Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ Nhất chương (1)

Phiên bản Dịch · 4599 chữ

Cứ làm mười ngày nghỉ một ngày, đó là quy định của nha môn, dù là người cần mẫn như Thi Vấn đại nhân đi chăng nữa thì vẫn là mỗi mười ngày lại có một ngày nha môn không làm việc, để cho trên dưới bộ khoái nha dịch đều được nghỉ ngơi, làm những gì mình muốn.

Cái chính là nghỉ thì nghỉ, nhưng trong nha môn vẫn còn lưu lại mấy người, nguyên bản là những người ngụ ở nội nha, nên dù là ngày nghỉ nhưng vẫn không kém phần náo nhiệt.

“Thi Tiểu Hắc ngươi đứng lại đó cho ta !!”

Tiểu Thất tử phía bên trong nội viện chạy vội ra, thi triển thứ khinh công phải gọi là đạp tuyết vô ngân, bất quá, đối tượng bị truy đuổi đang chạy phía trước kia lại là Lan Khánh.

Lan Khánh trong miệng không biết đang có vật gì, mặc kệ Tiểu Thất đang ở phía sau vừa kêu vừa gào, vẫn chạy một mạch không có ý định đứng lại.

Nhảy qua mấy bức tường cao, hai người một trước một sau chạy đến tiền viện. Hôm nay vì là ngày nghỉ, Trần Báo cùng An Quốc về nhà cũng không có chuyện gì, vì vậy liền ngồi đây cùng nhau lột đậu phộng uống rượu, nói chuyện phiếm.

Tiểu Thất cùng Tiểu đầu nhi của bọn họ cứ thế mà bay qua bay lại, bất quá chuyện này cũng chẳng phải là lạ, ngày nào mà hai người nay chả đem nhau ra đánh một trận giải sầu chứ…Trần Báo cùng An Quốc ngó xong liền quay đầu lại tiếp tục công cuộc lột đậu phộng của mình.

Vừa lúc này ,Thi Vấn từ trong đại đường đi ra, thấy con trai lại trêu chọc Tiểu Thất, liền nói ” Tiểu Hắc, lại nháo cái gì đó?”

Sư gia Nam Hương bên cạnh nhìn hai người như vậy chỉ tủm tỉm cười.

Lan Khánh liền chạy ngay đến chỗ cha hắn, trừng mắt nhìn, ngay lập tức Tiểu Thất đã chạy đến ngay đằng sau.

Tiểu Thất quay về phía Lan Khánh, chìa tay ra nói: “Mau nhổ ra , nhanh, nhổ ra cho ta, nó không phải dưỡng cho ngươi ăn!”

Thi Vấn quay sang Lan Khánh nghi hoặc “Tiểu Hắc…”

Lan Khánh lại trừng mắt nhìn, lúc này mới quay đầu lại về phía Tiểu Thất,sau đó cúi đầu, miệng hé ra, liền thấy một khối lông ướt nhẹp.

“Đây là…” Nam Hương nhíu mày.

Tiểu Thất nhanh chóng thu tay về, khẽ vuốt thứ vừa cướp về từ miệng của đại sư huynh – nguyên lai là một con chim non vẫn còn chưa đủ lông đủ cánh.

Tiểu Thất vừa rưng rưng vừa nói: “Không phải tiểu điểu nhi này do điểu của ta và điểu của sư huynh ngươi sinh ra hay sao. Thế mà mới không để ý một chút ngươi cư nhiên đã đem nó ra ăn, lại còn bắt ta đuổi theo như vậy !”

