Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1675 chữ

Tôi nhanh chống di chuyển đến nơi phát ra tiếng động thì thấy một người đàn ông trung niên, tay đang cầm một thứ gì đấy khá giống với cái rựa, cố chống trả lại một đàn ba con Blazer Bear, chân đang sứt một mảng da. Còn lại là một đứa bé gái tầm chín đến mười hai tuổi với một mái tóc màu đen dài ngang vai, đang mặc một bộ đồ khá giống với dân tộc thiểu số, trông em đang khá đắn đo giữa việc chạy đi hay là ở lại cùng với ông chú kia.

Tình hình bây giờ thật sự tiên thoái lưỡng nan, lúc nãy tôi đã làm quá nhiều thí nghiệm nên giờ gần như chẳng còn một chút SE nào trong người nên chống lại ba con gấu gần như là điều không thể, chưa kể nếu một mình tôi có xông ra thì cùng lắm chỉ có thể cứu một trong hai thôi.

"Ê! Mồm lèo dậy đi! Giúp tao cái nào! Ôi!!! Năn nỉ mày đấy, đừng ngủ nữa..."

Tôi kéo mèo con từ trên đầu xuống, lắc nó như một đứa trẻ con sửa đồ chơi vậy, nhưng có làm gì đi nữa thì hoàng thượng vẫn ngủ say như chết mà chẳng có động tĩnh gì.

"Hờ... thế này chỉ còn một cách thôi. Dù đảm bảo nó sẽ dậy nhưng tính mạng của mình thì có vẻ hơi bấp bênh một chút..."

Tôi ghé sát vào tai mèo con rồi thì thầm:

"Thôi được rồi, nếu mày không chịu dậy thì tao đành phải dùng sừng của mẹ mày để làm phi tiêu nữa vậy, dù tao chẳng muốn một chút nào đâu nhưng địch đông quá... mà tao lại chẳng có chiêu tấn công tầm xa nào cả, cứ nằm im đó mà ngủ đi nhé, không làm phiền mày nữa..."

Và không ngoài dự đoán, mèo con bật tỉnh dậy nhìn thẳng vào mặt tôi rồi hét lên:

"Lại nữa à cái tên khốn nhân loại kia!!!"

"Biết sao giờ, gọi hoài mày không chịu dậy nên tao đành phải dùng "tuyệt kĩ bí truyền" đấy thôi."

"Đâu? Ngươi phóng kỉ vật của mẹ ta đi đâu rồi, chết tiệt mà, nếu ta mà có chỗ giữ thì ta đưa ngươi làm gì, hứ!"

"Rồi rồi, đừng nhiều lời nữa, trước mắt là cứu ngừ...à không nhặt lại kỉ vật của mẹ mày đi, không thì nó đi mất bây giờ."

Tôi chỉ nó về hướng cô bé gái đang cố chạy để mèo con ra ứng cứu, sau đó cũng nhanh chân chạy về phía người đàn ông trung niên ứng cứu.

"Đi nhanh đi Miko! Cháu phải sống, không thì dù có về chín suối ta sẽ vẫn cảm thấy có lỗi với trưởng làng đấy! Đi nhanh đi ta không chống cự nổi rồi...Ah!!!"

Dù có là sức của một người trung niên khoẻ mạnh thì chắc chắn một điều là không thể nào đấu lại một con gấu, chưa kể ông ta không chỉ đấu với một mà còn là hai con. Chẳng mấy chốc cây rựa của người đàn ông trung niên ấy đã gãy làm đôi, ông ta ngã nhào ra, bọn gấu không một chút do dự nhảy đến, cào xé ông ấy.

"Không!!! Chú Morin... đừng bỏ cháu mà..."

"Tránh ra!!!"

Tôi bay đến, đạp văng một con gấu ra, sau đó tôi định quay qua đá con còn lại thì ngay lập tức nó phản công bằng một cái cắn đầy uy lực nhắm vào vai tôi. Nhanh như cắt, tôi né sang một bên đối diện với con gấu, tung một cú đấm thật mạnh vào mặt nó. Tính ra thì sức mạnh của con Blazer Bear này không mạnh như mẹ mèo con và tốc độ cũng không nhanh như những con Shadow Cat bình thường nên không khó để đối phó lắm. Chỉ là bây giờ tôi đang hơi đuối sức nên không chắc là có thể cù nhây với nó như lúc đánh với đám Shadow Cat được hay không.

Sau khi đã giải thoát được người đàn ông khỏi hai con gấu, tôi nhanh chống hối thúc ông ấy:

"Ông chạy về phía con bé đi, ở bên đó an toàn hơn. Ở đây cứ giao cho tôi."

"Nhưng mà... cậu..."

"Đừng nói nữa, nhanh lên! Tôi không thể tập trung khi vừa phải bảo vệ một người bị thương mà vừa chiến đấu với bọn gấu điên này đâu."

Ông ta gật đầu lia lịa, rồi cố gắng ôm cánh tay bị thương mà một bên chân đã bị thương chạy cà nhắc đến chỗ của con bé kia.

"Con gấu kia, đừng nghĩ là ta ngại chiến đấu với chủng tộc của ngươi, chẳng qua là ta không muốn tạo thêm thương vong thôi, giờ ngươi chỉ cần trả ta cái sừng của mẹ ta thì..."

