Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ tam chương (1)

Phiên bản Dịch · 2884 chữ

Kế tiếp, nha môn bởi vì mới tuyển thêm người, để giúp họ nhanh chóng quen với cuộc sống cũng như công việc của một nha dịch, nên trong một thời gian dài mọi người đều rất vất vả, mà đợi cho tới khi mấy tốp người mới đã ổn định, thì cũng qua mất một tháng. Giờ đã sang tới mùa đông.

Lúc này trong nha môn mọi người đều rất yên ổn, Tiểu Thất lúc này cũng thỉnh thoảng bồi Lan Khánh lên núi trảo kê, trảo báo, trảo tuyết lộc.

Chỉ có sơn trư là Lan Khánh không bắt. Bởi trong nhà đang dưỡng Triệu Tiểu Trư, cho nên cứ thấy sơn trư là Lan Khánh lại nghĩ ngay đến nó.

Lan Khánh rất hứng thú với bọn tuyết lộc đến từ Phù Hoa Cung, lộc kia vô cùng hoạt bát, ăn cũng ngon nữa, khiến Lan Khánh không thể quên được, nên cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy lên núi một chuyến.

Sau màn “Thương lượng” giữa Tiểu Thất và Lan Khánh, Lan Khánh cũng đã không tiếp tục tỏ ra quá thân thiết với hắn lúc ở bên ngoài, Huyện lệnh đại nhân tỏ vẻ rất yên tâm, sư gia cũng thở phào một tiếng, nhưng bọn họ không biết, mỗi đêm khi cửa phòng đã đóng kín, hắn luôn bị Tiểu Hắc đại nhân vừa gặm vừa cắn. Bất quá hai người che giấu quá hoàn hảo, nên đến giờ vẫn chưa có bị phát hiện.

Vạn hạnh, vạn hạnh! ( vô cùng may mắn )

Hôm nay, Tiểu Thất có việc, nên đã đến Phiêu Hương viện, Lan Khánh buổi trưa một mình dùng ngọ thiện, tiện tay đem cả Tiểu Trư cùng điểu thả ra, vừa cầm chén cơm ăn, vừa cùng trư, điểu chạy tới chạy lui trong nha môn.

Ăn xong, Lan Khánh cầm chén đến trù phòng để Tiểu Lan Hoa rửa, đi ra thì nghe thấy có âm thanh từ gần đó vang tới, Lan Khánh dò xét một lúc, phát hiện một nam tử lạ mặt đang chẻ củi.

“…” Lan Khánh đem Tiểu Trư ôm lấy bên người, Hắc Hắc cùng Tiểu Hồng đậu ở hai bên vai, từ từ tiến đến bên người nọ, vấn :”Ngươi là ai?”

Nam tử đang chẻ củi kia ngẩng đầu lên, cười hồn hậu :” Tiểu đầu nhi, ta là người tháng trước vừa mới vào nha môn, tên Cổ Tam Dũng. Chúng ta đã gặp nhau, ngài đã quên rồi sao?”

“Cổ Tam Dũng?” Lan Khánh suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu. “Trần Báo cùng An Quốc đem ngươi về, ta nhớ rất kỹ.”

” Tiểu đầu nhi cứ gọi ta là Tam Dũng, mọi người đều gọi như thế cả.” Cổ Tam Dũng nói.

Lan Khánh nhìn trộm Cổ Tam Dũng, nam tử này tướng mạo giản dị, nửa thân trên ở trần lộ ra nước da mầu đồng, dáng người cao lớn vô cùng tráng kiện, hơn nữa người này đối hắn cũng rất tôn kính lễ phép, tuy là từ nơi khác tới, nhưng cũng đã cứu một hài tử của Quy Nghĩa huyện khỏi bị mã xa cán. Lan Khánh nghe qua chuyện của hắn, không khỏi đối người này sinh chút hảo cảm.

Lan Khánh nói :” Vì sao lại không mặc áo? Không mặc áo thì chẻ củi nhanh hơn sao?”