Tiểu điểu nhi kia đích thực là do Hồng Ly điểu của Tiểu Thất và Tầm Hương điểu của Lan Khánh sinh ra, toàn thân đều là hồng vũ mao, duy chỉ có đầu và đuôi là tuyền một màu đen.Nhưng tiểu điểu nhi này giờ đây thân mình ướt nhẹp toàn nước miếng, toàn thân không khỏi sợ hãi mà run rẩy, nhìn vào thập phần đáng thương…

Lam Khánh hanh hanh hai tiếng trong miệng :”Tiểu Hồng là của ngươi, Hắc Hắc là của ta, bọn chúng sinh ra sáu chim non, hai người chia đều, ngươi ăn ba, ta ăn ba, vậy mà ngươi cư nhiên dám bảo Tiểu Hắc đại nhân đem miếng ăn đến miệng nhổ ra cho ngươi!”

“Ta đã nói với ngươi điểu trong nội viện đều do ta dưỡng, không được ăn!”

“Nhưng Hắc Hắc là do Tiểu Xuân lưu cho ta, là của ta!”

“Bọn chúng tất cả đều do tay ta chăm, tay ta cho dưỡng, ta nói không thể ăn là không thể ăn! Hơn nữa trước đây ta nói gì ngươi có nhớ không? Tiểu Hồng ta dưỡng như đệ đệ, ách, là muội muội, con của Tiểu Hồng chính là cháu ta, ngươi dám ăn cháu ta, ta liều mạng với ngươi !” Tiểu Thất tức giận gào lên.

Lan Khánh sắc mặt thoáng cái thay đổi :” Trần Tiểu Kê! Ngươi cư nhiên không muốn sống nữa hay sao mà dám lớn tiếng với ta như thế hả?”

Lan Khánh vừa quát, tiếng nói đang bình thường bỗng mang theo sát khí ngút trời, Tiểu Thất vừa nghe thấy cả người đã run lên, rồi nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Cảnh tượng rượt đuổi một lần nữa diễn ra, bất quá không phải là gà đuổi người như khi nãy nữa mà trở thành người đuổi gà.

“Ai…Hai đứa này thật là..” Thi Vấn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng biết sau khi được Thần y Triệu Tiểu Xuân chữa trị, bệnh tình cũng như tính khí của con trai hắn cũng ổn định nhiều, dù gì cũng sẽ không đả thương Tiểu Thất.

Hắn hướng Nam Hương gật đầu một cái, Nam Hương cũng mỉm cười, chắp tay, rồi hai người cùng tiến về phía nha môn( nha môn ở đây là cửa nha..).Khó lắm mới có một ngày nghỉ, bọn họ liền hướng về phía trong thành mà đi dạo một vòng.

Quả đúng như Thi Vấn sở liệu, Tiểu Thất cùng Lan Khánh sau khi người đuổi ta chạy hai vòng quanh nha môn thì đã trở lại như cũ hòa hòa hảo hảo.

Tiểu Thất đem tiểu điểu nhi đáng thương khi nãy trở về hậu viện, bỏ vào tổ. Lan Khánh lúc này mới cất tiếng : “Hôm nay khỏi phải đi tuần thành, ngươi cùng ta lên đỉnh Thương Sơn!”

“Để làm gì? Thương Sơn có gấu xuất hiện sao?” Tiểu Thất thắc mắc.

“Không có” Lan Khánh đáp. “Lão đạo sĩ ước (mời) ta tới chơi cờ.”

“Chơi cờ?” Tiểu Thất bỗng giật mình “Sư huynh ngươi cùng lão đạo sĩ kia chơi cờ? Ngươi mà lại chơi cờ sao?” Bằng cái đầu bây giờ của ngươi á?

“Ta thế nào mà không chơi cờ, Trần Tiểu Kê ngươi khinh thường ta?” Lan Khánh mị mị nhãn.

Tiểu Thất lập tức kinh hãi :” Đương…Đương nhiên không phải, ta không có ý đó! Sư đệ chỉ là quá mức kinh ngạc mà thôi!”

Nghe xong, Lan Khánh liền kéo Tiểu Thất hướng Thương Sơn mà tiến.Chậc.Thôi thì đi nhanh về nhanh, may ra còn tranh thủ được giấc ngủ trưa.

