Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ nhị chương (1)

Phiên bản Dịch · 3411 chữ

Lan Khánh sốt nguyên một đêm, đến sáng nhiệt độ cũng không giảm mà còn có phần tăng thêm khiến Tiểu Thất không có cách nào chợp mắt, mới sáng sớm liền đi tìm Thi Vấn để cáo giả (xin nghỉ), rồi liền quay lại trông Lan Khánh.

Buổi sáng Thi Vấn cũng đến thăm, có chút lo lắng, nhưng Tiểu Thất giải thích chỉ là nhiễm phong hàn mà thôi, hơn nữa lại có hắn chăm sóc, sẽ không có việc gì. Thi Vấn nghe xong ở lại một chút rồi liền rời đi.

Lan Khánh ngủ mê man mấy ngày, thỉnh thoảng có tỉnh lại thì vẫn toàn thân vô lực, vô luận uy dược hay tắm rửa đều phải tựa vào người Tiểu Thất, bám dính không buông.

Tiểu Thất trong lòng vừa thấy ngọt ngào vừa có chút chua xót, lại còn mang chút thống khổ.

Ngọt ngào, chính là người kia trước mắt hắn bộc lộ tất cả các điểm yếu mềm trước đây không ai được biết, ngoài ra còn không hề phòng bị, hắn hẳn phải có phúc khí lớn lắm mới nhận được những điều này. Chua xót, đó là Lan Khánh vì bệnh mà thể chất suy nhược, gương mặt cũng trở nên hốc hác, không biết khi nào mới khá hơn. Còn thống khổ, chính là hai người mỗi lần Lan Khánh dựa vào Tiểu Thất, người này liền dẩu môi ra đòi hôn, mà Tiểu Thất hôn cũng không được, không hôn cũng không được, khiến cho nội tâm hắn luôn bất ổn.

Thích – cái chữ này nếu như đặt trên người khác, thì thật sự là sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng đặt ở trên bọn họ thì thật không đúng chút nào.

Lan Khánh đối hắn rất hảo, nhưng đều là do bị tẩu hỏa nhập ma mất hết kí ức, quên mất hắn là con trai kẻ đã giết cả Lan gia, cũng đã quên lúc đó chính cha hắn đã đối Lan Khánh làm gì…

Nhưng…cho dù Tiểu Thất biết rõ rằng mình thích Lan Khánh…Nhưng giữa hai người lại có quá nhiều thù hận, quá nhiều khoảng cách… nên hắn dù muốn không thể có cách nào tiến thêm được.

Nhìn gương mặt Lan Khánh đang say ngủ, Tiểu Thất có chút hoang mang.

Là nên chấp nhận, hay cứ tiếp tục giả hồ đồ?

Yêu cũng đau khổ, mà hận cũng đau khổ.

Thi Tiểu Hắc thích hắn, hắn cũng thích Thi Tiểu Hắc.

Nhưng Lan tam công tử thì quả thật là rất hận hắn. Thật lâu trước đây, khi Lan tam công tử nhảy từ trên tường thành xuống quay lại nhìn hắn, ánh mắt kia hắn vẫn còn nhớ rõ.

Tiểu Thất nghĩ, nếu chấp nhận, chẳng phải giống như nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng sao…

Sốt mấy ngày, lại được Tiểu Thất chăm sóc chu đáo, cuối cùng đến buổi chiều, Lan Khánh cũng đã ra mồ hôi, rồi nhiệt độ cũng từ từ giảm.

Tiểu Thất ngồi một bên, vắt khăn ướt giúp Lan Khánh lau người, Lan Khánh thoải mái liền nhắm mắt ngủ, khiến Tiểu Thất ngẩn ra nhìn khuôn mặt lúc đang say ngủ của hắn. Mãi đến lúc chập tối, Lan Khánh thức dậy, Tiểu Thất lúc này mới bừng tỉnh.

“Đỡ ta dậy.” Lan Khánh vươn tay, thanh âm khàn khàn lại có chút hư nhuyễn, nói.

