Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khăn tay mới thêu có muốn hay không? 1

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

"Một hồi lâu sau Nhược Nhược mới ngẩng đầu lên, có chút lo lắng nói: “Nhưng phụ thân thì phải làm sao bây giờ?”

Phạm Nhàn cau mày nói: “Có ta ở kinh đô hiếu thuận , ngươi an tâm chơi hai năm rồi tính tiếp.”

“Nhưng… như vậy thật sự có thể từ chối hôn sự ư?” Phạm Nhược Nhược vẫn có chút không tin.

“Thể diện của Khổ Hà … còn lớn hơn so với vị Hoàng đế nhân yêu (nhân yêu: gay) của Bắc Tề kia.” Phạm Nhàn cười nói: “Coi như Khánh quốc Bệ Hạ chúng ta, cũng sẽ cho hắn vài phần thể diện. Rồi lại nói ngươi bái nhập môn hạ Khổ Hà, trên danh nghĩa cũng chỉ là lùi hôn sự thêm hai năm, Tĩnh Vương phủ bên kia cũng dễ đối phó hơn.”

Phạm Nhược Nhược lắc đầu: “Không đơn giản như vậy đâu.”

Phạm Nhàn nhức đầu cắn cắn đôi môi thật mỏng, về chuyện Thế tử cùng tranh đoạt quyền thế trong triều, hắn dĩ nhiên không tiện nói cho muội muội, nếu không với tính tình mặt ngoài lạnh lùng, nội tâm ấm áp của muội muội, một khi nghe nói mình vì chuyện giúp nàng “hủy hôn” mà phải khổ sở đến như vậy, chỉ sợ nàng thật sẽ cắn răng gả đi cho xong mất!

“Mấu chốt là ngươi mới mười sáu!” Phạm Nhàn đại nghĩa lẫm nhiên nói: “Mười sáu a, nha đầu nhỏ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, lại lập gia đình ư? Đây là trần truồng hãm hại a.”

Phạm Nhược Nhược da mặt từ tuyết trắng biến thành đỏ thẫm, xấu hổ vô cùng, đấm hắn một cái: “Làm gì như ca ca ngươi nói chứ?” Nàng ngập ngừng nửa ngày, cả gan phản bác: “Rồi lại nói thời điểm chị dâu gả cho ngươi, mười sáu còn không chưa đến thì sao?”

Phạm Nhàn trợn tròn mắt, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

“Ca ca, thật ra… nếu quả thật có khả năng rời khỏi kinh đô, đi thiên hạ xem một chút, ta thật sự rất vui.” Phạm Nhược Nhược đồng tử tràn đầy ước mơ đối với tự do “Chẳng qua là… Vừa nghĩ tới chuyện phải rời xa ngươi, ta đã cảm thấy có chút bối rối, có chút sợ hãi.”

Phạm Nhàn cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, mỗi người trước khi học được cách tự lập, đều sẽ sợ hãi, giống chúng ta khi còn bé lần đầu tiên học đi vậy.”

Phạm Nhược Nhược che miệng cười nói: “Thật sao? Nhưng nghe người bên Đạm Châu nói, ca ca khi còn bé học đi nhanh hơn hẳn mọi người, hơn nữa vừa học đi xong lại bắt đầu chạy khắp nơi, căn bản cũng không sợ .”

Phạm Nhàn nghĩ thầm, ta là quái vật, người bình thường không thể nào làm được như thế.

“Tốt lắm, ta chỉ hỏi ý kiến của ngươi thôi, ngươi đã nguyện ý, chuyện này cứ để ta xử lý đi.” Phạm Nhàn vuốt đầu muội muội, ân cần nói: “Ta tự nhiên sẽ xử lý được. Ngươi là muội muội độc nhất vô nhị của Phạm Nhàn ta, dĩ nhiên cũng phải trở thành nữ tử độc nhất vô nhị trên cõi đời này.”

Phạm Nhược Nhược cảm động gật đầu, nhưng không tỏ vẻ gì với những lời này. Bỗng nhiên từ chuyện Khổ Hà đại tông sư thu đồ nghĩ đến vị Hải Đường cô nương kia, nghĩ đến ca ca cùng vị cô nương kia tựa như có chút… gì đó, nàng không khỏi cười trộm, đứng dậy rời đi, nói: “Chị dâu có gì đó muốn cho ngươi, để ta gọi nàng vào.”

Phạm Nhàn sửng sốt, nhìn thân ảnh muội muội biến mất ở ngoài cửa.

Phạm Nhược Nhược đi lại trong hậu viên yên tĩnh, không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời. Trên trời từng áng mây bị gió nhẹ cuốn tới phía đông, lộ ra một mảnh thiên không xám nhạt cùng vầng mặt trời xám xịt, làm cho người ta nhìn thấy thủy chung không thoải mái.

Nàng đưa tay vuốt ve đỉnh cây sồi xanh trong hậu viên mà qua, nghĩ đến sang năm có khả năng sẽ phải tới dị quốc xa xôi, có thể thoát khỏi không khí đặc quánh làm người ta khó hít thở trong kinh đô, có thể thoát khỏi hội thi thơ nhàm chán của các phu nhân các tiểu thư, có thể thoát khỏi hôn sự chính mình thật sự không hề hứng thú, nàng cảm thấy trong lòng hoan khoái, sau đó lại đột nhiên xuất hiện một trận hư không vô lực.