Mèo con chưa kịp nói hết câu thì con gấu đã nhảy vồ đến tấn công. Mèo con thở dài lắc đầu rồi tự nhủ:

"Chết tiệt... quên là mình nói cái gì nó cũng có hiểu đâu mà, nếu hiểu thì các tộc đã không phải đánh nhau rồi thật là... thế này thì đành phải đánh vậy."

Mà, nói chung nãy giờ những lời nói của mèo con ngoài tôi hiểu ra thì với hai người bọn họ và cả đám gấu thì nó chẳng khác gì những tiếng kêu vô tri cả. Ngược lại điều đó còn khiến hai chú cháu bọn họ lo lắng lùi về khi thấy hai con quái vật gầm ghè nhau, tôi phải vừa phòng thủ trước những đợt tấn công vũ bảo của hai con gấu, vừa phải trấn an một hồi thì họ mới bình tĩnh lại được. Dù vậy tình hình vẫn không khá hơn là bao.

Từng đòn vồ dồn dập của hai con gấu về phía tôi, không biết hai con Blazer Bear này có phải là anh em không nhưng những đòn tấn công của bọn chúng đều như bổ trợ cho nhau vậy dù cả hai chẳng nhìn nhau lấy một lần. Con này cào bên này thì con kia sẽ tấn công đón đầu ở phía còn lại khiến tôi chịu không ít cú cào trời giáng. Hết cách tôi phải lùi lại để lấy thế thì hai con lại chạy dàn sang hai bên, nếu quay qua đối đầu với một con thì con còn lại chắc chắn sẽ giáng xuống đòn trí mạng. Một chiến thuật đơn giản nhưng một đấu hai thì nó khá khó để phá giải.

Khó khăn ngày càng chồng chất, hai con gấu vẫn còn rất sung sức thì ngược lại tôi ngày càng xuống thể lực. Đúng là đen đuổi mà, nếu như lúc này tôi rơi vào trạng thái tốt thì việc đánh lùi được hai con gấu này không phải là điều quá khó. Nhưng giờ lại khác, thể lực xuống thậm chí tầm tấn công cũng ngắn hơn nó khá nhiều, thể hình của hai con gấu ít nhất phải cao đến hai mét rưỡi trong khi tôi chỉ hơn một mét tám, tức là tầm tay lúc vung đòn tấn công sẽ xa hơn tôi một khoảng lớn nên cơ bản đòn đấm đá của tôi là vô tác dụng.

Tôi vừa mới chớp mắt lơ là thì một trong hai con liền xồ đế tấn công, theo phản xạ tôi quay qua đỡ và ngay lập tức con còn lại cũng lao đến cho tôi một cú tát trời giáng vào lưng. Kết quả là tôi bị hai đứa nó đánh văng về phía trước vài mét về phía trước. Dù cú tán đấy khá mạnh nhưng lúc nãy tôi đã kịp dùng một chút năng lượng ý thức còn lại, giảm động năng ở phần hông và tay để nó tạo ra một màn băng chắn đòn tấn công của con gấu nên về cơ bản tôi cảm thấy chỉ hơi đau chứ chưa bị gãy xương như lúc nhận cú tát của mẹ mèo con.

"Hai con gấu này đúng là khó nhai thật, nếu mình có thứ gì đó để ngăn cản một con, đánh con còn lại thì... một thứ để ngăn cản? Đúng rồi, sao mình lại quên được nhỉ!"

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn hai con gấu hết sức tập trung rồi bất thình lình lao nhanh hết mức vào giữa hai đứa nó. Như bản năng, bọn chúng tránh sang hai bên sau đó giơ cánh tay đầy lông và móng vuốt sắt nhọn của bọn chúng lên cao, định dập xuống thì lúc này tôi mốc ra hai chiếc sừng, dùng hết sức phóng về phía của một con, nó đỡ được một chiếc còn một chiếc thì cắm thẳng vào mắt của nó khiến nó gầm gừ lớn lên một âm thanh đinh tai.

"Cố... lên Hiroshi!!! Mày làm được, né qua nào."

Lúc này vì đã bức tốc quá nhanh nên quán tính về hướng về phía trước quá lớn. Tôi dùng hết sức của chân trái bật nhảy chéo ngang qua để tránh đòn dập xuống đất của con gấu còn lại rồi tiếp tục dùng cái chân phải co lại lấy đà, phóng ngược về hướng con gấu đang bị thương, dùng chiếc sừng cuối cùng, rạch ngang cổ của con gấu làm nó mất máu mà chết không lâu sau đó.

"Tên nhân loại nhà ngươi dám lừa ta à, cái con gấu này, trẫm không nhờn với ngươi nữa, phải giải quyết ngươi nhanh chống rồi xử lý nốt tên nhân loại kia mới được, hết lần này đến lần khác, ta đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn quyết tâm xài kỉ vật mẹ ta một cách cẩu thả thế à, ngươi đợi đấy nhân loại. Còn con gấu què nhà ngươi thì chết đi! Hắc Ám Ý: Nuốt Chửng."

Bạn đang đọc Kẻ Nổi Loạn Bất Diệt sáng tác bởi phidise24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phidise24
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.