Thương Sơn là một tiểu sơn ở gần Quy Nghĩa huyện, trên đỉnh có một tòa đạo quan tên Nguyên Sướng Cung, mà ở trong Nguyên Sướng Cung này có một lão đạo sĩ năng thông quỷ thần, đã hơn trăm tuổi,danh xưng Minh Tông.

Vừa đến Nguyên Sướng Cung, hai người đã được dẫn tới đình viện ở phía sau.Nơi này khá rộng rãi, trang trí cũng vô cùng thanh nhã. Một lúc sau, lão đạo sĩ Minh Tông đã được hai tiểu đồng khả ái chừng mười tuổi dẫn đến.

Tiếp đó Tiểu Thất bỏ Lan Khánh để đi vào trong lương đình đánh cờ cùng lão đạo sĩ, Lan Khánh còn lại một mình thì bỗng thấy hai tiểu đồng kia nhỏ nhỏ lại lanh lợi, liền ngay lập tức chơi trò ta đuổi ngươi chạy, hoàn toàn quên mất người hôm nay được mời đến chơi cờ là hắn.

Tiểu Thất thấy cảnh như thế, vẻ mặt bỗng dưng tối sầm lại.

“Không sao, không sao, để hai bọn chúng bồi Tiểu Hắc cũng tốt.” Minh Tông cười cười nói.

Minh Tông hai mắt đều mù, trong hốc mắt không hề có nhãn cầu, nhưng chỉ cần sờ một cái là có thể biết được vị trí đặt quân cờ kia ở đâu.

Lão nhân gia động tác chầm chậm , hết đặt một cái lại sờ một cái, nhưng Tiểu Thất cũng không lấy làm phiền, còn tranh thủ ngủ gật một chút.

Rốt cục thì chơi đến trưa, Minh Tông thắng. Tuy rằng cũng đã thả đi vài nước, nhưng nhìn Minh Tông tiếu đắc khai tâm (cười thỏa mãn), Tiểu Thất cũng liền vui vẻ.

Lan Khánh cùng hai tiểu đồng lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, một bên nhìn hai tiểu hài tử đang xâu hoa thành chuỗi, một bên liền đem mấy cánh hoa bỏ vào miệng nhai nhai, rồi nuốt.

Tiểu Thất nhìn Lan Khánh, vốn định cứ như thế mau mau chóng chóng dẫn hắn trở về, nhưng lúc này hai tiểu đồng – hiện đang đỡ Minh Tông trở về – quay sang :” Sư phụ nói ở phía sau Thương Sơn có Thanh Tư hồ, nếu hai người nhàm chán thì có thể đi câu cá, sư phụ hiện giờ có chút mệt, thỉnh hai vị cứ tự nhiên.”

“Câu cá?” Lan Khánh thích thú mở miệng.

“Ân, câu cá.Thanh Tư hồ ngoại trừ những người trong đạo quán, ngoại nhân ít ai được vào. Trong hồ có rất nhiều cá, đại khái lớn chừng này.” Đạo đồng vừa nói vừa đưa tay ra ngang thân, ý chỉ chiều dài của con cá khoảng bằng nửa mình.

“Câu cá!” Lan Khánh nhãn thần sáng lên, miệng cười kéo đến tận mang tai hướng Tiểu Thất :”Tiểu Kê, chúng ta đi câu cá !”

“…” Vốn ban đầu định về sớm để kiếm giấc ngủ trưa, nhưng giờ thì chẳng có cách nào khác,Tiểu Thất đành phải theo Lan Khánh ôm hai cái cần câu cùng với một xô nước, hướng Thanh Tư hồ mà đi.

