Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dĩ kinh câu dẫn bỉ đồng hành 1

Phiên bản Dịch · 1928 chữ

"Hết thảy sắp xếp xong xuôi, Phạm Nhàn đi tới phòng ngủ, Liễu thị nằm ở bên giường tựa như nửa tỉnh nửa ngủ. Hắn nhỏ giọng đánh thức nàng, cùng nàng ở bên trong mái hiên nói nhỏ một hồi, Liễu thị trên mặt vẫn còn nước mắt dần dần lộ ra quyết đoán, gật đầu, đón nhận sắp đặt này. Cũng không biết Phạm Nhàn hứa với nàng điều gì, thuyết phục nàng như thế nào.

Đêm dần sâu, tiếng côn trùng kêu dần tắt, Nhược Nhược làm bạn với Liễu thị, Phạm Nhàn đi tới bên cạnh đệ đệ còn hôn mê, nhìn khuôn mặt kia trong lúc ngủ mơ, vẫn còn cắn răng đầy hận ý, nhìn mấy cái trứng cá sắp nhô ra như muốn hô tiếng bất bình, không nhịn được cười lắc đầu, từ trên bàn sách lấy ra mực đóng dấu, từ trong lòng ngực lấy văn thư Sử Xiển Lập đã soạn từ trước, đem mấy ngón tay của Tư Triệt ấn lên văn thư.

Nhìn dấu tay đỏ lòm trên văn thư trắng như tuyết, Phạm Nhàn hài lòng gật gật đầu, từ nay về sau, Phạm Tư Triệt trên tay nắm giữ bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, liền chính thức chuyển đến trong tay người khác, hắn cùng với tòa thanh lâu đầy âm u kia chính thức tách rời.

Uyển nhi biết hắn tâm tình không tốt, giả trang mặt quỷ, nhưng không có bất kỳ phản ứng hữu hiệu nào, sâu trong nội tâm không khỏi cảm giác mình có chút vô dụng, khóe môi nhếch nhẹ cười cười.

Phạm Nhàn cũng cười cười, nói: ""Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, tiểu hài tử, luôn cần phải rèn dũa thì mới thành người."" Hắn đột nhiên hỏi: ""Trầm đại tiểu thư đã trở về chưa?""

""Ở bên kia tây đình."" Uyển nhi giải thích: ""Ngôn công tử cũng đi bên đó.""

""Tốt."" Phạm Nhàn bình tĩnh đáp lời, ngồi xuống ở bên giường của Tư Triệt, suy nghĩ một chút, một lần nữa đứng lên, bảo người trong bếp làm lương khô. Chính mình lại bưng chén cháo nóng, vừa thổi hơi, vừa uống, cố ý cho tiểu Ngôn cùng Trầm đại tiểu thư một chút thời gian ôn lại tình cũ, quan trọng hơn là cho Liễu thị thêm một chút thời gian ở chung với con mình.

Không biết qua bao lâu, Đặng Tử Việt dưới sự hướng dẫn của gia đinh đi tới, hướng về phía hắn gật đầu.

Phạm Nhàn hiểu ý, cũng không muốn người khác giúp, đi vào phòng ngủ đích thân ôm Phạm Tư Triệt đến cửa nách ngoài hậu viện, trèo lên xe ngựa. Phạm Tư Triệt vẫn hôn mê, Liễu thị cắn môi đi lên vuốt ve gương mặt của hắn, hắn cũng không tỉnh lại, Nhược Nhược cũng không nỡ mà vuốt ve đôi tai của hắn, ngay cả trong mắt Uyển nhi cũng hiện lên một tia ảm nhiên vì phải chia lìa.

Chỉ có Tư Nam bá tước Phạm Kiến vẫn trầm mặc đi ngủ, tựa như không để tâm đến đứa con út nhà mình sắp sửa đi tới một đất nước xa xôi, không biết lúc nào mới có thể trở về.

""Các ngươi đi trước đi."" Phạm Nhàn đối với Ngôn Băng Vân vẻ mặt băng sương nói: ""Chuyện này phải phiền toái lệnh tôn rồi, lúc ra khỏi thành cần cẩn thận một chút.""

Đêm xuống, kinh đô đã đóng cửa, cũng chỉ có người của Giám Sát Viện mới có lực lượng lặng yên không một tiếng động đưa một người ra khỏi thành.

Ngôn Băng Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, hỏi: ""Ngươi không cùng đi ư?""

