Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1650 chữ

Mèo con bỗng dưng biến thành một bóng đen, sau đó như "lặn xuống mặt đất, tiến gần đến con gấu. Con Blazer Bear đang ngơ ngác ngó dọc ngó nghiên thì bỗng, một cái mồm to khủng khiếp từ dưới đất trồi lên, nuốt gọn con gấu rồi kéo xuống lòng đất, lúc này con quái vật xấu số ấy chỉ còn mỗi cái đầu rơi trên mặt đất, một dòng máu xanh tuông ra. Nó đã chết khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, mà không phải một mình nó, cả tôi và bọn người của con bé cũng bất ngờ không kém. Hai chú cháu kia thì ngồi co ro vào một gốc run lên bận bật khi thấy cảnh tượng hãi hùng ấy nhưng không thể trách họ được, có trách là trách cái con mèo con điên kia kia, thật là...

"Ôi, con mèo khốn kia, mày có tuyệt chiêu mạnh như vậy mà sao không xài sớm đi rồi qua giúp tao một tay? Chi cứ phải cù nhây với con gấu đó vậy?"

"Thì đương nhiên là ta muốn nhà ngươi ăn hành... à không trả thù vụ cái sừng... à không, muốn cho ngươi luyện tập thêm ấy mà."

"Ôy...!"

Ra là vậy, hoàng thượng mình vớ được không chỉ có máu chó trong người mà còn thù dai à, đúng là đen đủi khi dính phải thứ lắm lông đuôi dài này mà.

Chưa kịp thở một hơi thì con gấu còn lại đã lao đến chỗ của tôi. Lúc này chân phải tôi đã bị trẹo vì phải chịu áp lực khi cố chống trả lại quán tính nên tạm thời chưa di chuyển được. Lần này con gấu không cào nữa mà hai tay nó nắm lại với nhau giơ lên như một cái búa rồi đấm thẳng xuống chỗ của tôi.

"Chết tiệt, mình không né kịp rồi, phải đỡ trực tiếp thôi... AH!!!"

Dù sức mạnh của nó không áp đảo như của mèo mẹ nhưng rõ ràng là vẫn mạnh hơn tôi rất nhiều nên chẳng mấy chốc xương cánh tay của tôi kêu từng tiếng răc rắc nghe rõ mồn một. Dù đau đớn khủng khiếp nhưng tôi vẫn nghiến chặt răng không kêu lên một tiếng vì có thể sẽ thu hút thêm quái vật đến hơn.

"Ê mèo con... mày định đứng xem đủ chưa?"

"Chưa nha!"

"Còn... trả lời nữa, mau cứu tao... Ê!!!"

Tôi chưa nói hết câu thì thấy từ đâu cái mồm to lớn, sâu bên trong nó là một màn đêm đen đặc gần như muốn nuốt chửng cả tôi và con gấu. Tôi vội dùng hết chút sức lực còn lại, lợi dụng sức nặng của con gấu để đẩy bản thân lăn ra khỏi cái vùng tối chết chóc ấy. Ngay lúc tôi kịp thoát ra khỏi thì lúc quay lại đã chẳng còn thấy con gấu đâu nữa, nếu chậm hơn một bước thì chắc tôi cũng bị nó nuốt chửng chung rồi.

"Ê, thằng chó điên mèo con kia! Mày định giết tao luôn hay gì à."

"Hứ... hên xui!"

"Mày... hờ thôi bỏ đi, dù gì cũng xong rồi."

Tôi cũng hơi thắc mắc tại sao lần này mèo con tấn công nhưng khê ước không bảo vệ như đợt trước nữa. Nhưng thôi, tôi quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm một điều gì nữa rồi. Tôi chòm dậy định chửi lộn với mèo con nhưng rồi lại nằm vật ra vì không còn sức lực, trước mắt tôi lúc này là những tán cây Kaul to lớn đa che cả bầu trời như mọi khi. Thứ bây giờ tôi muốn thấy nhất không gì khác là ánh ban mai của một ngày mới cả.

Ở nơi âm u thế này trong một khoảng thời gian dài làm tôi nhớ về những lúc bị phạt ở trong cái căn hầm kinh tởm ấy, một nơi tôi chỉ thấy được sự vô cảm, tuyệt vọng và trống rỗng. Tôi chẳng muốn nhớ đến cái khoảng thời gian kinh khủng ấy một chút nào cả.

Tôi thở dài, đưa tay về phía bầu trời như muốn tìm kiếm và nắm lấy thứ gì đó, một thứ có thể kéo tôi ra khỏi màn đêm vô định. Một ai đó có thể mang tôi đến một nơi tốt hơn cái nơi ngột ngạt, bức bối này.

"Anh gì ơi... anh không sao đó chứ?"

