Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

"Ba... con sợ lắm."

Miko chạy lại, mếu máo khóc rồi ôm chằm lấy ba như thể lại sợ phải xa ông ấy một lần nữa. Tôi cũng chỉ hướng mắt nhìn theo hai cha con họ rồi sau đó đã được đưa đến một căn chòi khá lớn so với những căn chòi khác. Theo tôi quan sát thì ngôi làng này có vẻ đã sống cách với xã hội văn minh khá lâu rồi, vì đa số đồ ở đây đều là tự làm cả, và trông khá cũ kĩ, chắc bọn họ cũng đã sinh sống ở đây ít nhất phải là vài đời rồi. Từng cái chòi được làm bằng da thú, chiếc giường để bệnh nhân thì được làm từ gỗ Kaul, trãi lên trên đó là một lớp lông thú khá dày, nhưng thứ bất ngờ hơn cả là họ cũng biết tạo ra gối bằng... slime.

Khi gối đầu lên chiếc gối thú vị này thì thật sự lần đầu tiên tôi cảm nhận được việc dễ chịu trên mười điểm là như thế nào, không những độ mềm và đàn hồi của nó đạt điểm tuyệt đối mà còn cơ chế "mát xa" có một không hai nhờ việc chiếc lõi bên trong con slime còn sống cứ di chuyển liên tục nhưng không quá nhanh hay chậm. Điều này khiến nó cảm giác như mình đang nằm trên dòng nước có có những gợn sóng nhỏ êm dịu vậy.

Chưa hết, khi nằm trên chiếc gối slime này tôi còn cảm giác như mình đang dần được hồi phục SE vậy, những vết thương từ nhẹ đến nặng tôi cũng cảm giác rằng nó đang từ từ hồi phục lại. Tất cả những điều trên đã làm tôi rơi vào một giấc ngủ không thể nào trọn vẹn hơn. Cuối cùng từ lúc chuyển sinh...à không trước đó cả tuần mới đúng, tôi đã có thể đánh một giấc mà không phải lo toan bất kì điều gì nữa rồi.

"Đến đây... Hiroshi..."

Một cái bóng trắng từ xa có vẻ như đang vẫy gọi tôi, toàn thân hắn ta trắng bốc, lúc thật lúc ảo, có khi tôi cảm nhận được là hắn đang tồn tại, có khi thì không.

"Ngươi... ngươi là gì vậy?"

Tôi vô thức gọi hắn ta, tôi cố đến gần để nhìn rõ xem người đó là ai, dù vậy càng tiến lại chỗ hắn thì tôi lại cảm giác hắn lại càng xa vời. Hắn nhìn tôi và nói những thứ ngắt quảng khó hiểu.

"Chưa phải... Hiroshi... Tối thượng ý... những vị thần... sự hỗn mang... là cậu... kết thúc mọi thứ..."

"Khoan đã, ý ngươi là gì đợi đã. ĐỢI ĐÃ."

Tôi choàng tỉnh dậy, người đầy mồ hôi, chiếc áo đang mặc trên người đã ướt nhẹp từ lúc nào không hay, tôi thở hổn hển, ôm đầu không hiểu giấc mơ ấy là thật hay mơ.

"Đó là thứ gì, tại sao mình càng muốn đến gần thì không khí xung quanh nó như muốn bóp nghẹt mình vậy, chỉ là mơ thôi nhưng sao cảm giác ngột ngạt ấy lại chân thật đến vậy chứ... Ủa? Miko? Em ngồi đó từ hồi nào vậy?"

Khi tôi quay qua thì không biết Miko đã ngồi kế bên, cầm một chiếc áo sẵn trên tay và định làm gì ấy, thấy tôi đã tỉnh lại thì em lấy khây để che gương mặt ngại ngùng của mình, ấp ủng trả lời:

"À... thì... do em thấy anh đổ mồ hôi nhiều quá, sợ anh bị sốt nên thay nước ấm với lâu người cho anh."

"À ra là vậy... phiền em quá, giờ anh không sao rồi chỉ là... thôi bỏ đi, mà sao mặt em đỏ quá vậy. Không lẽ em bị sốt rồi à?"

Tôi quay về phía Miko sờ trán em ấy thì quả thật nó nóng khủng khiếp. Nhưng Miko đã nhanh chống đẩy ra rồi lảng sang chuyện khác.

"Em không sao đâu, anh đừng hỏi nữa, đồ ngốc! Áo anh ướt hết rồi kìa, anh mặc cái này vô đi nè."