Tiểu Thất ngay lập tức bỏ chiếc khăn đang cầm ra, quay sang nâng Lan Khánh dậy.

Lan Khánh đi ra phía cửa, hít một hơi thật sâu, ho nhẹ hai tiếng rồi quay sang Tiểu Thất :” Lấy cho ta chén nước.”

Tiểu Thất lập tức liền quay vào phòng lấy nước, một khắc cũng không chậm trễ.

Khi Tiểu Thất bưng nước ra Lan Khánh đã ngồi trên bậc thềm phía dưới mái hiên, gió đêm có chút lạnh làm Lan Khánh ho khan hai tiếng, nhưng vẻ mặt vẫn rất thoải mái, xem chừng tâm tình cũng không tệ lắm.

Tiểu Thất dừng một chút, rồi đem chén nước nóng ấm đang cầm trên tay cho Lan Khánh, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lan Khánh uống nước, rồi chậm rãi thở ra một hơi :” Ngủ vài ngày, cái đầu cũng ngủ luôn, giờ trong đầu thấy thật trống rỗng.”

Tiểu Thất liền đưa tay kéo lại vạt áo cho Lan Khánh, nói rằng :” Bị bệnh là như vậy mà !”. Rồi lại nói :” Bên ngoài gió lạnh, ngồi một chút là được rồi, lát nữa nên về phòng đi thôi !”

” Không, đợi lát nữa ngươi giúp ta thay quan phục, ta phải đi tuần thành. Đã mấy ngày rồi không ra ngoài, không hiểu trong thành giờ loạn như thế nào nữa? Ta tự ý rời bỏ vị trí, cha ta có hay không tức giận? Lúc ta ngủ hình như có thấy hắn tới xem ta, hình như không có được vui.” Lan Khánh nói.

” Thi đại nhân là vì quá lo cho ngươi nên mới như vậy, hắn cũng không có tức giận gì cả. Việc tuần thành Kim Trung Báo Quốc đều thay nhau đi, bây giờ bên ngoài vẫn tốt lắm, mọi người đều biết Thi Tiểu Hắc đại nhân bị bệnh, cho nên chẳng ai dám đi gây sự khiến cho ngươi thêm phiền lòng.”

“Ân.” Lan Khánh nghe xong gật đầu một cái :” Cũng thông minh đấy.”

Tiểu Thất tiếp theo liền tới trù phòng, đem thương phong dược ( thuốc cảm đấy ạ ) mà Tiểu Lan Hoa đã ngao sẵn đem về. Lan Khánh vừa nhìn thấy bát dược đen sì trên tay Tiểu Thất, mặt liền sa sầm xuống.

“Dược ngươi tự uống đi!” Dứt lời liền đứng lên ” Ta bề bộn nhiều việc, muốn đi tuần thành !”

“Chậm đã !” Tiểu Thất ấn vai Lan Khánh làm hắn ngồi xuống, rồi cũng ngồi sang bên cạnh, đưa bát dược đến bên miệng Lan Khánh, nói :” Đã nói ngươi không cần đi tuần thành, hiện giờ bên ngoài thiên hạ đều thái bình. Nhanh uống dược đi, uống dược bệnh mới có thể hết !”

Lan Khánh cau mày :” Chỉ có tiểu hài tử mới cần uống dược, Tiểu Hắc đại nhân không uống.”

” Tiểu Hắc…” Tiểu Thất chẳng biết phải làm sao.

Lan Khánh cho tới giờ đều rất ghét uống thuốc, lúc trước hắn mê man đều là Tiểu Thất tìm cơ hội đổ vào miệng hắn mới uống phong hàn dược, mà lúc này Lan Khánh đã tỉnh, muốn hắn uống thuốc thì thật sự không hề dễ dàng.

” Bệnh ta đã hết rồi, không cần uống dược!” Lan Khánh nhìn chăm chăm vào Tiểu Thất nói. Sau đó liền chỉ qua tiểu sơn trư đang ngủ say dưới gốc cây : “Tiểu Trư vừa mới nhiễm phong hàn, ngươi đem dược đút cho Tiểu Trư, không cần cho ta uống!”

