốt râu, than thở :”Nam tiên sinh thực sự suy nghĩ chu đáo, không chỉ để ý nha môn trên dưới, mà cả những việc nhỏ thế này cũng thay ta để tâm, thật sự là vất vả cho hắn.”

Tiểu nhị lại nói :”Thi đại nhân hằng ngày bận trăm công nghìn việc, chẳng phải vì bách tính chúng ta sao? Nam Tiên sinh cũng là không muốn Thi đại nhân quá vất vả, nên mới thay đại nhân chuẩn bị mọi chuyện. Nói thật, Nam tiên sinh thật là một sư gia tốt.”

Thi Vấn gật đầu cười :”Đích xác.”

Tiểu nhị lui ra, Thi Vấn một mình ngồi tại nhã gian chờ Giang Li đến.

Chỉ là chờ mãi, ước chừng đã một canh giờ trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Giang Li đâu.

Thi Vấn buồn bực, liền đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ánh trăng trên bầu trời. Vì sao đã qua một canh giờ rồi, mà người vẫn chưa gặp được?

Tuy rằng bọn họ hai người trong triều từng có hiềm khích, nhưng lần này Giang Li là phụng hoàng mệnh mà đến, bái thiếp cũng là hắn đưa tới nha môn trước, theo lý thuyết sẽ không để Thi Vấn chờ thế này.

Càng nghĩ càng thấy lạ, vì vậy Thi Vấn gọi một gã tùy tùng tới, nói :”Ngươi tới trạm dịch xem Giang đại nhân có bận chuyện gì không? Nếu hắn hôm nay không thể đi, nói với hắn, để hôm khác ta mở tiệc chiêu đãi hắn cũng được.”

“Vâng, đại nhân.” Tên tùy tùng nhận lệnh, cấp tốc rời đi.

Thi Vân lại tiếp tục ngồi xuống, nhẫn nại, tự mình rót chén nước trà uống.

Khoảng một khắc sau, cửa của nhã gian bị đẩy mạnh ra, tên tùy tùng lúc nãy hốt hoảng chạy về, mặt mày tái nhợt, run run hô lớn :

“Cứu, cứu, cứu, người cứu mạng a đại nhân —– chết, chết, có người chết —”

Thi Vấn đứng bật dậy, quăng cái chén lên bàn. Mặc kệ nước trà văng tung tóe, hắn chỉ vội vã hỏi :” Xảy ra chuyện gì?”

“Hắc, hắc, hắc y nhân…Giết nhiều người lắm…”

“Vậy cả nhà Giang đại nhân thì sao?”

Thi Vấn vừa mới mở miệng, gã kia đã như chịu không nổi kinh hách, mà đã ngã lăn ra đất chết ngất.

Thi Vấn lập tức biến sắc, lập tức goi tên tùy tùng còn lại, ra lệnh :”Đỡ hắn về, gọi ngay Kim Trung Báo Quốc cùng Tiểu Thất trở lại! Không được trì hoãn!”

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.