Cô nương dùng ngón tay lướt rất nhanh, lại bị lá cây đâm cho một cái, khẽ đau nhức, nghĩ đến sư phụ đã nói mình nhất định phải quý trọng hai tay, nhanh như tia chớp đưa tay rụt về, nhanh vô cùng. Nàng trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc có đi phía bắc hay không, hay là chờ sư phụ trở về hỏi một chút rồi nói sau.

“Ngươi cùng Nhược Nhược nói chuyện gì đấy?” Uyển nhi thấy em chồng đã đi xa, rón rén đi vào phòng , thần thần bí bí hỏi.

Phạm Nhàn thần thần bí bí đáp: “… . . . Không thể nói.”

Uyển nhi buồn chán, ngồi ở trước bàn trang điểm, đưa tay cầm lấy lược bắt đầu chải tóc. Phạm Nhàn cười híp mắt đi ra phía trước, cầm lấy lược giúp nàng chải tóc, răng lược lướt qua trên mái tóc dài, không có chút trì trệ nào, hết sức thông thuận.

Phạm Nhàn kinh ngạc nói: “Tóc ngươi cùng muội muội đều rất tốt.”

Uyển nhi hi hi cười nói: “Đều nhờ tướng công ở Đạm Châu làm ra bộ dụng cụ kia, gội đầu dễ dàng, tự nhiên bảo dưỡng sẽ tốt.”

Phạm Nhàn không tin, dí sát mũi vào ngửi, phát hiện quả nhiên là một mùi thơm ngát nhàn nhạt, cũng không có mùi gì khác thường. Uyển nhi giận, giả đánh một cái: “Bởi vậy có thể thấy được, ngươi thường ngày thân cận với ta cũng không chuyên chú.”

Phạm Nhàn đứng sau lưng nàng, đem ánh mắt xuyên qua cổ áo khẽ mở rộng của nàng, nhìn thấy một màu trắng noản, trong lòng rung động, cười nói: “Thân cận không cần thiết phải chuyên chú, dùng mắt cũng có thể được mà.”

Lâm Uyển Nhi nhận ra ý tứ trong lời của tướng công, xấu hổ buộc lại cúc áo, nàng ở trong nhà ăn mặc không tùy tiện, chỉ là không có ngờ tướng công háo sắc lại lựa chọn vị trí tài tình đến vậy mà thôi.

Phạm Nhàn kéo thê tử lại, ngửi ngửi thân thể của nàng, đem mặt vùi vào chỗ mềm mại trước ngực nàng, hít thở sâu mấy lần, sầu khổ nói: “Mấy ngày gần đây thấy mình luôn khát khao gì đó, nhưng vẫn không tìm được ngọn nguồn.”

Lâm Uyển Nhi cho là hắn nói chính là mấy chuyện linh tinh đáng xấu hổ, gắt một cái, muốn tránh khỏi hắn, lại không thể thoát ra khỏi hai cánh tay cứng như sắt của hắn. Phạm Nhàn hì hì cười nói: “Đừng giận dỗi linh tinh, chuyện nói với muội muội tạm không thể nói cho ngươi, tương lai ngươi sẽ biết được thôi.”

Lâm Uyển Nhi mở to hai mắt tò mò: “Cẩn thận như vậy ư?”

Phạm Nhàn mặt sầu khổ nói: “Coi như là hồ nháo lớn nhất thiên hạ này cũng chẳng sai.” Hắn lại nghĩ tới lời nói của muội muội lúc trước, không khỏi tò mò hỏi: “Muội muội nói ngươi có gì cho ta, là cái gì?”

Lâm Uyển Nhi tức giận cắn răng nói: “Tên tiểu phản đồ kia, vốn định xem ngươi biểu hiện gần đây như thế nào, mới xem có nên cho ngươi hay không.”

Phạm Nhàn ha ha cười nói: “Dù sao cũng sẽ cho ta thôi, cầu quận chủ nương nương thưởng cho tiểu nhân đi.”

Lâm Uyển Nhi chu miệng nói: “Không cho.”

Phạm Nhàn nở một nụ cười xấu xa, hai tay ở bên hông nàng giả vờ tìm kiếm, mân mê một phen. Sau một hồi hét chói tai, Uyển nhi cuối cùng bại trận , thở hồng hộc từ trong lòng ngực móc ra một món đồ, ném vào trên mặt Phạm Nhàn,n ói: “Cho ngươi, mau buông ta xuống!”

Một làn gió thơm ập tới, một cái khăn che lên mặt, Phạm Nhàn trong vô thức nới lỏng hai tay, giật xuống quan sát, lại là ngây dại.

Một tấm khăn vuông, phía trên thêu một đôi uyên ương, đang vui đùa trên sóng biếc.

Vải là vải tốt, đây là cống phẩm trong cung, được dệt từ tận Giang Nam, có thể nói là cực phẩm trên thế gian này.

Chỉ là chỉ tốt, bất luận hoặc kim hoặc vàng hoặc hồng hoặc lục, cũng có thể nhìn ra tính chất của loại chỉ này, nghĩ đến ắt hẳn là chỉ từ Tô Châu tinh tuyển dâng lên. "

Bạn đang đọc Khánh Dư Niên (Dịch) của Miêu Nị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 284

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.