Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh dị năng (2)

Tiểu thuyết gốc · 1229 chữ

Cảm giác này không hề tốt chút nào, Vũ Giai Tuệ thầm nghĩ.

Cả quá trình biến đổi cô đều có thể nghe được mọi thứ xung quanh, nhưng cơn đau lan tỏa khắp người khiến cô không tài nào tỉnh lại, chỉ có thể sử dụng tinh thần cảm nhận biến hóa trong cơ thể mình.

Kể từ khi dầm mưa, Vũ Giai Tuệ liền sốt cao, cả người nóng như lửa đốt. Đồng thời, sự biến dị cũng dần diễn ra. Cả cơ thể giống như trải qua một lần phá rồi xây lại, đau đớn không thể tả.

Nếu như tâm trí không kiên định vào lúc này, thì chắc chắc Vũ Giai Tuệ sẽ biến thành zombie. Tuy nhiên vì đã trải qua một lần, cô liền có kinh nghiệm, cứ vậy cắn răng chịu đựng.

Thời điểm sự biến đổi diễn ra kéo dài vài tiếng rồi mới kết thúc, Vũ Giai Tuệ cảm nhận một nguồn năng lượng xa lạ không biết từ lúc nào xuất hiện ở dưới bụng cô.

Nó giống như dòng nước ấm mang theo sinh cơ nồng nặc, theo mỗi hô hấp của cơ thể mà đưa những sinh cơ này lan tỏa.

Lúc này, Vũ Giai Tuệ có thể cảm nhận rõ sự thay đổi quen thuộc. Cô vẫn biến dị thành hệ sức mạnh như kiếp trước. Cô có thể điều khiển từng thớ cơ, khiến cho chúng trở nên mạnh mẽ bền bỉ như sắt thép. Cũng như điều khiển được lực lượng cơ thể, khiến cho nó có thể phát huy đến hoàn mỹ.

Vũ Giai Tuệ đắm chìm trong cảm giác tràn ngập lực lượng mà có chút say mê.

Đột nhiên lúc này có một tia chớt lóe lên. Vũ Giai Tuệ giống như bị điện giật giật mình một cái.

Bên cạnh sức mạnh tràn ngập lực lượng kia, còn có năng lượng thuộc về sức mạnh khác, tràn ngập khí tức phá hủy.

“Đây chẳng lẽ là dị năng hệ lôi? Mình là song hệ dị năng?” – Vũ Giai Tuệ lầm lầm, có chút không tin tưởng.

Chẳng lẽ kể từ khi cô trọng sinh, thì thế giới này cũng dần có sự thay đổi theo, giống hiệu ứng cánh bướm mà cô đã từng đọc?

Vũ Giai Tuệ thầm lo lắng, nhưng suy nghĩ kỹ một hồi, cho dù có sự thay đổi, nhưng chỉ cần cô tập chung tăng cường lực lượng của chính mình thì không ai có thể khiến cô dừng lại. Bản thân mạnh mẽ, mới không sợ hết thảy.

Củng cố lòng tin trong mình, Vũ Giai Tuệ liền yên tâm.

Bất chợt đoạn đối thoại bên ngoài khiến cô phân tâm, hình như đang có tranh cãi về cô.

Sau khi lắng nghe đầu đuôi mọi chuyện, Vũ Giai Tuệ liền tỉnh lại.

“Nghe nói có người muốn đuổi tôi đi.” – Vũ Giai Tuệ lạnh lùng nhìn Trần Lưu Vân, giống như chất vấn, lại giống như khẳng định, nói.

Hai vợ chồng Trần Lệ Chi thấy con gái đã tỉnh liền vui mừng khôn siết. Nhìn đi, đôi mắt thanh minh như vậy, nói năng rạch ròi như vậy, làm sao có thể biến thành đám người kia chứ.

“Giải Tuệ, con tỉnh rồi. Con có đau ở đâu không? Con đói không? Để mẹ nấu cháo cho con nhé.” – Trần Lệ Chi vội vàng sờ chán, sờ mặt Vũ Giai Tuệ để kiểm tra.

“Đúng đúng, để cha đi chuẩn bị cháo cho con,” Vũ Nhân Nghĩa cũng vui mừng, ánh mắt lóe lên ánh lệ liền biến mất. Tính quay ra ngoài kiếm củi nấu cháo liền gặp mẹ con Trần Lưu Vân đang sững sờ đứng đó..