Thanh Tư hồ quả thật là vô cùng mỹ lệ, mặt hồ mênh mông, sắc nước xanh ngắt như in màu trời.Giờ đang là cuối thu, ven hồ lá phong đỏ rực như lửa, gió thổi nhè nhẹ, làm mặt hồ chớp động, sóng gợn lăn tăn.Trong rừng, chim chóc cùng côn trùng kêu vang ríu rít,cảnh vật cùng âm thanh khiến cho người ta có cảm giác đang ở nơi tiên cảnh.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh sải bước bên bờ hồ.Hai người chọn lấy một chiếc thuyền con, rồi từ từ lướt ra giữa hồ, buông cần.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh hai người ở hai đầu thuyền, nhưng một người thì ung dung nhàn hạ nằm bắt chéo chân, nón úp lên mặt, một người thì cứ chăm chăm nhìn xuống nước xem xem bao giờ cá lớn mới mắc câu.

Câu cá thực sự là một việc đòi hỏi sự kiên nhẫn thực cao.Bất quá qua chưa đến nửa canh giờ, Tiểu Thất đã nằm im không còn đung đưa chân như lúc đầu nữa, qua thêm nửa canh giờ thì đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Lan Khánh cau mày, con gà này ngủ cũng thật là ồn, làm cho cá chạy đâu hết cả. Mà khi hắn nhìn Tiểu Thất, lại đem cái nón trên mặt người kia hạ xuống, rồi tiếp tục chăm chú nhìn…

Lan Khánh lấy từ trong lòng ngực ra một cái lọ nhỏ – đây chính là nước thuốc dùng khi dịch dung – đổ ra nhẹ nhàng xoa lên mặt Tiểu Thất, rồi chậm rãi bóc nhân bì diện cụ của hắn xuống.

“A…” Lan Khánh kêu khẽ một tiếng, mắt bỗng sáng rực lên.

Khuôn mặt thật của Tiểu Kê vốn bị những vết sẹo khắc sâu tựa như có thể thấy được cả xương, nhưng giờ nhìn lại thấy quả thực diện như quan ngọc, tuấn tú tựa Phan An, ngoại trừ vẫn còn mấy vết sẹo lớn chưa biến mất hết, còn lại thì hầu như đã lành lặn hoàn toàn.

Lan Khánh lại lấy từ trong lòng ra một bình dược mà Tiểu Xuân đã đưa cho hắn – Hồi Xuân cao – vừa nhìn vừa gật gù :” Thật là lợi hại…”. Tiếp đó liền mở bình , cẩn thận từng chút, từng chút xức cho Tiểu Thất , trong không khí phảng phất mùi hương nhàn nhạt của hoa phù dung – cũng chính là mùi hương của Hồi Xuân thánh dược này.

Thượng dược xong, Lan Khánh nhanh nhanh chóng chóng đem bình dược cất lại, rồi đem nhân bì diện cụ mang lên cho Tiểu Thất.Gần một tháng nay, tối nào hắn cũng chờ khi Tiểu Thất ngủ say rồi sau đó len lén thoa dược cao cho hắn.

Tiểu Xuân đã nói cho hắn, chỉ cần thượng dước cao này, không bao lâu sau khuôn mặt Tiểu Thất sẽ khôi phục hoàn toàn, nhẵn nhụi không tỳ vết. VÌ vậy, hắn, Tiểu Hắc đại nhân đã rất kiên trì mỗi tối đều thoa cho Tiểu Thất, chờ đến khi mấy vết sẹo xấu xí kia biến đi hết thì mặt của con gà nhà hắn sẽ trở lại như xưa.

” Hanh hanh hanh…” Lan Khánh đắc ý hanh nhẹ mấy tiếng.

Nhưng chính là hắn cũng không hiểu tái sao trong óc lại hiện lên hai chữ ” trước kia”. Hai chữ này là sao? Rõ ràng lúc gặp Tiểu Thất lại Quy Nghĩa huyện thì Tiểu Thất đã thế này rồi mà?

Làm xong việc kia, tâm tư Lan Khánh lại hướng tới chiếc cần đang buông vào làn nước trong xanh kia, lòng tràn đầy háo hức chờ cá lớn như đạo đồng kia nói tới cắn câu của hắn.

