Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu vong 2

Phiên bản Dịch · 1800 chữ

"Phạm Nhàn nhìn ánh mắt đang nhìn mình cầu xin của Liễu thị, biết nàng đang suy nghĩ gì, an ủi nói: ""Ngài yên tâm, ta ở Bắc Tề có nhiều bằng hữu, sẽ chăm sóc tốt cho hắn .""

Mặt trăng từ đầu ngọn cây chếch chếch sang, so với ngọn đèn dầu sáng trưng của Phạm phủ lộ ra vẻ ảm đạm rất nhiều, con cháu Phạm Liễu hai nhà trong vườn bị đánh một trận đau nhức, bị xe ngựa từ Thượng Thư hạng cùng địa phương bên cạnh tới đón đi, các thân thích Phạm thị thấy thảm tượng của con mình, trong lòng tự nhiên đau đớn, ánh mắt nhìn về chỗ ở của Phạm gia cũng lộ ra vẻ tăng thêm vài phần cừu hận, nhưng ngại từ Phạm gia hai người huân thiên quyền thế, cũng không có ai dám mắng chửi một câu.

Trong thư phòng, Phạm Nhàn đàng hoàng đứng ở bên cạnh phụ thân, đang pha chế nước quả, tối nay Liễu thị canh giữ bên giường Phạm Tư Triệt, một bước cũng không có rời đi, Phạm Thượng thư mỗi đêm cần uống nước quả, cũng đành để Phạm Nhàn tự mình pha chế .

""Ba người đã đề cập với phụ thân, đã đưa đi kinh đô phủ."" Hắn nhắc tới ba người này, cũng là người trong Bão Nguyệt lầu phạm vào án mạng. Hắn nhìn phụ thân một cái, thần sắc hơi có lo lắng nói: ""Kinh đô phủ là người của lão Nhị, đoán chừng bọn họ cũng không ngờ chúng ta thật dám đưa vào kinh đô phủ. Bất quá trên tay ba người kia có án mạng, chẳng khác gì muốn bắt nhân vật trọng yếu là Tư Triệt... Đoán chừng ban đêm cũng sẽ bị người của lão Nhị đón đi.""

Phạm Kiến cười cười, nói: ""Không cần dấu diếm ta, ta biết ngươi sẽ không đến mức không cẩn thận như vậy.""

""Ta sẽ xử lý sạch sẽ."" Phạm Nhàn cũng nở nụ cười, lần này hắn đã vận dụng tất cả lực lượng Trần Bình Bình giao cho mình, xuất động thích khách Lục Xử ""Bọn họ vốn phạm vào tử tội, chẳng qua là... đoán chừng bên trong tộc sẽ có trách móc, chuyện này cần phụ thân ra mặt.""

Phạm Kiến biết hắn đang lo lắng điều gì, kinh đô danh môn đại tộc, đối với đệ tử trong tộc mình hạ thủ quan viên chưa từng có, hắn lắc đầu nói: ""Có cái gì đáng ra mặt ? Người là chúng ta đưa đến kinh đô phủ, cùng chúng ta có quan hệ gì?""

Phạm Nhàn nghe những lời này càng thêm bội phục, suy nghĩ một chút, lại nói: ""Tư Triệt... Buổi tối sẽ lên đường, ta để cho Ngôn Băng Vân xử lý chuyện này, sẽ không lưu lại dấu vết gì.""

Phạm Kiến gật đầu: ""Ta cùng với người Bắc Tề không có quan hệ gì, năm đó giết bọn hắn giết quá ác... Ngươi có nắm chắc không?""

Phạm Nhàn đón ánh mắt phụ thân ném tới, biết hắn đang lo lắng vấn đề an toàn của Tư Triệt, trịnh trọng gật gật đầu: ""Vương Khải Niên bây giờ đang ở thượng kinh, hơn nữa... Ta cùng Hải Đường, Bắc Tề Hoàng Đế quan hệ không tệ, Tư Triệt ở thượng kinh, hẳn là không có vấn đề gì.""

