Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ nhất chương (2)

Phiên bản Dịch · 3089 chữ

Không khí buổi tối mang theo một chút lạnh, đến tấm đệm mỏng mùa hè cũng đã được cất đi, thay vào đó là một tấm đệm dày hơn cùng với chăn bông.

Ban đêm, Tiểu Thất lại lui về phòng leo lên giường ngủ. Nhưng mà ngủ được khoảng nửa canh giờ bỗng nhiên cảm thấy có gì đó khác thường, liền hé mắt ra, thấy Lan Khánh đang ở trước giường , ôm gối, đó là chiếc gối mà Nam tiên sinh đặc biệt tìm mua cho hắn, làm từ tơ tằm, vừa nhẹ lại vừa mỏng nhưng lại ấm áp vô cùng , đứng trước giường Tiểu Thất.

Tiểu Thất nghĩ thầm chắc người này muốn ngủ cùng với hắn, đành phải lui vào trong, nhường lại một chỗ trống bên cạnh, rồi hướng Lan Khánh :” Lại đây đi. ”

Lan Khánh chậm rãi đem gối đặt xuống đầu giường, sau đó leo lên, chui vào trong chăn, động tác đúng là có chút chậm chạp, nhưng bất quá đang là ban đêm, chỉ có ánh trăng mờ mờ, không thể phát hiên được điểm bất thường.

Nằm một lúc, Lan Khánh liền nhắm mắt lại, Tiểu Thất cũng liền nhắm mắt, cứ thế mơ màng ngủ, nhớ lại trước kia ngủ cùng Lan Khánh cũng thế này, tay ôm vòng qua eo, đầu tựa sát vào nhau, đến hơi thở cũng có thể nghe rõ…nhưng quái lạ…sao lại nóng thế nhỉ…Tiểu Thất ngay lập tức mở mắt ra, đặt tay lên trán Lan Khánh.

Hít sâu một hơi, Tiểu Thất nhỏ giọng nói :”Sao lại thế này?”

Lan Khánh trừng mắt nhìn, chậm chạp đáp :” Chăn nóng quá.” Nói xong liền lập tức đem cái chăn đá sang một bên.

Tiểu Thất lại sờ sờ hai má Lan Khánh, đương lúc tay Tiểu Thất đang trên mặt mình, Lan Khánh hơi run một chút, rồi ngay sau đó thở ra, đem bàn tay nóng rực của mình bắt lấy bàn tay của Tiểu Thất :”Thật lạnh…”

Tiểu Thất hơi giật mình, nhưng thật nhanh liền bình tĩnh lại, nói giọng lo lắng :” Chắc là chiều nay ngâm nước nên cảm lạnh rồi, lúc Tiểu Xuân chữa cho ngươi, hắn nói ngươi bây giờ so với trước kia thân thể hư nhược hơn nhiều, ta còn để cho ngươi bị ướt như vậy cả một ngày…Chả trách mà bị cảm lạnh.”

“Ta chỉ có đến ngày mười lăm trăng tròn mới có thể bị cảm lạnh” Lan Khánh nói yếu ớt, lúc này thì do toàn thân vô lực, nên nghe giống y như đang làm nũng.

TIểu Thất bỏ tay ra khỏi mặt Lan Khánh, đồng thời gạt đi mấy sợi tóc mai đang lòa xòa, nói :” Nhắm mắt lại ngủ một chút đi đã, ta đi lấy dược cho ngươi.”

Lan Khánh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng hắn lại không sao ngủ được.

Hắn nghe được Tiểu Thất ra khỏi viện, không lo hắn sẽ không trở lại.

Nằm một lúc, thấy càng lúc càng nóng, Lan Khánh không hề do dự đem tất cả chăn đá văng ra. Nam tiên sinh chuẩn bị giường toàn bộ đều làm từ tơ tằm, rất ấm, nhưng giờ thì lại thực khiến cho Lan Khánh vô cùng khó chịu.

Lúc sau Tiểu Thất quay lại, liền thấy có một đống ở bên cạnh giường – đấy chẳng phải cái chăn đáng thương của hắn ư, rồi khẽ than một tiếng.

Tiến lại nhặt cái chăn lên, rồi đi về phía giường, lẩm bẩm :” Ngủ rồi sao?”. Nói rồi đưa tay đặt lên trán Lan Khánh.

