Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộc lộ sức mạnh

Tiểu thuyết gốc · 1183 chữ

Nó chỉ là một con cáo rừng lông màu nâu cam bình thường. Tuy nhiên sau cơn mưa đêm qua, nó đã hoàn toàn thay đổi.

Tốc độ của nó được tăng lên đáng kể, đồng thời bộ lông giống như lớp giáp bảo vệ, vừa cứng vừa khó đối phó. Khóe miệng nó giống như bị xé rách, kéo dài đến tai, hàm răng mọc dài ra, vô cùng sắc nhọn, đỏ lòm toàn máu cùng nước dãi.

Đôi mắt nó mờ đục không hề còn linh trí, nhưng bản năng săn mồi khiến nó vô thức hành động.

Vũ Giai Tuệ nhìn dáng vẻ đáng sợ của nó không hề dao động, nhưng đám người phía sau thì vô cùng kinh sợ. Trong đó Trần Lưu Vân sợ hãi hét lên một tiếng khiến con vật giật mình, hướng về phía bà ta nhe răng gừ.

“Im mồm.” Vũ Giai Tuệ vội vàng quát lớn.

Đồng thời, cô nhanh tay lấy một cây củi cháy ném về phía con cáo.

Bản năng động vât sợ lửa vẫn còn khiến nó lùi lại một chút, nhưng ngay lập tức tiến đến, ``````````````````````````````cup tai, nhe răng dọa dẫm Vũ Giai Tuệ.

Vũ Nhân Nghĩa nhanh chóng đưa cho mấy người phụ nữ một cây củi, mình thì một tay cầm củi, một tay cầm cây gậy lớn đứng trước mặt Vũ Giai Tuệ, vô thức bảo vệ.

“Cha, người mau bảo vệ mẹ ra khỏi đây, đi về trục đường chính, Còn thứ này con sẽ giải quyết.” – Vũ Giai Tuệ nhanh chóng quyết định

“Không được, con mau đi đi, để ta ở lại đối phó với nó.” – Vũ Nhân Nghĩa vô cùng cứng rắn đáp lại.

Vũ Giai Tuệ có chút cảm động, cha cô tuy đôi lúc nghiêm khắc, khắc khẩu với cô như khi có việc, ông lại là người đầu tiên bảo vệ cô.

Tuy nhiên, con cáo kia sẽ không để hai người thảo luận, nó nhân lúc hai người mất tập chung liền phóng người lên, há cái miệng thật to, muốn cắn đút cổ Vũ Nhân Nghĩa.

Vũ Giai Tuệ sau khi biến dị liền nhanh chân lẹ mắt, đá cha mình sang một bên, đồng thời tay cầm dao bổ củi theo bản năng vung lên, chặt ngang người con cáo biến dị.

Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt khiến Vũ Nhân Nghĩa không kịp nhìn, liền đã thây con cáo bị con gái mình đánh văng sang một bên.

Động vật biến dị quả nhiên mạnh mẽ, đến dao cũng không thể chặt đứt, chỉ có thể khiến nó bị gãy cột sống. Vũ Giai Tuệ nhân lúc nó còn chưa đứng lên, liền dùng dao bổ thêm một phát vào đầu nó.

Tuy nhiên con cáo đã bị biến dị, cho dù có đánh gãy xương nó cũng không có cảm giác gì. Nó ngay lập tức tránh thoát cú đánh tiếp theo của Vũ Giai Tuệ, chạy về phía mấy người phụ nữ.

“Không được.” Vũ Giai Tuệ cùng Vũ Nhân Nghĩa cùng lúc hô lớn.

Mẹ con Trần Lưu Vân sợ hãi hét toáng lên, loạng choạng lùi lại. Trần Lưu Vân giống như là bản năng, liền đẩy Trần Lệ Chi ra phía trước chắn đòn.

Vũ Giai Tuệ nhìn một màn này khiến mắt cô hằn lên tia máu, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên lại ở phía sau.

