Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cáo biến dị

Tiểu thuyết gốc · 1665 chữ

Vũ Giai Tuệ trầm ngâm, cô hoàn toàn hiểu sự lo lắng sợ hãi của mọi người lúc này. Cô đương nhiên sẽ không sợ, kiếp trước cô đã sống mấy năm trong thời kỳ mạt thế nên tinh thần vững chắc hơn mọi người ở đây lúc này nhiều.

Zombie đầu tận thế rất dễ giải quyết, chúng không có trí lực, chỉ có bản năng ăn thịt, thị giác thính giác không quá phát triển, nhưng khứu giác lại nhạy bén. Chúng không sợ ánh sáng, sức mạnh lại gấp đôi người thường. Nhưng về sau, zombie sẽ tiến hóa thêm một bước nữa. Bộ não hoạt động trở lại, có thể xây dựng cạm bẫy, săn mồi, thậm chí có một số con có cả dị năng.

Nếu như không tìm một chỗ ổn định ngay thời gian đầu thì càng về sau càng khó sống.

Ngoài ra, cô còn có không gian, không lo chuyện ăn uống, có dị năng nên không sợ bị cắn. Còn những người ở đây họ không có gì cả. Vũ Giai Tuệ tin rằng nếu là bố mẹ cô thì nếu cô kiên quyết giữ quan điểm, họ sẽ ủng hộ mình. Còn hai mẹ con Trần Hạ Linh, cô lười quan tâm.

“Cha mẹ, đám người kia bọn họ biến thành zombie hết rồi. Giống trong phim ấy, họ sẽ không có khả năng được chữa khỏi trong thời gian sớm. Hơn nữa, con e rằng quân đội cũng không thể giúp chúng ta được đâu.”

Thông tin giống quả bom bùng nổ, Trần Lưu Vân giận dữ nói không tin, cho rằng cô nói lăng nhăng. Còn bố mẹ cô thì trở nên kinh hoàng, trong mắt chứa mờ mịt, không biết sau này phải làm sao.

“Chị Tuệ, đám người….đám zombie kia ngoài kia có rất nhiều, chỉ với chúng ta không thể đối phó nổi. Chỉ có quân đội, họ có vũ khí, sức mạnh mới bảo vệ được chúng ta. Chị không phải người trong quân đội, sao chị biết được họ sẽ không đến cứu. Cái này chị quá võ đoán rồi.”

So với mọi người, Trần Hạ Linh lại có trấn định nhanh hơn chút, lập tức phản bác rất có logic.

Vũ Giai Tuệ thờ ơ nhìn Trần Hạ Linh, sau đó quay sang bố mẹ mình thuyết phục, khiến cô ta có cảm giác bị khinh thường, tức giận nắm chặt tay.

“Cha mẹ, mấy ngày trước con có liên hệ với Hi Hòa, cậu ta bảo chúng ta nên rời đến Gia Thành sớm. Hiện tại quân đội bên chỗ bác Vương đã có kế hoạch bảo bệ thủ đô và các căn cứ quan trọng. Chắc chắn trong thời gian này họ sẽ không có khả năng quan tâm đến chúng ta.”

“Chuyện ăn uống đi lại, bố mẹ đừng lo. Đám người kia giống như người chết, mình lấy tạm chiếc xe nào đó của họ đi là được. Cùng lắm sau này mình sẽ đền bù lại. Đồ ăn chúng ta có thể kiếm tại các cửa hàng bách hóa, siêu thị. Lúc này con đoán vẫn còn người sống, chúng ta sẽ trao đổi tiền với họ để mua đồ ăn nước uống.”

Hai vợ chồng Trần Lệ Chi nhìn nhau, lại nhìn đôi mắt vô cùng kiên định của con gái mình. Họ đột nhiên có cảm giác con gái mình thực sự đã lớn, có chính kiến riêng của mình. Vì thế có chút chua xót cảm động, gật đầu đồng ý.

Vũ Giai Tuệ thấy người nhà mình đã chấp nhận, liền thở phào một hơi. Những lời này của cô nửa thật nửa giả, nhưng chính xác quân đội trong thời gian ngắn sẽ không đám xỉa đến khu vực này. Còn đồ ăn đồ uống, chỉ có cướp đoạt và tranh đấu mới có. Tận thế đến, tiền bạc cũng chỉ còn là giấy vụn. Đương nhiên sự thật này mọi người sẽ cần từ từ tiếp nhận, cô không thể nói thẳng như vậy được.

Mẹ con Trần Lưu Vân bị ngó lơ cả buổi có chút khó chịu, nay thấy đám người này quyết định đến Gia Thành, bà ta liền suốt ruột.

“Này, thế còn em và Hạ Linh, anh chị định bỏ mặc ở đây sao?”

Trần Hạ Linh cũng dùng đôi mắt to tròn đáng thương nhìn hai vợ chồng Trần Lệ Chi. Gương mặt nhỏ nhắn đầy vết bẩn bụi đất cùng đôi mắt sáng như nai con khiến ai cũng phải mềm lòng.

“Cái này…” Vũ Nhân Nghĩa nhìn vợ mình, rồi dò hỏi, “ Nếu không hai mẹ con cô đi cùng gia đình anh chị. Trên Gia Thành anh có người quen trên đó, chắc chắn chúng ta sẽ có thể sống ổn định.”

Mặc dù hai người không hề thích Trần Lưu Vân, nhưng Trần Hạ Linh là con cháu họ nhìn từ bé đến lớn, hơn nữa con bé bằng tuổi con gái mình, nên hai vợ chồng nhất thời mềm lòng.