Kết quả vừa đặt tay lên đã bị Lan Khánh chộp lấy, áp lên mặt. Tay của Tiểu Kê thật lạnh, nhất là khi đem so với cơ thể đang nóng như lửa của Lan Khánh.

“Trước tiên ngồi dậy đã, ta đã chuẩn bị canh gừng cùng dược giúp thanh lương nhuận phế đây. Mau uống đi.” Tiểu Thất nhẹ nhàng nói.

“Không cần…” Lan Khánh nhắm mắt quay đi.

“Không uống không được, ngươi bị bệnh, phải uống canh gừng để trừ hàn.” Tiểu Thất kiên quyết, rồi đỡ Lan Khánh ngồi dậy.Tuy Tiểu Thất ngoài miệng nói cứng nhưng động tác lại vạn phần ôn nhu.

Hắn để Lan Khánh tựa vào ngực mình, phát hiện Lan Khánh thực sự bị sốt đến toàn thân vô lực, không thể tự mình ngồi vững được.

“Ta không uống thuốc!” Lan Khánh vẫn giãy dụa.

“Đây cũng không phải dược, là Tiểu Xuân lưu lại cho ngươi. Nhìn xem, là hạt thông đường, rất là ngọt đấy, không tin thì cứ thử xem.” Tiểu Thất nói.

Lan Khánh liếc mắt hồ nghi nhìn Tiểu Thất, sau đó lưỡng lự đem viên dược hoàn tống vào trong miệng, cắn một cái, rốt cục lại không phải ” rất là ngọt ” như Tiểu Thất nói mà là đắng kinh khủng.

Lan Khánh mở miệng định đem cái thứ kia nhổ ra, ai ngờ Tiểu Thất lại nhanh tay hơn, tống cả bát canh gừng vào miệng làm hắn trở tay không kịp, đem cả dược hoàn cùng canh gừng kia uống vào bụng.

Tiểu Thất quay ra đem bát đặt lên bàn, phía sau Lan Khánh cũng nhìn theo đầy tức giận. Tiểu Thất vốn là người hắn vô cùng tin tưởng, vậy mà lại cư nhiên lừa hắn như thế. Nhưng khi vừa thấy Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng, lại dùng một ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn mình, hắn tự nhiên một chữ cũng không nói ra được.

Tiểu Thất đỡ Lan Khánh nằm xuống, rồi lại đắp chăn cẩn thận cho hắn. “Ngươi gần đây cơ thể không được tốt, không chỉ những ngày trăng tròn, mà ngày thường cũng rất dễ nhiễm phong hàn. Bây giờ uống dược rồi, hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ khá hơn nhiều. Nghe ta, nhắm mắt vào…”

“Vậy còn ngươi? Ngươi không ngủ sao?” Lan Khánh hỏi.

“Ta đi lấy nước về chườm trán cho ngươi. Mặt ngươi nóng đến độ có thể chiên trứng được rồi.” Dứt lời, Tiểu Thất liền đi ra ngoài.

Tiểu Thất vừa đi ra, trong phòng bỗng trở nên thật yên ắng tĩnh mịch. Lan Khánh vừa nằm vừa nghĩ, trong viện tử này, Tiểu Trư cùng điểu của hắn cũng không biết hắn sinh bệnh (điểu với trư biết được sao anh =.=), chỉ có con gà này đem dược cho hắn, đắp chăn cho hắn, nguyên lai đúng là con gà này khác với những người khác.

Tiểu Thất không ở đây, Lan Khánh có chút buồn chán, lòng thấp thỏm không biết bao giờ Tiểu Thất mới quay lại.

Sau lại nghe tiếng bước chân ngày một gần, chờ Tiểu Thất đi đến, hắn cũng ngay lập tức ngồi dậy.

Tiểu Thất vội vàng đặt chậu nước xuống, chạy tới bên Lan Khánh đưa hắn trở lại giường.

“Đừng có lộn xộn, nếu sốt nặng hơn thì sẽ không ổn đâu.” Tiểu Thất nói.

“Ừ.” Tiểu Hắc đại nhân rất nghe lời, lập tức ngoan ngoãn qua về giường ngủ.

Tiểu Thất nhúng ươt khăn, cẩn thận lau mặt cho Lan Khánh.