Cá a cá, cá a cá…Đợi hồi lâu, rốt cục một cây cần câu cũng đã có động.Lan Khánh lập tức bổ nhào tới kéo lên.

“A…” Nhìn con cá tại đầu dây kia cơ bản chỉ to chừng ngón tay út, Lan Khánh không khỏi thất vọng tràn trề.

Nhưng cũng chẳng sao, cá nào mà chả là cá. Rồi Lan Khánh lập tức đem con cá đáng thương kia bỏ vào miệng, vui vẻ hóa kiếp cho nó, sau đó tiếp tục quăng cần câu vào trong nước, chờ đợi con mồi tiếp theo.

Cứ như thế tầm bốn năm lần, cá nhỏ đều bị nuốt sống, cá lớn hơn chút thì quẳng vào xô chờ Tiểu Thất dậy nướng cho hắn ăn, rồi lại tiếp tục chờ a chờ..cá a cá…

Đột nhiên, bỗng có một lực rất lớn kéo căng chiếc cần trúc, làm nó bị uốn cong thành hình bán nguyệt. Lan Khánh thấy thế hai mắt liền sáng lên, lập tức cầm lấy cần câu mà giật lên. Đại ngư của hắn tới rồi a…

Nhưng ai ngờ lực đạo đang kéo chiếc cần câu kia không hề nhỏ, mà Lan Khánh cũng dùng hết sức mà kéo lên, cứ thế giằng qua kéo lại, việc gì đến cũng phải đến, chiếc cần trúc đáng thương kia chỉ kịp kêu “Rắc..” một tiềng liền gãy làm hai đoạn, một phần nằm trong tay Lan Khánh, một phần đang theo con đại ngư chìm dần xuống lòng hồ. Hắn ngẩn ngơ một thoáng, làm sao có thể để miếng ăn tới miệng lại chạy mất như vậy!

Lập tức hắn không thèm suy nghĩ, một bước nhảy vào trong hồ đuổi theo con đại ngư kia.

Lan Khánh nhảy xuống hồ làm con thuyền chao đảo, nước hồ tát vào bên trong, khiến cho Tiểu Thất đang nằm ngủ cũng bị ăn mấy vốc nước vào mặt mà ướt nhẹp

“Thế nào, thế nào, câu được cá chưa?” Tiểu Thất mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, nhìn về phía cuối thuyền.

“Ai…” Trên thuyền ngoại trừ hắn ra thì không có lấy một bóng người.

“Sư huynh?” Bây giờ thuyền đang ở giữa hồ a…Lan Khánh có thể chạy đi đâu được chứ?

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, rồi lập tức nhảy dựng lên. Vừa rồi hồ động mạnh như vậy, không phải người kia đã nhảy xuống đấy chứ?

Nghĩ đến Lan Khánh không hiểu có biết bơi hay không, vạn nhất không biết mà chết đuối thì làm sao bây giờ. Nghĩ đến đó, Tiểu Thất liền toàn thân run rẩy.

Hắn vội vàng hô to một tiếng :” Sư huynh đừng sợ, Tiểu Thất lập tức đến cứu ngươi !” rồi lấy sức nhảy xuống hồ.

Nhưng mà Tiểu Kê à, sao ngươi không nhớ ra mình là gà chứ không phải là vịt, mà gà thì đương nhiên không biết bơi. Cho nên mới nhảy xuống thôi đã uống ngay vài ngụm nước, tay chân thì khua khoắng điên cuồng trong làn nước lạnh, đúng kiểu một con gà đang sắp chết đuối.

Bỗng dưng quay đầu lại lại thấy một bóng đen bơi vụt qua, tiếp đó lại là một bóng đen nữa lao tới, sau đó liền nhanh chóng phi lên chộp lấy cái bóng đằng trước, ra là một nam tử cùng một con đại ngư.

Một người một ngư đánh nhau vô cùng ác liệt, cho đến khi bóng đen rút dao ra chém xuống, trúng ngay vào đầu con đại ngư kia, con cá liền chết ngắc.