“Hai người nhìn đủ chưa>” – Vũ Nhân Nghĩa lạnh giọng, tức giận nhìn Trần Lưu Vân.

Trần Lưu Vân vẫn ngây ngốc nhìn Vũ Giai Tuệ, như thể không tin vào chính mắt mình.

“Sao…sao có thể? Nó tại sao không bị biến đổi?”

“Vầy dì nghĩ cháu nên thế nào cơ?” – Vũ Giai Tuệ đang hết sức an ủi mẹ mình, nghe được câu đó liền quay sang, như cười như không hỏi.

Trần Lưu Vân lắp bắp, “Không đúng, mày sẽ biến thành thứ đó, mày sẽ…”

“Thứ gì cơ?” – Vũ Giai Tuệ nhe răng cười, có chút nghe không rõ hỏi lại.

Trần Hạ Linh bên cạnh nhanh chóng thấy mọi thứ đã đi lệch quỹ đạo, lập tức kéo tay mẹ mình, vui mừng nhỏ nhẹ nói, “Chị Tuệ, chị tỉnh lại là quá tốt rồi. mẹ em do sợ hãi quá mức nên nói có chút khó nghe, mong chị thông cảm.”

Nói xong, Trần Hạ Linh dùng đôi mắt đỏ hoe tràn đầy lo lắng nhìn Trần Lưu Vân, như thẻ đang vô cùng lo lắng cho mẹ mình.

Trần Lưu Vân đầu óc nhanh nhạy, lập tức cười gượng giải thích. “Dì xin lỗi con, xem cái miệng của dì này, chẳng qua dì lo cho con quá nên mới thế. Anh chị đừng trách em nhé,”

Hai vợ chồng Trần Lệ Chi lạnh nhạt không thèm đếm xỉa đến, mẹ con Trần Hạ Linh lại giống như người vô hình, lúng túng đứng đó.

Đến tối, sau khi tất cả mọi người đã ăn lót dạ xong liền ngồi quây quần quanh đống lửa, cùng nhau suy tính cho chuyện sau này.

“Cha, con nghĩ chúng ta nên đi về phía Gia Thành đi. Ở đó có bác Vương, căn cứ của bác ấy ở đó, sẽ an toàn hơn chỗ này nhiều.”

Kiếp trước, Gia Thành là một trong năm căn cứ lớn của nước V sau tận thế, bác Vương – cha của Vương Hi Hòa chính là thủ lĩnh của căn cứ đó. Cô từng dừng chân ở đó mội thời gian, mọi thứ cai quản ở đó vô cùng ổn định và an toàn.

Tuy nhiên vì đi tìm bố mẹ nên cô đã rời đi không lâu sau đó. Chính vì thế mới gặp Trần Hạ Linh và diễn ra những chuyện sau này.

“Từ đây đến Gia Thành cũng phải đi qua thành phố Vĩnh Nam, chúng ta không có xe, chỉ có hai chân làm sao có thể đi được? Sao chúng ta không ở lại, đợi quân đội đến dọn dẹp đám người kia. Chả bao lâu mọi thứ đều về như cũ.”

Trần Lưu Vân lập tức phản đối, bà ta không hề muốn chuyển đi một chút nào. Nhà bà ta ở đây nhiều năm, đã quen thuộc với môi trường này. Hơn nũa bà ta tin chắc rằng chính phủ và quân đội sẽ đến cứu trợ, không bỏ mặc người dân như bà ta ở đây.

“Đúng vậy đó chị Tuệ, đồ ăn nước uống của chúng ta cũng không còn nhiều. Nếu chúng ta đi bộ cũng phải mất mười ngày nửa tháng, hơn nữa còn có những kẻ ăn thịt người ngoài kia nữa. Sao chúng ta có thể vượt qua được chứ?” – Trần Hạ Linh bên cạnh lo lắng nói, vô cùng dịu dàng khuyên ngăn.

Vợ chồng Trần Lệ Chi cũng lo lắng nhìn con gái mình, tuy không phản đối nhưng cũng thừa nhận hai người kia nói có lý.

Bạn đang đọc Huyết tinh thời đại sáng tác bởi huyenvk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyenvk
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.