Tiểu Thất không biết phải làm sao, nghĩ ngợi một lúc, liền quay sang nhún vai, nhìn về phía sau núi mà nói :” A, đã nhiều ngày rồi Phù Hoa Cung đem một đám tuyết lộc tới thả nuôi sau núi, nghe nói tuyết lộc này con nào con nấy đều rất to khỏe, hơn nữa mới chỉ có mười con mà thôi, không biết mấy người đi săn có biết đó là vật tiến cống cho Tiểu Hắc đại nhân không, hay lại bắt đi hết rồi ?”

“Tuyết lộc từ Phù Hoa Cung?” Mắt Lan Khánh đột nhiên sáng ngời, chớp chớp nhìn Tiểu Thất ” Có phải tuyết lộc rất lớn, chỉ uống nước suối lớn lên đúng không? Ta nhớ mấy ngày trước ngươi có nói muốn đem ta đi bắt!”

“Đúng vậy…” Tiểu Thất gãi gãi đầu, nhìn trái nhìn phải một chút rồi nói :”Đáng tiếc có người không chịu uống dược, mà không uống dược, bệnh sẽ không khỏi được, bệnh không khỏi, Thi đại nhân tuyệt đối sẽ không cho hắn rời khỏi nha môn một bước. Hơn nữa người kia nếu trái lời làm Thi đại nhân nổi giận, Thi đại nhân sẽ sai người trói hết bọn tuyết lộc kia đuổi về Phù Hoa Cung, đến lúc đó thì…”

Tiểu Thất còn chưa nói hết, Lan Khánh đã đoạt ngay bát dược trong tay Tiểu Thất, ực một cái đem tất cả chỗ thuốc đen sì kia nuốt vao bụng.

“Ta đã uống xong.” Lan Khánh cầm chén trả lại cho Tiểu Thất, ánh mắt sáng hấp háy.

“Vậy đợi lát nữa chờ Thi đại nhân đến xem, nếu hắn nói được rồi, ta liền đem ngươi đi bắt tuyết lộc.” Tiểu Thất nở nụ cười.

Tiểu Thất cầm bát định đem trả về trù phòng, nhưng lại thấy Lan Khánh nhíu mày, le lưỡi ra nói :” Đắng quá.”

“Ta đến trù phòng lấy chút mứt hoa quả cho ngươi ăn.”

“Không cần, như vậy được rồi.” Dứt lời, Lan Khánh vươn tay kéo Tiểu Thất xuống.

Tiểu Thất thoáng sửng sốt, đến khi bình tĩnh lại thì đã nằm ngửa ra trên hành lang rồi.

“Sư huynh, ngươi làm gì vậy?” Tiểu Thất ngơ ngác hỏi.

Lan Khánh khóe miệng hơi nhếch, đôi mắt đen sẫm sâu thẳm nhìn thẳng Tiểu Thất, chậm rãi cúi xuống, liếm nhẹ môi Tiểu Thất rồi ngay lập tức hung hăng xông vào trong khoang miệng kia mà khuấy đảo.

“Sư…Ô…” Tiểu Thất hoảng sợ, liều mạng giãy dụa.

Mấy ngày nay cũng có mấy lần bị Lan Khánh hôn, nhưng đều là lúc thần trí mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh, hôm nay thì cả hai người đang ở bên ngoài, chính xác hơn là ở giữa hành lang, Lan Khánh cũng hoàn toàn tỉnh táo, làm cho Tiểu Thất thấy việc này hết sức không ổn, hơn nữa khi Lan Khánh chạm vào môi hắn, cả người lập tức run lên nhè nhẹ, trong lòng ngực tràn ra một thứ cảm xúc kì lạ, làm hắn bối rối vô cùng.

“Sư huynh…Chờ…Chờ một chút…Ô…Đừng…” Tiểu Thất sống chết vẫn cố giãy dụa, nhưng Lan Khánh cứ mặc kệ, vẫn tiếp tục loạn động.