Trần Lệ Chi vốn trước giờ dịu dàng, nay gương từ sợ hãi chuyển thành hung ác, cầm cây đuốc đập vào cái miệng đang há to của con cái biến dị, phản lực khiến tay bà tê rần, loạng choạng ngã về phía sau..

Tuy rằng sức lực không lớn, không cản được con cáo, nhưng cũng khiến nó dừng lại kêu to mấy tiếng. Vũ Giai Tuệ vừa kịp lúc đến nơi liền cầm lấy đuôi nó, kéo thật mạnh ném về phía sau.

“Bà không sao chứ.” Vũ Nhân Nghĩa vội vàng tiến đến đỡ vợ mình dậy.

Vũ Giai Tuệ đuổi theo con cáo, không quên nói vọng đến: “Chau mau bảo vệ mẹ đi mau.”

Vũ Nhân Nghĩa không kịp phân vân, liền đỡ vợ mình dậy nahnh chân rời khỏi. Trần Lệ Chi còn lo lắng cho con gái, giãy giụa muốn ở lại.

“Không được, còn Giai Tuệ, chúng ta không thể để nó một mình được.”

Vũ Nhân Nghĩa vừa giữ vừa kéo, nhanh chóng khuyên, “Tin tưởng vào con bé, nó không sao đâu. Chúng ta ở lại mới là gắng nặng của nó, Đi mau.”

Còn về phía Vũ Giai Tuệ, con cáo không hề còn có linh trí nên nó tiếp tục tấn công. Lần này nó sử dụng hết tốc độ của mình không ngừng né tránh những nhát chém của Vũ Giai Tuệ. Hai bên giằng co với nhau một hồi lâu.

Thấy mọi người đã đi khỏi đây, Vũ Giai Tuệ không giữ sức nữa, lần này cô muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Vũ Giai Tuệ cảm nhận năng lượng hủy diện trong người, dồn nó về phía tay. Chỉ trong nháy mắt từng tia điện trắng xanh không ngừng áp xúc, biến thành quả cầu nhỏ như quả bóng bàn.

“Xoẹt xoẹt.” – Vũ Giai Tuệ ném quả bóng điện về phía con cáo biến dị

Tuy rằng tốc độ của nó nhanh nhưng vẫn chậm một nhịp. Cái đuôi bị quả bóng điện quét trúng cháy đen một mảnh. Còn nơi quả bóng điện rơi xuống biến thành cái hố nhỏ bị cháy đen.

Đồng thời tia lôi điện không ngừng thâm nhập phá hủy cơ thể của nó, khiến nó không thể nào phát huy được hết sức mạnh của mình. Lúc này nó giống như con mồi đang run rẩy chờ thợ săn làm thịt.

Con dao bổ củi trên tay Vũ Giai Tuệ được truyền những tia điện nhấp nháy, vang lên tiếng tanh tách. Vũ Giai Tuệ cầm dao chém một nhát về phía con cáo.

Biết không thể tránh khỏi, con cáo liền há mồm rộng ngác cắn lấy con dao nhằm ngăn chặn, nhưng dù sao không có linh trí nên nó cũng không hiểu được một dao bình thường với một dao có chưa lôi điện có khác gì nhau.

Lôi tiện nhanh chóng đốt cháy miệng nó khiến nó rú lên riếng kêu thảm thiết. Một đao chứa lực lượng mạnh mẽ khiến đầu nó chia thành hai nửa.

Vũ Giai Tuệ lúc này liền dùng nắm tay đấm lên đầu nó, sọ não theo đó bị phá hủy. Máu đen cùng não trắng như đậu phụ bắn tung tóe, dính lên trên cả mặt Vũ Giai Tuệ.

Còn Vũ Giai Tuệ vô cùng thản nhiên, dùng tay lần mò trong đầu nó một hồi, rồi cuối cùng thất vọng ỉu xìu.

“Quả nhiên là chưa có tinh hạch.” – Vũ Giai Tuệ dùng chai nước trong không gian rửa tay và mặt, sau đó tu ừng ừng một ngụm lớn.

Bạn đang đọc Huyết tinh thời đại sáng tác bởi huyenvk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyenvk
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.