“Ách…” Đối với câu hỏi của Lan Khánh, Cổ Tam Dũng chẳng biết trả lời thế nào cho phải.

Lan Khánh khoát tay áo, thuyết :” Ngươi cứ tiếp tục đi! Ta xem ngươi chẻ củi.”

“…Thị.” Cổ Tam Dũng cười cười, ở một bên trù phòng tiếp tục chẻ củi.

Nắng mùa đông tuy ít, nhưng cũng đã đủ để giúp người ta sưởi ấm. Dương quang chiếu vào nửa thân người ở trần của Cổ Tam Dũng, lộ ra vóc người rắn chắc, cơ ngực theo mỗi nhát búa chẻ xuống mà nổi lên , động tác vô cùng dũng mãnh lại rất hữu lực.

Lan Khánh ôm Tiểu Trư cùng tiểu điểu cùng nhau ngồi dưới gốc cây nhìn người kia, có một cảm giác kì quái xông lên từ trong lòng ngực, làm Lan Khánh không sao hiểu được, khiến hắn tiếp tục nhìn chăm chăm, suy nghĩ cẩn thận xem rốt cuộc cảm giác kia là sao.

Tuy rằng Lan Khánh trên mặt mang nhân bì diện cụ, che lấp khuôn mặt tuyệt mỹ trời sinh, nhưng diện cụ này co dù che bớt cũng chỉ được một phần, bát phân thì vẫn còn lưỡng phân, vẫn là mỹ lệ vô cùng.

Cổ Tam Dũng bị Lan Khánh nhìn, khiến mặt mày đều ửng hồng, khi Lan Khánh phát giác mặt Cổ Tam Dũng đỏ lên định mở miệng hỏi, thì bên cạnh truyền đến một trận thanh âm.

“Sư đệ không biết sư huynh nguyên lai thích khán tráng nam…” Ngữ khí kia có phần hơi chua chua.

Lan Khánh quay đầu lại, phát giác nguyên lai đó là Tiểu Thất.

“Ngươi đã trở về a!” Lan Khánh nói.

“Ân, sự tình đã xong xuôi!” Tiểu Thất liếc mắt nhìn Cổ Tam Dũng, rồi lại quay sang nhìn Lan Khánh, hỏi :” Ở chỗ này làm chi?”

“Xem Tam Dũng chẻ củi!” Lan Khánh thành thật.

” Tam Dũng?” Âm của Tiểu Thất có chút ngân cao. “Ngươi cung hắn rất thân thiết ha? Đến nỗi gọi thẳng tên luôn sao?”

“A?” Lan Khánh ngẩn người, sau đó quay sang nhìn thẳng vào Tiểu Thất.

“Làm sao?” Tiểu Thất cả người bị nhìn thấy có chút không tự nhiên.

“Ngươi ghen?” Lan Khánh đột nhiên nở một nụ cười thập phần gian xảo, nheo nheo đôi mắt đẹp nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Hồng trên vai Lan Khánh vươn cánh bay tới bên vai Tiểu Thất, nhẹ nhàng mổ mổ lên Tiểu Thất. Tiểu Thất nói có chút lắp bắp :” Cái, cái gì ghen, ai, ai ghen, ghen cái gì!”

“Ngươi thấy ta nhìn một nam nhân khác không mặc áo, nên ngươi ghen!” Lan Khánh ôm Tiểu Trư cười thỏa mãn.

Lúc này từ phía trong nhà ăn bên cạnh trù phòng có vài người đi tới, chính là Kim Trung Báo Quốc vừa dùng bữa xong, đang chuẩn bị quay lại phòng trực ngủ một giấc để lấy sức buổi chiều tiếp tục làm việc.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh cũng không nhìn thấy mấy người này, trong mắt bọn họ giờ chỉ có người ở trước mắt.