Lan Khánh cúi xuống hôn Tiểu Thất, tay lại chế trụ cằm hắn làm cho cái miệng nhỏ không thể khép vào được, tiếp lại đưa lưỡi liếm một vòng trong khoang miệng, đến khi bắt được đầu lưỡi của Tiểu Thất thì lại tiếp tục đùa nghịch không buông.

Tiểu Thất tuy rằng lớn đầu, nhưng bao nhiêu năm nay không có thân cận với ai, đương nhiên không thể chịu được sự khiêu khích kia, nên cả người liền nhuyễn ra, cho đến khi Lan Khánh luồn tay vào vạt trung y, kéo áo hắn xuống, hắn vẫn còn run rẩy không biết làm sao mà phản kháng.

Đôi môi bị kịch liệt cắn, rồi lại mút, cứ thế dây dưa mãi. Tiểu Thất định đẩy Lan Khánh ra, nhưng rồi lại nhớ người này thân thể vừa mới khỏe lại một chút nên không dám dụng sức, vì vậy mỗi khi Lan Khánh vuốt ve, sờ hắn vài cái, hắn liền đẩy Lan Khánh ra, trên mặt đầy vẻ nhẫn nhịn, nhưng lại không khống chế được mà mặt đều đỏ lên.

Hai người nằm tại bậc tam cấp của hành lang, quần áo xộc xệch, tiết khố Tiểu Thất rất nhanh chóng bị kéo xuống, Tiểu Thất ngửa mặt thở hổn hển, tay bám chặt Lan Khánh, mà Lan Khánh lại cúi xuống hé miệng cắn một cái ngay cổ Tiểu Thất.

“Sư huynh…không được…”

Tiểu Thất như sa vào biển dục vọng, rồi với chút lý trí còn sót lại, giãy dụa không chịu buông xuôi. Hắn lẩm bẩm mấy tiếng, liền đem Lan Khánh – hiện vẫn đang say mê cắn cổ Tiểu Thất – cố gắng đẩy ra. Ngay lúc thần trí sắp hỗn loạn, đầu óc ba phần chống cự bảy phần chấp nhận hoan nghênh, bất thình lình có một giọng nói đầy vẻ giận dữ vang lên.

“Các ngươi đang làm gì?”

Tiểu Thất bỗng giật mình, run lẩy bẩy, bàn tay đang nắm đầu Lan Khánh cũng nhanh chóng buông ra.

Lan Khánh ở trên cổ Tiểu Thất hôn, rồi lại quay lại cắn một miếng, lưu lại trên da thịt một dấu răng đỏ tươi, rồi mới ngẩng đầu lên.

“Thi Thi Thi Thi….Thi đại nhân….” Tiểu Thất lắp bắp.

Thương thiên a, Thi Vấn không biết đến từ lúc nào, chỉ biết giờ hắn cùng Nam Hương một người sắc mặt tuyền màu đen hắc ám, một người thì trắng bệch ra, hai người cứ như môn thần (thần giữ cửa) đứng ngay tại cửa vào viện tử, hai cặp mắt thì mở to như trăng rằm tháng tám vậy, cứ như thế mà nhìn chăm chăm hắn cùng Lan Khánh.

Tiểu Thất lại càng hoảng sợ, liều mạng đem Lan Khánh đang ở trên người mình đẩy ra, thế nhưng Lan Khánh vẫn bất động, cứ tiếp tục nằm đè lên hắn.

Hơn nữa lại còn quay sang cha cười.

“Các ngươi làm gì ở đây?” Thi Vấn lại rống lên.

“Cha, miệng Tiểu Thất thực ngọt!” Lan Khánh tươi cười, quay về phía cha nói.

“Tiểu Thất!” Ánh mắt sắc bén của Thi Vấn đảo qua phía Tiểu Thất.