Một đôi bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại nắm lấy cánh tôi đang giơ lên ấy, tôi quay qua nhìn thì đập vào mắt tôi là một gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt bồ câu màu nâu đang nhìn tôi với một vẻ mặt đầy lo lắng. Lạ nhỉ, từ trước đến giờ tôi luôn bị dị ứng, cảm giác khó chịu khi con gái chạm vào mình vì thứ tôi cảm nhân được chỉ là sư thèm muốn chiếm hữu, toan tính, bệnh hoạn... Nhưng với cô bé trước mắt tôi này thì lại khác, bàn tay em ấm áp đến lạ thường, một hơi ấm mà tôi chưa bao giờ nhận được từ ai cả cùng với ánh mắt đầy trìu mến ấy. Điều đó có thể làm tôi gần như chắc rằng cô bé ấy chỉ đơn thuần quan tâm đến một người bị thương, nên cho dù đó có là tôi hay ai khác con bé cũng đều sẽ như vậy.

"Hể...? Anh gì ơi... anh sao thế... bộ anh đau lắm à."

Con bé có hơi khó xử vì không biết từ lúc nào giọt nước mắt đã lăn trên gò má của tôi, tôi lại khóc nữa ư? Kì lạ thật, từ khi tôi đến thế giới này bản thân đã trở nên yếu đuối hơn rồi sao? Tôi quẹt vội những giọt nước mắt ấy rồi cười, đáp lại con bé:

"Không anh không sao, hì. Cảm ơn em đã quan tâm."

Nghe tôi nói vậy xong thì con bé nở một nụ cười rạng rỡ, đáp lại:

"Vâng, anh không sao thì tốt rồi."

Nói đến đây con bé mới đỏ mặt, có lẽ giờ con bé mới nhận ra là đang nắm tay một người con trai, sau đó chạy lại núp sau người đàn ông trung niên lúc này đang tiến gần về phía tôi. Ông ấy nở nụ cười hiền hậu,kéo tôi dậy, sau đó cõng tôi trên vai dù chân ông ấy đang bị thương rồi nói:

"Bọn tôi thật sự biết ơn cậu đấy chàng trai trẻ, nếu không có cậu thì chắc hai chú cháu tôi đã chết dưới nanh vuốt của bọn chúng rồi."

"Ây kìa chú, không phải chân vẫn còn đang bị thương sao, chú bỏ cháu xuống đi không vết thương lại nặng hơn nữa đấy."

"Cảm ơn nhưng cậu không cần phải lo đâu, một chút vết thường này là gì so với nỗ lực của cậu với yên tâm đi, dù gì cũng sắp đến làng của bọn tôi rồi."

"Nhưng mà..."

"Chú Morin nói không sao thì không sao đâu, anh cứ ở yên trên lưng chú đi, dù gì anh vẫn bị thương nặng hơn chú ấy nhiều mà, hì."

Con bé vừa ở đằng sau thì tung tăng đi lên trước quay lại nhìn tôi, hai tay nắm ra đằng sau vừa tươi cười vui vẻ vừa nói chuyện trông rất hồn nhiên khiến tôi chút khó xử nên cũng chỉ biết mĩm cười đáp lại.

"Nyan..."

"Ối! Là nó."

Đoạn mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì không biết từ đâu mèo con đã nhảy lên đầu của tôi mà nằm, bỏ hết đống sừng của mẹ nó vào túi của tôi, kêu một tiếng rồi lại chuẩn bị đi ngủ. Tôi cũng cạn lời với cái cục lông điên này, lần này thì chừa rồi, nhất định lần sau nếu không phải chuyện gì quá quan trọng thì nhất định, NHẤT ĐỊNH tôi sẽ không gọi con mồm lèo này dậy một lần nào nữa.

Tôi và hai chú cháu đi thêm mười phút thì dần dần hiện ra trước mắt là một nơi chẳng khác gì thiên đàng ở cái chốn u minh này cả. Ở đằng xa ấy là một ngôi làng mà tôi thấy được ánh sáng mặt trời chiếu xuống, bằng một cách khó hiểu nào đó những nhánh cây Kaul hoàn toàn không thể kết lại với nhau như một tấm lưới ở địa điểm này. Sau một thời gian di chuyển trong khu rừng chẳng biết ngày đêm thì cuối cùng tôi cũng đã biết đây đang là buổi chiều tà, ánh nắng vàng cam xế chiều ấy trong thật xa lạ nhưng cũng thân quen vô cùng.

Dù còn cách xa đến hơn trăm mét nhưng tôi đã thấy hàng chục người chạy ùa ra bủa vây lấy ba người bọn tôi, họ nhanh chống đưa tôi và ông chú kia vào mà không hề có một thắc mắc gì khiến tôi khá bất ngờ với cách cư xử của họ.

"Xin lỗi tôi..."

"Có gì cứ từ từ nói chàng trai trẻ, chuyện giới thiệu hay gì cứ để sau đi, Morin và cậu có vẻ bị thương khá nặng rồi nên trước tiên hãy vào chòi trị thương trước đi đã."

Tôi định chào hỏi mọi người thì đã bị một người trung niên khác, người này ăn mặc khác hẳn với những người còn lại với một làn da rám nắng, săn chắc, ông ta mặc một bộ đồ dân tộc màu vàng, nhìn ông ấy từ khí chất đến trang phục, đặc biệc là ánh mắt kiên định ấy thì tôi nhận ra ngay lập tức. Đây chính là người đứng đầu và có lẽ cũng là người mạnh nhất ngôi làng này.

Bạn đang đọc Kẻ Nổi Loạn Bất Diệt sáng tác bởi phidise24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phidise24
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.