Phạm Nhàn cúi đầu nói: ""Ở Tùng Lâm bao hội hợp, ta còn có một số việc cần làm.""

Hắn liếc mắt thấy rõ, trong xe ngựa khóe mắt đệ đệ mang theo lệ quang, rõ ràng đã tỉnh lại, nhưng không biết tại sao ở trước mặt của Liễu thị lại muốn giả bộ bất tỉnh, Phạm Tư Triệt khóe môi co quắp , nghĩ đến trong lòng nhất định rất hận mình và phụ thân.

Trong bóng tối bốn phía, trừ Khải Niên tiểu tổ , còn có kiếm thủ của Lục Xử đang đợi lệnh, bằng thực lực của chuyến đi này, trừ phi Nhị hoàng tử bên kia vận dụng lực lượng phòng giữ kinh đô của Diệp gia, nếu không nhất định không thể nào chính diện đối kháng được.

Phạm Nhàn đứng ở dưới xe ngựa cúi đầu chốc lát, phất phất tay.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, hướng phía ngoài kinh đô mà đi, phía sau cửa nách Phạm phủ hậu trạch có ba vị nữ tử đang đứng, cũng không khỏi lộ ra sầu não, Liễu thị bi sắc càng tăng thêm.

Mấy chiếc xe ngựa không có bất kỳ dấu hiệu nào, cứ như vậy đi lại ở trên đường phố hắc ám u tĩnh của kinh đô, cũng không biết Ngôn Băng Vân đã dùng thủ đoạn gì, lúc ra khỏi thành hẳn là vô cùng thuận lợi, bước lên quan đạo ngoài thành, hướng phía tây bắc đi được gần nửa canh giờ, mượn ánh trăng, nhìn về trên núi nhỏ phía trước thấp thấp rừng tùng, chính là đến Tùng Lâm bao.

Đoàn xe ngừng lại ở chỗ này, chờ Phạm Nhàn.

Trong xe ngựa Phạm Tư Triệt lúc này bỗng nhiên mở hai ra, trong đôi mắt vẫn mang theo một phần hung hăng: ""Đoạn đường lưu vong này, chẳng lẽ các ngươi không sợ ta chạy ư?""

Trong xe chỉ có hắn cùng với Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân lạnh lùng nói: ""Ngươi là người thông minh, dĩ nhiên biết nên làm như thế nào. Phạm Nhàn vì chuyện của ngươi, vận dụng nhiều thủ đoạn như vậy, dĩ nhiên không chỉ vì hai chữ bình an đâu.""

Phạm Tư Triệt giảm thấp thanh âm mắng: ""Bảo vệ danh tiếng của hắn thì có.""

Ngôn Băng Vân cười nhạo đáp: ""Nếu như chỉ cần bảo vệ hắn danh tiếng của mình, trực tiếp đưa ngươi đến kinh đô phủ, còn ai có thể nói gì hắn chứ?""

Phạm Tư Triệt trong lòng hiểu được đúng là như vậy, lại không chịu thừa nhận nói: ""Đó là bởi vì phụ thân không cho phép chuyện như vậy xảy ra mà thôi!""

""Thượng thư đại nhân?"" Ngôn Băng Vân trong con ngươi hàn lãnh tăng thêm một tia trêu tức ""Ý nghĩ của thượng thư đại nhân, sao có thể để những người trẻ tuổi như ta và ngươi đoán được .""

Phạm Tư Triệt hữu khí vô lực nói: ""Ngôn ca, anh ta muốn... đem ta lưu vong đến nơi nào?""

""Bắc Tề."" Ngôn Băng Vân hồi đáp.

""A?"" Phạm Tư Triệt thần sắc lộ vẻ tuyệt vọng , thở dài một tiếng, tang thương không hề hợp với tuổi tác của hắn, nằm xuống, nhưng chạm đến thương thế phía sau lưng, không nhịn được phát ra một tiếng hét thảm.

Ngôn Băng Vân buồn cười nhìn hắn: ""Thuốc của Phạm Nhàn ... mặc dù có hiệu quả, nhưng rất bá đạo, ngươi cứ tiếp tục chịu đựng đi."" Vị này ban đầu ở thượng kinh Bắc Tề, cũng từng bị Phạm Nhàn hành hạ như vậy.

...

...

""Ta hạ thủ có chừng mực, nhìn thê thảm, trên thực tế không động đến xương cốt, ngươi giả bộ đáng thương gì chứ?"" Phạm Nhàn nói chuyện lạnh như băng, gương mặt lạnh lùng đi lên xe ngựa.