Miko run run, bẻn lẻn đưa tôi một cái áo sạch khác, trong vẫn rất ngại ngùng. Khi tôi định thay luôn cái áo thì Miko lại la toáng lên:

"Anh nghĩ cái gì mà thay luôn vậy? Không đợi con gái người ta đi ra à?"

"À anh xin lỗi, mà nói chứ con trai nhìn con gái mới có vấn đề chứ con gái nhìn con trai cởi trần có sao đâu mà, lúc anh được khiêng vô không phải có mấy chú cũng cởi trần trong làng em đấy sao?"

Con bé phồng miệng la toáng lên:

"Anh khác, mấy người họ khác, mấy chú thì cởi trần được còn anh cởi trần trước mặt em nữa là bị xử tử đó!"

"Hể??? Làng em có cả luật này nữa à?"

"Hể? À... ừ... đúng rồi đấy, con trai mới lớn mà cởi đồ trước mặt con gái như vậy cũng là hành động quấy rối đó, ừm... chắc chắn là vậy rồi... e hèm..."

Con bé khoanh tay lại tỏ vẻ là một người lớn hiểu chuyện khi nói về những điều mình nói khiến tôi phải bật cười. Đang nói thì tôi chợt nhớ đến cái con báo con kia.

"Đúng rồi... hoàng thượng... à không Shadow Cat King con đi chung với anh đâu rồi Miko?"

"À... chuyện đó thì... nói sao nhỉ..."

"Có gì thì cứ nói cho anh nghe đi, nó bị gì à? Hay lại phá làng phá xóm rồi? Hay là mọi người thấy nó là quái vật nên không cho nó vào làng? Rốt cuộc là chuyện gì vậy em nói cho anh nghe đi."

Tôi nắm vai Miko quay thẳng em ấy đối diện với mình rồi nghiêm túc hỏi vì nghĩ mèo con mèo ấy làm gì đó sai trái. Mặt em ấy lại đỏ hết cả lên, không dám nhìn vào tôi, quái lạ thật đây rõ ràng là em ấy bị sốt rồi mà.

Miko ấy vội đứng lên, vẫn dùng cái khây che mặt, quay người chạy thẳng ra ngoài rồi gọi vọng vào trong:

"Giải thích thì phiền lắm nên thôi anh đi theo em rồi sẽ hiểu ngay ấy mà."

Tôi gật đầu sau đó cùng với em ấy đi ra ngoài, kể ra chỉ sau một đêm mà cơ thể tôi đã hoàn toàn khoẻ lại rồi. Nếu có dịp mình muốn nghiên cứu thêm về con slime đấy mới được.

Lúc tôi bước ra khỏi chòi thì không khí ở đây hoàn toàn làm tôi choáng ngợp. Dù chỉ là một ngôi làng nhưng người qua lại khá đông và tấp nập, ai nấy dù có chút thiếu thốn nhưng gương mặt của họ trong thật vui vẻ và tràn đầy sức sống.

"À Miko và cậu thanh niên bị thương hôm qua đó à, nè Miko, hôm qua chồng cô có kiếm được một số nấm mà con thích này, đem về rồi nấu ăn đi nhé, à với chồng cô cũng chặt được khá nhiều củi Kaul đấy, cháu nhớ nói cha cháu đến khu tập trung rồi phân chia cho mọi người nha, mùa đông sắp đến rồi!"

"À vâng hi hi, cô yên tâm, để cháu dắt anh Hiroshi đi thăm quan làng mình rồi sẽ báo với ba liền ạ, à để em giới thiệu nha, đây là Heli, vợ của chú Morin ấy anh."

"Vâng chào cô, cháu là Hiroshi, ủa mà hình như hôm qua chú ấy cũng bị thương như cháu mà sao hôm nay đã có thể đi lại rồi à, công nhận chú ấy khoẻ quá cô nhỉ?"

Cả Miko và vợ chú Morin nhìn tôi một cái rồi quay qua nhìn tôi bật cười rồi báo một tin làm tôi choáng váng.

"Cái gì mà một ngày, cháu đã ngủ được gần một tuần đấy! Ông nhà cô thì chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi nên vài ngày đắp thuốc là khoẻ lại rồi."

"Hể!?"

Bạn đang đọc Kẻ Nổi Loạn Bất Diệt sáng tác bởi phidise24

Truyện Kẻ Nổi Loạn Bất Diệt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phidise24
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.