“…” Nãi nãi cá hùng, nguyên lai là hắn đang vui vẻ đi bắt cá, mình rốt cuộc nhảy xuống đây làm gì..?

“Ục ục…” Tiểu Thất đáng thương của chúng ta sau khi uống thêm mấy ngụm nước nữa thì đã ngoi được lên khỏi mặt hồ mà bám vào mạn thuyền, cứ như thế mà thở hồng hộc, cùng lúc cũng đem hết đống nước trong bụng nôn ra.

Cùng lúc này, trong hồ, một con người có lẽ bơi so với cá còn nhanh hơn – Lan Khánh – trong lòng ôm một con đại ngư còn lớn hơn hắn , đang hướng về phía bờ hồ.

Lan Khánh vừa đi vừa cười , đem con ngư kia bên này cắn một cái, bên kia cắn một cái. Hắn một miệng đầy huyết , thanh âm tràn đầy hưng phấn mà nói :” Cá của ta, cá của ta, trong hồ này cá đều của ta cả! Ngày hôm nay bắt một con, ngày mai một con, hôm sau lại một con nữa , mỗi ngày đều có cá….Của ta của ta…mỗi con đều là của ta!”.

Người này niệm xong liền quay đầu, thấy Tiểu Thất vẫn đang ngoi ngóp ở giữa hồ bên con thuyền nhỏ, nghĩ thấy kì quái, liền hướng gà yêu gọi :” Trần Tiểu Kê ngươi còn ở đó mà nghịch nước! Ta vừa bắt được con cá lớn, còn không mau nhóm lửa nướng cho ta ăn! Mau lên mau lên, ta đếm tới ba, ngươi không tới thì đừng trách ta!”.

“Một!”.

Tiểu Thất thở dài một hơi. Hắn kiếp trước có phải mắc nợ gì Lan Khánh không cơ chứ, làm cho kiếp này khốn khổ khốn nạn mà trả nợ.

“Hai!”.

Tiểu Thất cam chịu bò lên chiếc thuyền con, khiến cho giữa hồ nổi lên một trận chấn động.

“Ba!”.

Cầm lấy mái chèo nỗ lực chèo vào, Tiểu Thất kêu to :”Tới đây tới đây, đừng có kêu nữa !”.

“Hanh hanh!” Lan Khánh lầm bầm mấy tiếng , ôm đại ngư ngồi bên bờ hồ mà chờ.

Sắc trời dần chuyển tối, bên bờ hồ bỗng xuất hiện đống lửa. Bởi vì sợ rằng lửa nhỏ nướng quá chậm khiến Tiểu Hắc đại nhân sốt ruột, nên Tiểu Thất đã nhóm đến đống liền, bên trái một cái, bên phải một cái, ở giữa một cái.

Con đại ngư bị Tiểu Thất dùng bội kiếm xẻ ra làm nhiều miếng, dùng cành cây xiên qua, cắm ở bên cạnh đống lửa, chậm rãi nướng (ở đây là bạn Tiểu Thất nướng bằng hơi nóng chứ không nướng trực tiếp trên lửa. Sợ cháy chăng? Hay công nghệ cá hun khói thời đấy? )

Còn cái đầu ngư – thứ khiến Tiểu Thất mất đến sức của chín trâu hai hổ mới chặt ra được – giờ cũng đang thượng trên đống lửa cùng với đống thịt cá kia chờ vào bụng Lan Khánh.

Mỡ cá theo lửa rơi xuống, phát ra tiếng kêu “Lách tách lách tách..” vô cùng kích thích thính giá cùng vị giác, làm người ta bất giác thèm nhỏ dãi.

Mắt Lan Khánh mở thật to, còn mang theo tia lấp lánh, cứ chạy qua chạy lại chỗ ba đống lửa, chỗ này nhìn một cái, chỗ kia ngửi một cái, cho tới khi Tiểu Thất cầm một khối thịt cá đã nướng chín thơm phức cho hắn, hắn liền vui vẻ nhận lấy.