Phạm Tư Triệt nhìn thần sắc trên mặt hắn, liền nghĩ đến gia pháp lúc trước, không nhịn được rung mình một cái.

""Làm cái gì vậy?"" Ngôn Băng Vân cau mày nhìn hắn một cái, ""Thời gian rất gấp rồi.""

Phạm Nhàn đem người khiêng trên lưng để xuống, đặt vào bên người Phạm Tư Triệt. Trong xe nhất thời lan tỏa một mùi thơm. Phạm Tư Triệt cả kinh, nhìn gương mặt nhu mỵ của nữ tử này, không khỏi quá sợ hãi, quát Phạm Nhàn: ""Ngươi đã làm gì nàng thế!""

Bị Phạm Nhàn bắt tới, chính là hồng quan nhân của Bão Nguyệt lâu Nghiên Nhi.

Phạm Nhàn nhìn Phạm Tư Triệt một cái, cười trào phúng nói: ""Thương xót nàng sao? Xem ra tính tình của ngươi mặc dù âm tàn , nhưng vẫn thừa kế gen thương hoa tiếc ngọc của phụ thân... vậy lúc mở kỹ viện, làm sao không thương hoa tiếc ngọc chứ?""

Phạm Tư Triệt cùng Ngôn Băng Vân đều không hiểu được gen là gì, chẳng qua cảm thấy kỳ quái vì tại sao Phạm Nhàn lại bắt cô nương này tới đây, dĩ nhiên, bằng thân thủ thủ đoạn của Phạm Nhàn , Bão Nguyệt lâu hôm nay lại đang hoảng loạn, muốn lặng yên không một tiếng động bắt một cái kỹ nữ, thật sự là chuyện rất dễ dàng.

""Nàng là nữ nhân đầu tiên của ngươi sao?"" Phạm Nhàn nhìn hai mắt của đệ đệ, ôn nhu hỏi.

Phạm Tư Triệt suy nghĩ một chút, gật đầu, trong mắt toát ra thần sắc cầu xin thương xót, muốn cầu ca ca thả cô gái kia đi.

Phạm Nhàn lắc đầu thở dài nói: ""Ngươi quả nhiên là giỏi hơn ta, mười bốn tuổi đã trưởng thành rồi..” tiếp theo phá lên cười ha ha, chợt nghiêm nghị nói: ""Ta biết thái độ của ngươi đối với nữ nhân này không giống người khác, ta cũng đã điều tra ra, nàng đối với ngươi còn có mấy phần tình ý... mặc dù tuổi của ngươi chỉ bằng đệ đệ của nàng.""

Phạm Nhàn không nhịn được khóe môi khẽ nhếch lên.

""Bão Nguyệt lâu sau này sẽ không còn yên bình, cô nương gọi Nghiên Nhi này ở lại nơi đó, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không yên tâm... Ta càng không có khả năng đem nàng mang về trong phủ, cho dù phụ thân cho phép, Liễu di cũng muốn giết nàng."" Phạm Nhàn bình tĩnh nói: ""Nghĩ tới nghĩ lui, đoạn đường này ngươi đi lên phương bắc, tuy nói là một lần rèn luyện, nhưng quá mức cô đơn tịch mịch, đối với bồi dưỡng tâm tính cũng không có lợi, cho nên đem nàng mang đến phụng bồi ngươi.""

Phạm Tư Triệt cùng Ngôn Băng Vân trợn tròn hai mắt, tràn đầy thần sắc khó tin —— lưu vong rời kinh, lại còn mang theo một vị hồng quan nhân đồng hành ư? Đây rốt cuộc là lưu vong hay là đi nghỉ dưỡng chứ?

""Ca... Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì a?"" Phạm Tư Triệt quả quyết không tin, mình gây ra chuyện lớn như thế, còn có thể có đãi ngộ cấp bậc Phạm phủ Nhị thiếu gia để đi đường! Hắn có chút mồm miệng không rõ nói, sợ hãi nhìn gương mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, hẳn là ngay cả đau đớn trên người cũng quên mất vài phần.

Ngôn Băng Vân nhìn Phạm Nhàn, cảm thấy rất khó hiểu, có chút không biết nên nói như nào mà lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Phạm Tư Triệt: ""Ca ca của ngươi đúng là một diệu nhân.""

Hắn xuống xe ngựa, đem buồng xe để lại cho huynh đệ hai người sắp phải chia cách.

..."

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 280

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.