Lan Khánh cảm thấy rất thoải mái, liền nói :”Trên người cũng muốn.”

“Trên người không được.” Tiểu Thất nói tiếp :”Lau mặt là do sợ ngươi nóng quá độ, còn lại thì phải đắp chăn cho mau ra mồ hôi. Trước đây có người cho ta biết, sốt cao thì chỉ cần để toát mồ hôi là sẽ đỡ. Chờ ngươi khỏe lên một chút, ta sẽ dẫn ngươi lên núi săn tuyết lộc.”

“Tuyết lộc?” Hai mắt Lan Khánh liền sáng lên.

“Đúng vậy. Tuyêt lộc kia là ta cho người từ Phù Hoa Cung đem tới thả nuôi trên núi. Lần trước đã đáp ứng ngươi, ta vẫn chưa quên.” Tiểu Thất vừa nói vừa nở ra nụ cười ôn nhu, lộ ra một chiếc răng nanh.

Tuy rằng trên mặt mang nhân bì diện cụ, nhưng ánh mắt Lan Khánh nhìn Tiểu Thất ngày càng sâu.

Con người này với những người khác thật không giống nhau. Cha, Nam tiên sinh, Tiểu Trư, tiểu điểu… hết thảy đều không giống.

Trần Tiểu Kê.

Gà yêu của hắn.

Đột nhiên có một thứ cảm giác xuất hiện, từ trong ngực chạy đi khắp cơ thể, cơ hồ như muốn theo kinh mạc toàn thân mà xuất ra, nhưng lại không phải là chân khí, nó là cái gì, Lan Khánh cũng không biết.

“Tiểu Kê…” Hắn yếu ớt gọi tên người kia.

“Ta ở đây.” Tiểu Thất vội trả lời. “Mau nhắm mắt lại, ngủ đị, ta không đi mất đâu mà lo.”

“Ta hiện tại không còn chút sức lực, ngày mai làm sao đi tuần thành đây?”

“Ta sẽ đi thay cho ngươi, rồi sẽ bảo Tiểu Lan Hoa tới thay ta trông ngươi.”

“Không cần…” Lan Khánh nhíu mày, lắc lắc đầu ” Không cần Tiểu Lan Hoa.”

“Vậy thì ta đi tuần thành, rồi lại quay lại nhìn ngươi, rồi lại đi tuần thành.” Tiểu Thất nói, giọng điệu từ đầu đến cuối vô cùng ôn nhu, dịu dàng.

Lan Khánh nghĩ một chút, vẫn thấy không ổn ” Thế nhưng không cho ngươi bắt trộm, tất cả trộm trong Quy Nghĩa huyện đều là của ta, chỉ có ta mới được bắt chúng.”

” Vâng vâng.” Tiểu Thất vừa nói vừa vắt khăn, chườm lên trán cho Lan Khánh.

Lan Khánh vốn ban đêm ngủ không có được tốt, hơn nữa đêm nay lai sốt cao không ngừng, vì vậy liên tục trở mình, cũng không ít lần đem chăn đá xuống đất, khiến Tiểu Thất đành phải đi tới đi lui nhặt chăn lên đắp lại cho hắn.

Nhưng sau vài lần chạy đi chạy lại, Tiểu Thất thấy có vẻ không ổn. Không còn cách nào khác, hắn đành phải leo lên giường, ôm lấy Lan Khánh. Lan Khánh lúc đầu giãy dụa vài cái , thì thào nói mớ mấy tiếng rồi mới an ổn lại.

Nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì đã chậm rãi xoay người lại, mặt hướng về phía Tiểu Thất.

“Làm sao vậy?” Tiểu Thất hỏi.

Lan Khánh thở ra, hơi thở manh theo luồng nhiệt khí nóng rực phả vào mặt Tiểu Thất, khiến Tiểu Thất vô cùng lo lắng. “Dược cũng đã ăn, canh gừng cũng đã uống, không biết lúc nào nhiệt độ mới giảm xuống chứ.”

“Tiểu Kê..” Lan Khánh mở miệng nói, thanh âm do sốt cao mà có chút khàn khàn, hơn nữa hắn hai mắt ướt át, giờ mở miệng, làm cho người ta không khỏi có chút thương cảm.

Tiểu Thất thoáng một chút ngỡ ngàng, trong lòng không biết chuyện gì đang xảy ra đã thấy dâng lên chút đau xót.