Lan Khánh đối Tiểu Thất nói :” Yên tâm, vô luận ai xuất hiện trước mắt Tiểu Hắc đại nhân, Tiểu Hắc đại nhân vẫn sẽ không thay đổi, thích nhất chính là cha, tiếp theo là Tiểu Trư, rồi đến ngươi!” ( ôi em Tiểu Thất còn không bằng con heo ạ ?! )

“Ngươi, ngươi vừa nói cái gì!” Mặt Tiểu Thất thoáng cáo liền đỏ bừng lên. “Hiện giờ đang ở bên ngoài đó!”

Lan Khánh đột nhiên tiến tới gần Tiểu Thất, mặt Tiểu Thất cho dù cách một tầng nhân bì diện cụ, vẫn là hồng nộn khiến cho người ta muốn cắn một cái. Vậy, không hiểu cái mặt bên dưới lớp mặt nạ kia còn đẹp tới mức nào, tuyệt đối sẽ càng làm người ta muốn cắn!

Càng nghĩ, răng lại càng ngứa. Lan Khánh từ trước đến nay vẫn là muốn gì làm nấy, vì vậy liền ngay lập tức đưa tay lên, nhanh chóng đem nhân bì diện cụ đang dính chặt trên mặt Tiểu Thất xé xuống. Cổ tay vừa động, chiếc nhân bì diện cụ đáng giá ngàn vàng kia liền bị xé thành từng mảnh, từng mảnh.

“Ai nha!” Tiểu Thất kêu lên thảm thiết. Nhân bì diện cụ kia mỗi khi gỡ ra đều cần nước thuốc, hiện giờ trực tiếp đem xé xuống, khiến hắn đau tới mức nước mắt nước mũi đều trào ra, vội đưa tay lên che mặt.

Lan Khánh đem Tiểu Trư ném xuống, đưa tay nắm lấy tay Tiểu Thất không cho hắn che mặt lại, đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt thật của Tiểu Thất, liền lập tức khựng lại, không di chuyển.

Dương quang chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt của Bách Lý Thất, nhưng lúc sau đã là trở thành “Trần Tiểu Kê”, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, đôi mày kiếm cùng đôi mắt tựa như hoa đào xuân, sống mũi cao , thẳng tắp, lại thêm đôi môi hồng nhuận vô cùng ưu nhã, khiến người khác nhìn vào thèm nhỏ dãi.

Bỏ đi khuôn mặt lưu manh trước đây của Trần Thất, lại thêm các vết sẹo trước đây cũng đã biến mất hết, người này giờ đây khôi phục nguyên dạng là một thân hoàng tôn công tử khí chất ung dung, dung mạo vô song có thể mê hoặc bất cứ ai lỡ nhìn thấy hắn. Cho dù người này trên người đang mặc trang phục hắc sắc của quan phục nha môn, nhưng vẫn không giấu được khí chất hơn người. ( em ý sáng lấp lánh ạ :)) )

Răng thật sự rất ngứa, Lan Khánh nhịn không được liền kéo Tiểu Thất lại gần, mở to miệng, thoáng cái liền hung hăng cắn vào gương mặt kia một cái.

“Ô a —-” Tiểu Thất thảm thiết kêu lên một tiếng.

Cắn xong, mặc dù vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng Lan Khánh đã buông ra, bởi vì Kim Trung Báo Quốc đã nhìn thấy bọn họ.

Mà cả bốn người kia nhìn thấy Lan Khánh kéo nhân bì diện cụ của Tiểu Thất xuống thì, mỗi người một vẻ đều ngơ ngẩn cả người.

“…” Đinh Kim há mồm.

“…” Lý Trung không nói được câu nào.

“…” An Quốc đưa tay che miệng.

Bọn họ lần đầu tiên được nhìn thấy khuôn mặt thực của Tiểu Thất, dù chỉ liếc mắt, bốn người đều không khỏi choáng váng.