Phạm Kiến thở dài một hơi, sương trắng trên mái tóc tối nay càng thêm rõ: ""Ngươi dĩ vãng nói với ta, Tư Triệt có tài cán , không nhất thiết phải theo con đường đọc sách làm quan... Ta nghe lời ngươi, chỉ là không nghĩ tới, đứa nhỏ này còn giỏi hơn ta và ngươi suy đoán... Mười bốn tuổi lại bắt đầu làm loại chuyện này, thời điểm ta mười bốn tuổi đang làm cái gì đây? Còn đang trongThành Vương phủ đi theo làm thư đồng cho Thế tử, chính là Bệ Hạ hôm nay, suốt ngày chỉ nghĩ ngợi xem nên đi chơi như thế nào.""

Phạm Nhàn cười khổ nói: ""Nghi quý tần nuôi dưỡng ra vị lão Tam kia cũng thật là lợi hại, tám tuổi đã làm lão bản kỹ viện, chuyện này nếu truyền ra ngoài, ghi tạc Khánh sử ngày sau, thật sự sẽ lưu danh thiên cổ .""

""Nghi quý tần nơi đó... Ta sẽ đi nói."" Phạm Kiến lắc đầu, ""Tư Triệt mặc dù có tài cán, nhưng vẫn quá mức hư rồi, đi theo con đường âm tàn, vốn không phải là kế hoạch lâu dài, lần này thừa cơ hội làm cho hắn đi ra ngoài một chút, từng trải một chút, một là trừng phạt, thứ hai cũng hi vọng hắn có thể thành người.""

Phạm Nhàn thở dài một tiếng nói: ""Ta cũng có trách nhiệm.""

""Ngươi không cần tự trách."" Phạm Kiến khoát tay áo, để cho hắn ngồi xuống ""Lúc xảy ra chuyện, ngươi không có ở kinh đô... Chỉ là ta thật tò mò, tại sao ta đề nghị đem Tư Triệt mang đến Bắc Tề, bộ dáng ngươi rất yên tâm ... Phải biết rằng Bắc Tề dù sao cũng không tốt gì đối với Khánh nhân.""

Phạm Nhàn cũng không nói đến hắn cùng với Hải Đường, cùng Hoàng Đế trẻ tuổi kia có hiệp nghị không nói thành lời, nhưng giải thích một chút ý nghĩ của mình, khẽ cười nói: ""Tín Dương vẫn thông qua Thôi gia buôn lậu với Bắc Tề, hôm nay Trầm Trọng đã chết, con đường của bọn họ vẫn có chút vấn đề... Ta nghĩ nếu như Tư Triệt sau mấy năm có thể ở phía bắc rèn luyện, có lẽ có cơ hội tiếp nhận làm ăn của Thôi gia, dù sao hắn thích chuyện này, nếu muốn làm ăn, ta muốn sắp đặt một món làm ăn lớn để hắn làm.""

Phạm Kiến nhìn con vui mừng cười cười, Phạm Nhàn hôm nay tâm tư đã coi như kín đáo, so với mình cùng Trần Bình Bình một thế hệ mà nói, chẳng qua là thiếu một tia tàn nhẫn mà thôi.

""Ngươi định bao giờ sẽ xử lý Thôi gia?""

Thấy phụ thân dễ dàng điểm ra kế hoạch của mình, Phạm Nhàn không có một tia bất an, cười nói: ""Vốn vẫn để sau khi tiếp nhận nội khố, ước chừng qua sang năm ba bốn tháng.""

Phạm Kiến gật đầu, bỗng nhiên mặt âm trầm nói: ""Không được cho bọn hắn bất kỳ cơ hội phản kích nào.""

Đây là lần đầu tiên Phạm Nhàn nhìn thấy trên khuôn mặt công chính tinh khiết của phụ thân, lộ ra thần thái thiết huyết như thế, trong lòng nghiêm nghị cả kinh, trầm giọng xác nhận.

Phạm Kiến tiếp tục lạnh giọng nói: ""Chuyện này, ngươi xử lý không sai... Tạm thời nhẫn nhịn, có thể đổi lấy thời gian phản ứng, chờ sau khi Tư Triệt đi rồi, ngươi muốn làm thế nào cũng được, không nên tới hỏi ý kiến của ta, chẳng qua là có người...""