Thiên a, địa a….Tiểu Thất khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ đây là cảm giác bị tróc gian tại sàng không thể chối cãi sao? Hắn liều mình mở miệng nói:

“Thanh, thanh, thanh thiên đại lão gia a…Dân nam oan uổng…Tiểu nhân với Tiểu Hắc đại nhân, tuyệt đối không có ý đồ …”

…Được rồi, ý đồ thì có một chút, nhưng hoàn toàn chỉ ở trong mộng thôi, mà cũng chỉ là không may mộng trúng, chứ hành động thì chưa bao giờ. Hơn nữa lúc này bị áp trên mặt đất đều là do Tiểu Hắc đại nhân chủ động, hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng a…

Thi Vấn khó khăn hít sâu, Nam Hương ở đằng sau cũng giúp hắn thuận khí, nói rằng :”Hai đứa nhỏ này có thể chỉ là đùa giỡn chút thôi, đại nhân cần phải hỏi cho kĩ trước đã.”

Thi Vấn nhìn chằm chằm Tiểu Thất hồi lâu, điện quang thạch hỏa mới dần rời đi, xem xét tình hình một cách tỉ mỉ, ánh mắt sắc như dao liền hướng ngay về phía Lan Khánh.

Thi Vấn cả giận nói :” Tiểu Hắc, ngươi còn không mau buông Tiểu Thất ra!”

Lan Khánh cong môi, quay sang Tiểu Thất, Tiểu Thất thấy vậy liền gật đầu lia lịa :” Thỉnh sư huynh mở lòng từ bi, thả cho sư đệ một con đường sống !”

“Ngươi không thích ta đè nặng lên ngươi như thế này sao?” Lan Khánh vấn.

Ai ai ai, có thể nói không thích sao? Nói xong lỡ Lan đại giáo chủ sinh khí, hắn lại chẳng đem đầu mình cắt ra chơi ấy chứ ! Tiểu Thất thật muốn khóc mà…rồi quay lên đem con mắt u oán nhìn Lan Khánh :” Đúng là thích, nhưng sư huynh người không có nhẹ a, đè lên sư đệ đã bao lâu, ta cũng sắp đứt hơi rồi.”

“Tiểu Hắc!” Thi Vấn lại quát to một tiếng :”Ngươi còn không buông Tiểu Thất, chẳng lẽ muốn ta sinh khí?”

Nam Hương cũng liền nói :”Đúng vậy, công tử, mau đứng lên đi, ngươi không đứng dậy, Tiểu Thất không thở nổi là không xong đâu.”

Lan Khánh nhìn chăm chăm Tiểu Thất, suy nghĩ một lúc, lúc này mới không cam tâm đứng lên.

Lan Khánh vừa đứng lên Tiểu Thất cũng ngay lập tức vội vàng bật dậy, nhưng chân tay đều nhuyễn nên hơi chao đảo, Lan Khánh liền vươn tay bắt lấy đỡ lấy, lúc này Tiểu Thất mới đứng vững mà bước tới.

“Cảm tạ sư huynh.” Tiểu Thất nhỏ giọng nói.

“Ân.”

Thi Vấn lúc này đã đi tới, nhìn Tiểu Thất hỏi :” Tiểu Hắc động thủ trước?”

Tiểu Thất cúi đầu, khe khẽ gật.

” Là động miệng!” Lan Khánh nói :”Tiểu Thất bưng tới bát dược đắng muốn chết, sau ta nghe lời uống, hắn đã nói muốn đi lấy mứt hoa quả cho ta ăn, ta nói không cần, liền ăn ngay miệng hắn. Cha ngươi không biết đâu, miệng Tiểu Thất rất ngọt a! Ta đã nếm mấy lần, mà lần sau so với lần trước lại càng ngọt.”

Lan Khánh quay đầu lại vấn Tiểu Thất :”Ngươi có đúng hay không ăn rất nhiều hạt thông đường, cho nên mới ngọt như vậy?”

Tiểu Thất lắc đầu, cúi đầu nhỏ giọng :”Ta gần đây không có ăn đường.”

“Thực sự?” Lan Khánh không tin.

“Thực sự…” Âm thanh lại càng trở nên nhỏ xíu.