Ngọc thụ lâm phong, mạo bỉ Phan An ( bỉ = tương tự, như ), đó chính là để hình dung người này…

Trần Báo nghĩ mà không muốn sống, Trần Tiểu Kê con người này trước đây vốn rất không ra gì, vậy mà hiện nay không chỉ khuôn mặt đẹp hơn hắn, võ công cũng cao hơn, miệng so với hắn cũng ngọt hơn! Tại sao ưu điểm duy nhất của hắn cũng bị đẩy xuống dưới? Trên đời này còn công lý không?

Lan Khánh nhìn trộm Tiểu Thất, phát hiện người này càng nhìn càng thuận mắt, hình như cả cha cũng không bằng.

Lan Khánh xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt nhìn chằm chằm xuống đất, chân trái đá đá chân phải ( dễ thương vậy :”> ) , nói :” Hồi xuân cao của Tiểu Xuân quả thực là lợi hại a, đến vết thương mấy chục năm như vậy cũng có thể xóa. Tiểu Thất ngươi cứ để như vậy được rồi, như vậy ta sẽ càng thương ngươi!”

” Cái gì Hồi xuân cao? cái gì thương ta?” Tiểu Thất buồn bực hỏi.

” Ngươi trở về phòng soi gương sẽ biết.” Lan Khánh lại dùng chân phải đá đá chân trái, sau đó nở một nụ cười thật tươi, rồi nhanh chóng chạy đi như một cơn gió, bỏ lại Tiểu Thất giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì, ngây ngốc đứng một chỗ.

Kim Trung Báo Quốc cùng Cổ Tam Dũng một hồi lâu sau mới khôi phục được tinh thần, mấy người khiếp sợ cố gắng hít sâu mấy tiếng rồi cẩn thận bỏ đi, một người cúi đầu tiếp tục chẻ củi, một người bộ dạng bất bình đi qua trước mặt Tiểu Thất, miệng vẫn lẩm bẩm :” Không công bằng, thật sự là không công bằng!”

Tiểu Thất gãi gãi đầu, nhìn bên này, rồi lại quay sang nhìn bên kia, nhún nhún vai, sau đó liền mang theo Tiểu Trư cùng hai con điểu đi về tiểu viện.

Không bao lâu sau, từ trong tiểu viện truyền ra một tiếng kêu thảm thiết.

“A a a a a a —–nãi nãi cá hùng, khuôn mặt ta làm sao lại biến thành như thế này chứ —– vết sẹo của đại gia ta —– sẹo trên khuôn mặt ta —–”

Tiểu Thất ôm gương trong phòng soi qua soi lại, nhưng soi thế nào thì cũng chỉ thấy, mấy vết sẹo đã theo hắn hơn chục năm nay, bỗng dưng không cánh mà bay.

Tiểu Thất bỗng dưng nhớ lại, năm đó trên Yến Đãng sơn, đệ đệ hắn Vân Khuyng bị lửa thiêu cháy đen hết nửa khuôn mặt, thằng nhóc Tiểu Xuân đã dùng một loại dược cao gì đó bôi qua bôi lại, liền đem khuôn mặt của Vân Khuynh trở lạ như cũ. Dược cao kia sau đó trở thành một loại dược hồi xuân đệ nhất, hình như còn được đưa tới kinh thành, trở thành thuốc tiên giúp giữ gìn nhan sắc của các quý phu nhân.

Dược kia tên gọi là cái gì ấy nhỉ….”Hồi xuân cao”?

“Thật đáng ghét a a a a a ——–” Tiểu Thất ngửa mặt lên trời hét đầy thống hận. “Triệu Tiểu Xuân kia, ngươi đi thì đi đi, tại sao còn lưu lại Hồi xuân cao cho đại sư huynh a ——- ta hận!! —— Triệu Tiểu Xuân đáng hận a —– Thi Tiểu Hắc đáng hận a ———- mặt của ta, trả lại mặt cho ta ———-”

Tiểu Thất vô cùng kích động, tiếng hét kia cũng dùng đủ phần nội lực, làm cho gần như cả nha môn đều bị chấn động.