Nhưng Lan Khánh lại khăng khăng :” Ta muốn ăn đầu!”.

Tiểu Thất nói :”Ăn thịt trước, đầu còn phải chờ thêm một lúc nữa mới chín hẳn.”

Lan Khánh gật đầu, lúc này mới mở miệng, đích đến là miếng thịt cá đang nằm trên tay.

Con cá này vừa to vừa béo, hương vị vô cùng thơm ngon.Tiểu Thất cũng lấy một miếng ra ăn. Với sự tình này , Lan Khánh cũng không nói gì, trái lại còn để Tiểu Thất tùy ý ăn.

Tiểu Thất một bên chỉnh lửa nướng cá, một bên rắc lên thịt linh dược mà Tiểu Xuân đưa cho hắn.

Thuốc này chuyên dùng cho Lan Khánh , có tác dụng điều trị thương thế do tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch nghịch hành, là do Tiểu Thất đề nghị hạ. Linh dược này là một số dược liệu vô sắc vô vị trộn cùng muối ăn, rất thích hợp để hạ vào mấy món thú rừng hay cá nướng.

Tuy nói rằng dược này là vì Lan Khánh mà sở chế, nhưng người bình thường ăn vào cũng có thể tăng cường tinh khí, ăn trong hai, ba tháng có thể khiến nội lực càng trở nên tinh thuần.

Dược này của Triệu Tiểu Xuân có tên ” Bích kỳ hàn địa tẩy tủy hoàn”. Chẳng là mấy tháng trước, Tiểu Lan Hoa đem đến tặng cho hắn bảo vật Hàn Địa Thiềm – đã bị khuyết mất chân trái, liền được đem đi làm dược, đó cũng chính là lí do khiếm cho dược này trân quý vô cùng.

Có Tiểu Xuân điều trị, Tiểu Thất cũng bớt đi nỗi lo Lan Khánh bị nội thương.

Lan Khánh đã ăn gần hết con cá, đang ngồi chờ cái đầu kia chín là bỏ nốt vào bụng. Đang lúc nhìn từng giọt dầu cá rơi xuống kêu lách tách, Lan Khánh bỗng mở miệng hỏi :” Tiểu Thất, Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh bao giờ thì trở về Quy Nghĩa huyện?”

Tiểu Thất gãi gãi đầu :” Bọn họ đi ngoạn cảnh, ngoạn đủ rồi sẽ quay về Thần Tiên Cốc, đại để sẽ không trở lại đây nữa.”

Tiểu Xuân từ nhỏ đã ngụ tại Thần Tiên Cốc, mười tám tuổi xuất cốc lần đầu, và cũng trong lần ấy gặp được Vân Khuynh, đụng trúng Lan Khánh lúc đó đang là ma giáo giáo chủ, ba người thiếu chút nữa lật tung cả giang hồ, sau cùng Lan Khánh lại thất tung, Tiểu Xuân lúc này mới hoàn hồn vội đem Vân Khuynh về ở ẩn tại Thần Tiên Cốc.

Sư đệ của hắn tính thích náo nhiệt, lại càng thích nháo, lúc này nếu không phải Lan Khánh mất tích rồi lại cần Tiểu Xuân chữa bệnh, hắn cũng không tưởng Tiểu Xuân sẽ xuất hiện ở đây.

“Quy Nghĩa huyện cũng là một nơi tốt để ngoạn a, hơn nữa ta có thể cho bọn họ mượn Triệu Tiểu Trư để chơi cùng, vậy sao họ lại cứ phải đi nơi khác ngoạn?” Lan Khánh vừa nhìn chằm chằm đầu ngư vừa vấn.

“Ân…Người trẻ tuổi thường thích đi đây đi đó, Tiểu Xuân cũng rất hiếu động, không thích ở lâu một chỗ.” Tiểu Thất cắt một miếng thịt ở đầu cá đư cho Lan Khánh.