“Miệng ta khô…” Lan Khánh thì thào.

“Trong phòng chỉ toàn nước lạnh, để ta tới trù phòng lấy cho ngươi chút nước ấm.” Tiểu Thất nói xong liền bật dậy, nhưng ngay lập tức đã bị Lan Khánh nắm lấy ống tay áo kéo trở lại, hướng khuôn mặt Tiểu Thất về phía mình :”Không cần, như vậy được rồi…”

Vừa dứt lời, Lan Khánh đã vươn tới, áp đôi môi nóng rực của mình vào môi Tiểu Thất, Tiểu Thất vẫn chưa hết sửng sốt, đầu lưỡi kia đã nhanh chóng len lỏi vào trong khoang miệng hắn.

“Sư…” Còn chưa nói xong thì miệng đã bị chặn lại. Đầu lưỡi nóng bỏng của Lan Khánh ở trong miệng Tiểu Thất cứ tiếp tục dây dưa, đùa giỡn khiến cho Tiểu Thất không khỏi run rẩy.

“Sư…huynh…” Tiểu Thất có chút bối rối, liền hơi lùi ra đằng sau. Nhưng hắn vừa lui, Lan Khánh liền tiến tới, cho tới khi cả người áp vào tường, lúc này Lan Khánh mới kéo Tiểu Thất nằm xuống giường, nhẹ nhàng hôn hắn.

Cho tới khi sắp không thở nổi nữa, Lan Khánh mới lùi ra một chút.Ánh mắt hắn nhìn xuống, không hề có chút hung bạo cùng lệ khí như trước.

Đôi mắt Lan Khánh có màu đen sâu thăm thẳm, lại thêm chút tinh quang, mang theo chút mị hoặc, làm người ta không tự chủ được mà say mê đắm chìm trong đó.

Tiểu Thất có chút choáng ngợp, cảm giác như sắp ngất đi.

Lan Khánh lúc này mới mở miệng nói :” Ta nói rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối với ngươi rất tốt. Tiểu Thất…hé miệng ra…”

Tiểu Thất vẫn đang ngây ra, cứ thế mà làm theo.

Trong mắt Lan Khánh, hắn không nhìn thấy có điểm thù hận hay chán ghét nào, hắn còn cảm giác được thân người phía trên kia đối với hắn có phần lưu luyến…

Thế này là sao?

Hắn vẫn cho rằng đại sư huynh ghét hắn, không bao giờ muốn thấy hắn…

Nhưng lúc này cặp mắt kia lại tràn đầy nhu tình, lại còn đầu lưỡi dịu dàng quyến luyến, vậy là sao…?

Nụ hôn cứ dây dưa mãi cho tới khi sắp hết hơi, Lan Khánh mới gục đầu xuống ngực Tiểu Thất mà thở gấp.

Tiểu Thất đưa tay lên, có phần hơi lưỡng lự nhưng sau cùng vẫn vỗ vỗ ở sau lưng Lan Khánh, giúp hắn thuận khí.

“Tiểu Thất…”

Lan Khánh không gọi Tiểu Thất là Tiểu Kê, mà gọi đúng tên hắn, điều này làm cho Tiểu Thất có chút rung động, trong lòng bỗng dưng rối bời không biết nói gì.

Lan Khánh nghe người bên dưới mình thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, tự dưng toàn thân phát nhiệt, lại thêm sau khi hôn Tiểu Thất, thứ giữa hai chân hắn lại càng thêm trướng nhiệt, giống y như lần ở Thanh Châu, toàn thân vừa nhuyễn lạ vừa nóng, Tiểu Thất thì ở bên dưới mặc hắn vuốt ve, khi đó, trong phòng tràn ngập những tiếng thở dốc nặng nề, đôi khi không kìm được còn phát ra những tiếng rên rỉ thập phần ám muội.

Quả thực lúc này đang vô cùng khó chịu, Lan Khánh ở trên người Tiểu Thất đã không còn đủ tỉnh táo, mấp máy đôi môi gọi tên người kia. “Tiểu Thất…Tiểu Thất…”

Lan Khánh vì khó chịu mà động , cả người liền từ trên người Tiểu Thất lăn xuống giường.