Tối hôm đó, Lan Khánh thật cao hứng chạy tới ngọn núi phía sau bắt hai con tuyết lộc thật to thật béo. Hắn dung dây thừng cột hai con lộc lại, rồi buộc ở thắt lưng, cứ thế vui vẻ kéo về.

Hắn chạy chạy, nhảy nhảy, vừa đi vừa ngân nga hát, hướng về phía tiểu viện. Phía đằng sau dường như không phải kéo hai con tuyết lộc nặng nề nữa, mà nhẹ nhàng như kéo hai con vịt vậy.

Tiểu Thất thắp đèn, rồi cứ ngồi đờ ra, vẻ mặt ai oán nhìn ngọn lửa. Lan Khánh một cước đá tung cửa, thấy Tiểu Thất, liền lấy một con lộc ném tới, sau đó len lén nhìn hắn, rụt rè cười một chút, rồi ngại ngùng nói :” Cái kia, Tiểu Kê, để cho ngươi ăn, ta ăn no rồi!”

“A?” Tiểu Thất hai mắt vô thần quay lại nhìn Lan Khánh.

Lan Khánh thấy Tiểu Thất không có lập tức nhận lấy tâm ý của hắn, liền nhướng mày, cả giận nói :”A cái gì a, ngươi thử a một tiếng nữa xem!”

Tiểu Thất liền lập tức thanh tỉnh, cúi xuống nhìn thấy con tuyết lộc trên mặt đất, lại quay lại nhìn Lan Khánh, không suy nghĩ gì liền thốt ra :”Đa tạ sư huynh đối sư đệ tốt như vậy, không quản ngại đường xa vất vả chạy tới sau núi hẻo lánh như vậy bắt về con lộc thật lớn như vậy đem cho sư đệ. Sư đệ nhất định sẽ không phụ tấm lòng của sư huynh, chờ một chút sẽ lập tức ra sân nhóm lửa đem lộc nướng lên, sau đó sư huynh ăn một nửa sư đệ ăn một nửa, mỗi người một nửa tình cảm như keo sơn vĩnh viễn không tiêu tan!”

Lan Khánh vừa nghe thấy Tiểu Thất nói vậy, tức giận trong lòng phút chốc đã tiêu tan hết. Hắn vừa vui vừa xấu hổ, cúi đầu nhìn mặt đất, rồi lại ngẩng lên nhìn Tiểu Thất, nói :

“Vậy ngươi còn không mau nhóm lửa, ta đem con lộc khác cho cha, ngươi nướng nhanh lên một chút, chờ ta trở lại rồi cùng nhau ăn…” Lan Khánh chép chép miệng nuốt nước bọt. “Ta sẽ rất mau trở về!”

Trước khi đi, Lan Khánh lại nói :” Còn nữa, từ ngày mai ngươi cũng không được mang nhân bì diện cụ nữa, Tiểu Hắc đại nhân thấy khuôn mặt ngươi bây giờ nhìn rất thuận mắt, cho nên từ nay về sau không được mang! Một lần cũng không!”

Lưu lại mấy lời xong, Lan Khánh liền thi triển khinh công, “Sưu” một tiếng liền mất dạng.

“…” Xác định Lan Khánh đã đi rồi, Tiểu Thất sửng sốt một hồi, rồi nằm úp sấp trên mặt bàn, khóc to lên.

“Ô ô ô ô ô…”

Hắn Bách Lý Thất rốt cuộc đã làm việc gì ác, để hôm nay rơi vào cảnh thê thảm như vậy chứ.

Không chỉ có đánh không đánh trả, mắng không cãi lại, cả người cũng bị ăn sạch, vậy mà vẫn chưa đủ. Khuôn mặt chính mình vài chục năm nay giờ bị biến thành như vậy, lại còn không cho hắn mang nhân bì diện cụ xuất môn!

Sư huynh biết rõ hắn không mang nhân bì diện cụ cũng giống như không mặc quần áo, như vậy ngày mai hắn lấy mặt mũi nào gặp mọi người đây a!

“Ô ô ô ô ô….”

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.