“Hoặc dì không đi cùng nhà cháu cũng dược. Khi đến nơi, có chỗ ở ổn định. cháu sẽ nhờ người đến đón dì lên.”

Vũ Giai Tuệ không hề mềm lòng như cha mẹ mình, lạnh nhạt nói.

Cô biết thời điểm tận thế dẫn thêm hai người vô dụng này đi theo có bao nhiêu khó khăn, hơn nữa cô và Trần Hạ Linh còn có mối thù sâu đậm. Mặc dù bây giờ chưa diễn ra, nhưng Vũ Giai Tuệ không chắc sau này nó sẽ không tiếp diễn. Vì thế Vũ Giai Tuệ chỉ muốn vứt bỏ hai mẹ con Trần Hạ Linh tự sinh tự diệt tại đây.

“Không được, anh chị ở đâu em ở đó. Giờ chỉ còn mỗi chúng ta còn sống, là người nhà với nhau đáng ra phải chăm lo lẫn nhau. Em và Hạ Linh sẽ đi cùng anh chị.” – nghe ra ý muốn bị bỏ mặc của Vũ Giai Tuệ, Trần Lưu Vân liền nhanh chóng quyết định đi theo.

Biết không thể thay đổi quyết định, Vũ Giai Tuệ không muốn cũng đành trầm mặc ngầm đồng ý.

Sau đó cả đám người chen chúc trong lều dã ngoại để ngủ. Mọi người ai cũng bị kinh hách và chạy trốn cả ngày liền mệt mỏi, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Chỉ có Vũ Giai Tuệ cầm dao bổ củi chọn ngồi bên ngoài canh lửa. Trong thời điểm tận thế này, không có lúc nào là an toàn tuyệt đối.

Đêm xuống, ngoài tiếng củi cháy nổ tanh tách thì cả khu rừng không còn âm thanh gì khác. Càng là như vậy, Vũ Giai Tuệ càng biết có vấn đề.

Kiếp trước sau cơn mưa tận thế, không chỉ có người bị biến đổi mà ngay cả động vật lẫn thực vật cũng biến dị theo, để sống sót trong thời gian đầu, con người đã phải rất vất cả để có thể sinh tồn.

Khu rừng hiện tại mặc dù không lớn, nhưng chắc chắn sẽ có động vật săn mồi hoặc thực vật biến dị, cho nên nếu là cô, cô sẽ không chọn nơi đây để dùng chân. Nhưng Vũ Nhân Nghĩa lại không biết điều này, nên ông cho rằng đây là nơi an toàn nhất.

Giống như dự đoán, Vũ Giai Tuệ lúc này cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi mình trong bóng đêm.

Tuy rằng cơ thể cô cũng bị biến dị theo hệ sức mạnh, nhưng thị giác không thay đổi quá nhiều ngoài việc khiến cô hết cận ra. Nhưng linh giác được rèn luyện từ kiếp trước vẫn còn đó. Theo linh cảm của mình, Vũ Giai Tuệ biết đây không phải thứ dễ đối phó.

“Xào xạc” – một cơn gió lạnh thổi qua, tiếng bước chân lẫn vào trong gió đi xung quanh không ngừng thăm dò.

Vũ Giai Tuệ cảnh giác đứng dậy, cả người vẫn nhìn chằm chằm trước mặt nhưng chân đã lùi lại. Cô nhanh chóng lay tỉnh mấy người trong lều thức dậy.

“Gia Tuệ, sao con còn không ngủ.” Trần Lệ Chi mệt mỏi mở hai mắt.

“Không ngủ thì đừng làm phiền người khác, để yên cho tao ngủ,” – Trần Lưu Vân tức giận làu bàu.

Chỉ có Vũ Nhân Nghĩa nhìn ra vấn đề, thấy con gái mình đang vô cùng cảnh giác nhìn xung quanh, ông liền tỉnh ngủ. Tính mở miệng hỏi thì Vũ Giai Tuệ ra dấu “suỵt” trước miệng, sau đó thì thầm bằng giọng nhỏ nhất:

“Cha mau kêu mọi người dậy, đừng phát ra tiếng động. Mỗi người cầm một cây đuốc và mang hết đồ cần thiết trong ba lô. Chúng ta phải rời khỏi đây,”

Vũ Nhân Nghĩa thấy sắc mặt trầm trọng của con gái, vô thức khẩn trương nghe theo. Ông nhanh chóng gọi mọi người dậy, ra hiệu im lặng.

Vợ chồng tâm linh tương thông, Trần Lệ Chi thấy bất thường liền im lặng theo dõi. Chỉ có Trần Lưu Vân khó chịu thì thầm ngồi dậy. Trần Hạ Linh thông minh hơn chút, thấy có vấn đề liền kiềm chế mẹ mình, nhất nhất nghe theo sự sắp xếp,

Tuy nhiên, tiếng mọi người dậy đã đánh động con thú trong rừng. Nó liền bước đi chậm rãi, không chút âm thanh luồn ra phía sau lưng nơi điểm mù Vũ Giai Tuệ không nhìn thấy, lập tức dùng tốc độ nhanh như chớp lao ra.

“Cuối cùng tao cũng đợi được mày.” Vũ Giai Tuệ cười lạnh.

Cô dùng phản xạ nhanh nhẹn lập tức lăn người sang một bên, Con thú lập tức vồ trượt, theo quán tính liền trượt về phái trước. Dưới ánh lửa bập bùng mà hiện nguyên hình.

Thì ra là một con cáo zombie.

Bạn đang đọc Huyết tinh thời đại sáng tác bởi huyenvk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyenvk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.