Lan Khánh cắn một cái, thịt thật là thơm a, con mắt không khỏi mị lên. Hắn tước một miếng thịt rồi nói :”Người trẻ tuổi thích đi đây đi đó. ta đây thì là lão nhân sao? Ta vẫn ở Quy Nghĩa huyện đấy thôi ! Tiểu Hắc đại nhân ta năm nay mới hai mươi, nhưng cũng như mọi người trong nha môn không có chạy ra ngoài chơi!”

Đại sư huynh…Năm nay ngươi ba mươi đó…Hai mươi là ngươi mất trí nhớ nên nghĩ thế thôi…Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tiểu Thất lại nói :” Tiểu Hắc đại nhân ngài là người gánh vác trọng trách giúp cho dân chúng Quy Nghĩa huyện sống an lành, cùng Tiểu Xuân thân phận không giống nhau, đương nhiên suy nghĩ cũng sẽ khác.”

Lan Khánh suy nghĩ một chút, gật đầu “Đúng vậy. đúng vậy!”

Đầu ngư đã nướng chín thơm phức, Lan Khánh nhanh tay cầm cả lên ăn, làm cho sau đó cả mặt đều lăm lem toàn dầu mỡ cùng vụn cá, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.

Đợi Lan Khánh ăn xong, Tiểu Thất liền tiến tại gần, dùng tay áo lau mặt cho hắn, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ.Thấy Lam Khánh sâu xa, thâm thúy mà mắt lại ánh lên tia sáng, lại còn khóe miệng kéo lên một nụ cười thật tươi, không hiểu sao tâm tình cũng tốt lên nhiều.

Mười lăm tháng tám, sau khi “Đàm Hoa nhất án” đã được giải quyết, Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh ở lại Quy Nghĩa huyện một tháng chữa bệnh cho Lan Khánh, mười lăm tháng chín, ngày ấy cả nha môn trên dưới đều vô cùng đề phòng, nhưng Lan Khánh chỉ cùng Vân Khuynh đánh hai chiêu, rồi quay sang cắn Tiểu Xuân bốn năm cái, rồi liền chạy về phòng ngủ. Lúc đó Tiểu Xuân nghĩ Lan Khánh đã ổn, liền đem Vân Khuynh rời đi.

Tiểu Xuân đi để lại rất nhiều đơn thuốc cùng một đống dược hoàn, ăn có, uống có, bôi có, tắm cũng có, cũng nói rằng không cần phải lo lắng, Lan đại giáo chủ trong vòng mười năm nữa tính mạng sẽ không phải lo, hơn nữa chỉ cần không bị kích thích, mỗi tháng trăng tròn cũng sẽ dần ổn, không giống như trước kia phát điên lên nữa, chỉ cần nửa năm, chứng này sẽ khỏi hẳn.

Chỉ là Lan Khánh nhiều năm dụng độc, đến nỗi dược vật bình thường đối với hắn đều vô hiệu, Tiểu Xuân bất đắc dĩ phải lấy những loại dược cực mạnh để cho Lan Khánh dùng, chỉ là do dược mạnh, thân thể chịu không nổi, cho nên Tiểu Xuân cũng nói, lúc đó sẽ chỉ như tà ma nhập thể (trúng gió chăng?), đầu sẽ đau một chút, không cần quá lo lắng.

Tiểu Thất thiết nghĩ tính mệnh chi ưu (tính mạng là trước nhất) , những thứ này chỉ xếp thứ hai thôi.

Rơi xuống nước quần áo đều ướt sũng, nhưng nướng cá cả buổi tối thì cũng đã khô gần hết, chỉ là lúc đang đi về Lan Khánh bỗng hắt xì một cái.

Tiểu Thất thấy vậy, liền quay sang hỏi :” Làm sao vậy?”

Lan Khánh trả lời :”Ngứa mũi.”

Tiểu Thất nghe thế thì lại quay đi, hai người cứ thế dưới ánh trăng, chậm rãi trở về.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.