Thi Vấn tay đặt lên trán lảo đảo chút nữa té xỉu, Nam Hương vội vã đưa tay đỡ ngay lấy. Thi Vấn thở hổn hển, quay sang nói :”Tiểu Hắc, từ giờ trở đi, ngươi không được phép hôn Tiểu Thất nữa!”

“Tại sao?” Lan Khánh hỏi.

“Còn hỏi tại sao nữa!” Thi Vấn cả giận :” Thứ nhất, bởi vì các ngươi đều là nam nhân, thứ hai, ngươi làm vậy là cưỡng ép Tiểu Thất! Tiểu Thất đã gọi ngươi một tiếng sư huynh, cho tới giờ vẫn luôn tôn kính ngươi, nhưng ngươi lại ỷ lớn hiếp nhỏ, ức hiếp hắn, ngươi làm vậy xứng đáng với Tiểu Thất sao chứ?”

Lan Khánh nhíu mày, đối diện với cha nói :”Tại sao nam tử với nhau lại không được? Hắc Hắc Tiểu Xuân cho ta cùng dưỡng đệ đệ Tiểu Hồng của Tiểu Thất chẳng phải vẫn ở chung sao? Hơn nữa lại còn đẻ trứng, chim non cũng nở ra rồi!”

Lan Khánh lại quay sang Tiểu Thất, cả giận nói :”Ngươi nói, ta bức ngươi hay sao? Ta Tiểu Hắc đại nhân hôn ngươi, cắn ngươi là vì ta thích ngươi, như vậy cũng không được hay sao? Vậy lúc tại Thanh Châu bộ dáng thoải mái lúc đó cũng là lừa ta..Ô ô ô….”

Tiểu Thất vội vàng đưa tay bịt miệng Lan Khánh. Lan Khánh vẫn ô ô a a liên tục, đôi mắt đen kịt trừng lên hướng về Tiểu Thất, Tiểu Thất sợ run cả người, vội vã mang Lan Khánh lui xuống, rồi mới quay ra đối hai con người mắt vẫn còn mở lớn hết cỡ kia tiếp lời:

“Cái kia…hắc hắc…kì thực bất quá bị cắn mấy miếng mà thôi, cũng không phải cái gì to tát…Sư huynh tính tình thế nào hai người cũng biết, Thi đại nhân, Nam tiên sinh, hôm nay liền trở về đi! Ta sẽ cùng sư huynh hảo hảo giải thích một phen, khi đã thấu hiểu đại nghĩa, tất sư huynh sẽ quay về chính đồ, kiếm một nương tử tốt sinh một oa nhi bụ bẫm cho hai vị!”

Lan Khánh kéo tay Tiểu Thất xuống, lại hỏi :”Ai sinh oa nhi? Ngươi hả?”

Tiểu Thất lại vội vội vàng vàng bịt miệng Lan Khánh, một bên đem Lan Khánh kéo về phòng, một bên “Hắc hắc hắc.” hướng Thi Vấn cùng Nam Hương cười cười giả ngu.

“Bính!” một tiếng, cửa phòng bật tung, rồi lại mau mau chóng chóng đóng lại sít sao không còn kẽ hở, đến cả ruồi nhặng cũng đừng mơ vào được bên trong.

“Ai u sư huynh, ngươi thế nào mà lại cắn tay ta!” Tiểu Thất kêu thảm thiết vang cả ra bên ngoài.

“Đáng ghét. ngươi cứ liên tục che mũi với miệng ta, ngươi bảo ta thở làm sao được hả?” Lan Khánh giận dữ.

“Ai ai ai ai, đau đau đau…được rồi được rồi, ta đã bỏ tay ra rồi, sao ngươi vẫn còn cắn nữa…” Tiểu Thất lại la lên.

Thi Vấn đau đầu :” Tiểu Hắc…hài tử này trước giờ ai nói cũng là đều không nghe, giờ phải làm sao đây…”

Nam Hương thì cố lắm mới giữ cho mình không té xỉu.Lan Khánh lại còn nói hắn thích Tiểu Thất….Hắn có nghe nhầm không?

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.