""Viên Mộng... tên này đúng không?"" Phạm Kiến bỗng nhiên nói: ""Làm việc cay độc, phong cách âm tàn , qua ít ngày chờ chuyện này phai nhạt, ngươi xử lý sạch nàng đi, coi như là chấm dứt mấy vụ án đầu xuân này.""

Phạm Nhàn sợ hãi cả kinh, không biết phụ thân muốn hạ sát thủ để trút giận cho Phạm Tư Triệt, hay là bởi vì nguyên nhân khác.

Phạm Kiến kế tiếp nói, bại lộ chủ nghĩa nhân văn rèn luyện hàng ngày cùng bác ái tinh thần giấu diếm đã lâu của vị Thượng thư đại nhân này, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: ""Là cha năm đó sinh hoạt mãi ở Lưu Tinh hà, từ trước đến giờ luyến hoa, chán ghét nhất đúng là những kẻ vùi hoa dập liễu... Huống chi người gọi Viên Mộng này, bản thân vẫn là nữ tử trong lầu, lại nỡ hạ thủ với các cô nương nhu nhược cùng cảnh ngộ, người như thế, ta quả thật không thể để nàng sống trên đời .""

Phạm Nhàn bừng tỉnh đại ngộ, nhớ tới chuyện Tĩnh Vương thường xuyên trêu chọc, mới nhớ lại phụ thân ban đầu chính là người sinh hoạt trong thanh lâu quá nhiều, câu chuyện này đến bây giờ còn truyền lưu ở trong kinh đô, nhìn thấy án tông mấy tên kỹ nữ chết thảm, chính là chạm vào chỗ mẫn cảm của hắn, khó trách hắn không thể tha cho Viên Mộng.

Hắn mượn cơ hội nói: ""Viên Mộng là người của Hoằng Thành... Người xem... hôn sự giữa Hoằng Thành cùng muội muội, có phải hay không...""

Không đợi hắn nói xong, Phạm Kiến lắc đầu: ""Hoằng Thành đứa nhỏ này bản tính không sai, nhìn thêm một thời gian nữa đã... Dù sao cũng là Bệ Hạ chỉ hôn, muốn thận trọng một chút.""

Phạm Nhàn có chút thất vọng, còn có chút căm phẫn vì thái độ không đem hạnh phúc của Nhược Nhược để ở trong lòng của phụ thân, nghĩ thầm chẳng lẽ Nhược Nhược còn không bằng nữ tử thanh lâu ư? Trong lòng hắn quyết định chủ ý, chuyện này cho dù không có phụ thân trợ giúp, mình cũng sẽ làm.

Rời thư phòng, lại vào thư phòng.

Trong thư phòng ba người thấy hắn đi vào, cũng đứng dậy đón chào, Sử Xiển Lập đưa qua văn thư nét mực đã khô, nói: ""Đây là hiệp nghị chuyển nhượng bảy thành cổ phần của Bão Nguyệt lâu, đại nhân xem qua một chút, sau đó để cho Nhị thiếu gia ký là thành.""

Mộc Thiết nói tiếp: ""Kinh đô phủ bên kia nhìn chằm chằm vào , theo mật thám truyền tin, kinh đô phủ đối với mấy tên tội phạm án mạng quan trọng chúng ta đưa qua, cảm thấy rất khó giải quyết, sau đó một người của Nhị Điện hạ đi quý phủ của kinh đô phủ doãn, thương thảo điều gì, vẫn chưa biết được.""

Phạm Nhàn gật đầu, nói: ""Không sao cả, dù sao chúng ta mấy ngày tới sẽ không động thủ.""

Mộc Thiết cau mày nói: ""Nhưng nếu như đối phương ngộ phán tình thế, cho là chúng ta muốn cá chết lưới rách... Để cho kinh đô phủ gửi công văn đi tới bắt Nhị thiếu gia làm sao bây giờ?""

Phạm Nhàn nhìn Ngôn Băng Vân vẫn trầm mặc, lắc đầu: ""Có vị đại lão bản của Tứ Xử ở chỗ này, Phạm Tư Triệt đi phương bắc, ai còn có thể tìm được hắn?"" "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 297

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.