Hắn vươn tay bắt lấy tay Tiểu Thất, đặt ngay trên trán mình, Tiểu Thất cũng vận chút nội lực âm nhu giúp cho Lan Khánh thoải mái một phần.

Bàn tay mát lạnh của Tiểu Thất áp vào trán một chút, đúng là nhất thời dễ chịu, thật thoải mái…nhưng…cái này chẳng phải giống như ngày càng không thể thiếu hắn hay sao…nghĩ đến đây, địa phương dưới thân kia cũng mơ hồ trướng đau nhức đứng lên.

Lan Khánh cầm tay Tiểu Thất, trực tiếp kéo xuống nửa thân dưới.

Tiểu Thất đụng tới khố hạ của Lan Khánh, cảm nhận thấy được phân thân nóng rực kia, cả người bất giác run lên, nhưng vừa có ý nghĩ muốn trốn tránh liền nghe thấy Lan Khánh ho khan hai tiếng, mặt thì hồng ửng lên, bộ dạng yếu đuối đáng thương vô cùng.

Lúc này, Tiểu Thất dường như đã bị ma quỷ kia mê hoặc, cứ để mặc cho Lan Khánh cho vuốt ve, sau đó khi Lan Khánh đem cả người phủ lên cơ thể Tiểu Thất, hắn cũng không hề cự tuyệt, ngược lại lại có phần hưởng ứng.

Lan Khánh thở dốc một chút, rồi lại nhanh chóng cúi xuống hôn lên hai cánh môi đỏ mọng, khẽ tách chúng ra. Tiểu Thất còn chưa phản ứng kịp thì đầu lưỡi Lan Khánh đã ngay lập tức xâm nhập, khuấy đảo trong khong miệng của hắn. Tiểu Thất bỗng dưng run lên, trước mắt bỗng hiện một mảnh tối đen, một dòng nước sâu không thấy đáy từ dâu chảy tới, nhấn chìm hoàn toàn hắn trong đó.

Rồi sau đó giật mình một cái, trong óc như có cái gì bùng nổ, soi rõ mọi thứ hỗn độn hiện tại.

Hắn nghĩ mình thật là thảm mà.

Lúc này đích thực là rất thảm.

Thấy Lan Khánh thụ thương liền động tâm, phát hiện Lan Khánh sốt cao lại không đàng lòng, tự mình vì hắn nấu khương thang (canh gừng), lo lắng mà buộc hắn ăn khư hàn dược (nói chung là thuốc cảm, trừ hàn), bị nhìn chăm chú liền thấy hồi hộp, bị hôn môi thì liền thấy ngọt ngào… Tất cả điều này, đều không phải là thích Lan Khánh thì là gì?

Ở bên người này rõ ràng là do bị sai khiến, lại còn liên tục gặp rắc rối, bao lần nguy hiểm đến tính mạng… Rốt cục là vì đâu, khiến hắn tự dưng lại đi thích đại ma đầu này chứ…

Hơn nữa chiếu theo tình hình hiện tại, nghĩ kĩ một chút, tựa hồ, có lẽ, rất có khả năng…đại ma đầu kia cũng thích hắn !

Nãi nãi a, lúc hắn bị thương, sư huynh liền trưng ra khuôn mặt vạn phần khó coi, lúc ở Thanh Châu trúng xuân dược cũng chỉ cần hắn mà không cho cô nương khác bồi, người nào cũng không để lại bên mình chỉ trừ Trần Tiểu Kê hắn ra, lại còn nói ba lần “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”…

Tiếp đó lại còn thân hắn, hôn hắn, hơn nữa lại còn đối hắn làm việc này…

Thiên a… Địa a… Lão thiên gia a… Tại sao lại như vậy chứ…

Sẽ không thảm như vậy chứ…

“Ân…” Rên khẽ một tiếng, Lan Khánh phát tiết trên tay Tiểu Thất, rồi thì trở nên buồn ngủ, gục đầu vào hõm vai Tiểu Thất, cọ cọ mấy cái, ngáp ngáp rồi lăn ra ngủ, không phát giác ra người kia tự dưng hơi run run, hốc mắt hoe hoe đỏ, cố gắng kìm nén không để rơi lệ.

“Sư phụ a… cứu Tiểu Thất a…” Tiểu Thất rưng rưng, nức nở nói.

Hắn cùng sư huynh hai người, giống như, tựa hồ, lưỡng tình tương duyệt.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.