Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh dị năng (1)

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Vũ Nhân Nghĩ y lời con gái nói. dùng con dao chặt củi bổ một phát đứt đôi đầu zombie gần đó. Máu cùng não tương trắng đỏ văng khắp người khiến ông cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Lúc này ông đã biết đầu zombie chính là điểm yếu. Lập tức Vũ Nhân Nghĩa giải quyết nhanh gọn hai tên zombie còn lại.

Dù sao lúc này zombie vẫn còn yếu, tuy rằng sức lực hơn người nhưng cử động chậm chạp, không biết né tránh. Nếu như có thể bình tĩnh đối phó thì hoàn toàn có thể. Chỉ là lúc này hầu như mọi người đều sợ hãi nên để cho zombie cắn nuốt. Từ đó số lượng người nhiễm zombie tăng lên cấp số nhân

Sợ rằng tiếng động ở đây sẽ thu hút zombie gần đó tiến đến. Vũ Nhân Nghĩa không kịp an ủi Trần Lệ Chi, liền kéo bà chạy một mạch về hướng đông.

“Anh chị, đợi em với, chờ đã.”

Đột nhiên, phía sau Vũ Nhân Nghĩa có tiếng gọi với lại. Hóa ra hai mẹ con Trần Hạ Linh. Thật là trùng hợp, lại gặp họ ở đây.

“Anh chị mau đưa em đi cùng với. Đằng sau có đám người điên ăn thịt người đang đuổi đến.” – Trần Lưu Vân trên mặt giàn dụa nước mắt, không ngừng cầu xin Vũ Nhân Nghĩa.

Trần Hạ Linh giống như bị dọa sợ, cả người nhiễm không ít máu me, mặt trắng bệch, nhìn đám người Vũ Nhân Nghĩa như là cọng rơm cứu mạng.

Vũ Nhân Nghĩa thầm chửi thề, ông ta vừa mới xử lý bốn người mất rất nhiều sức lực. Mà hai người này lại dẫn theo thêm một đám nữa, đúng là phiền phức.

Ông nhìn phía sau lưng hai mẹ con Trần Hạ Linh, thấy thấp thoáng vài bóng người đang tiến lại gần, vừa vội vừa giận, nghiến răng đáp:

“Im lặng, cô mà còn khóc thu hút đám người kia nữa tôi sẽ vất cô ở đây. Trật tự đi theo tôi, không đuổi kịp tự chịu trách nhiệm.”

Đến nước này, Vũ Nhân Nghĩa không thể tỏ thái độ hòa nhã với hai người này nữa. Dứt lời ông liền một tay kéo vợ, một tay giữ chặt Vũ Giai Tuệ trên lưng mau chóng chạy về phía không người.

Trần Lưu Vân tức giận nhưng cũng không dám làm gì, biết đây không phải là lúc gây tranh cãi, nên bà ta chỉ có thể dắt tay con gái đi theo.

Dọc đường đi không ai dám nói với ai câu nào. Mãi cho đến khi không còn thấy đám người nào đi theo cũng như xuất hiện phía trước, Trần Lưu Vân mới thở phào một hơi.

“Anh rể, rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy?”

Trần Lưu Vân nhìn con gái mình không ngừng thở dốc, cả người mệt mỏi muốn xụi lơ liền đau lòng không thôi, đành cắn răng lên tiếng hỏi.

“Tôi cũng không biết. Trước mắt tìm một chỗ không người nghỉ ngơi, sau đó tính tiếp.” – Vũ Nhân Nghĩa trầm giọng, đáp cộc lốc.

Trần Lưu Vân trước giờ được mọi người chiều theo ý mình, nay gặp người không thèm nể mặt mình liền có chút khó chịu. Chẳng qua lúc này hai mẹ con bà ta cần người này bảo vệ, nên không thể tức giận được.

“Em thấy chỗ này cũng đã ổn rồi đó, mọi người đều mệt muốn chết, Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi không?”

Vũ Nhân Nghĩa nhìn con gái đang nằm thiếp trên lưng mình, cả người nóng rực. Còn Trần Lệ Chi bên cạnh trầm mặc nãy giờ, cả người ngây ngốc không rõ đang nghĩ gì, liền có chút đau lòng, gật đầu đồng ý.

Chỗ đám người Vũ Giai Tuệ dừng lại là bên rìa cánh rừng nhỏ. Đây là khu vực du lịch của thị trấn. Thường thời điểm này có rất nhiều đoàn du lịch đến trải nghiệm rừng núi. Nhưng thời tiết khắc nghiệt vừa rồi đã xua đuổi phần lớn đám người đến du lịch. Nên hiện tại chỗ này lại là khu vực an toàn nhất hiện nay.

Vũ Nhân Nghĩa liền thăm dò một đợt xung quanh đó rồi động thủ trải lều dã ngoài, sau đó cẩn thận để Vũ Giai Tuệ nằm bên trong. Đồng thời không quên kéo người vợ đang phát ngốc của mình ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ngay khi Vũ Nhân Nghĩa đỡ vợ mình ngồi xuống, Trần Lệ Chi giống như người sắp chết đuối nắm lấy cọc mà nắm chặt tay chồng mình, ngước đôi mắt chứa đầy lệ quang và sợ hãi nhìn Vũ Nhân Nghĩa.

“Mình à, em giết người rồi. Hu hu em là kẻ giết người.”

Vũ Nhân Nghĩa đau lòng an ủi “ Không sao, em làm tốt lắm. Đám người đó không phải là người. Em đã bảo vệ được anh và con. Em không có gì sai hết.”

“Thật không, em không làm sai đúng không?” – Trần Lệ Chi dùng đôi mắt tràn ngập hi vọng nhìn chồng mình.

Ngay khi Vũ Nhân Nghĩa vô cùng khẳng định gật đầu, Trần Lệ Chi liền ôm ông rồi khóc nức nở.

Hai mẹ con Trần Hạ Linh lúc đi vội vàng không mang gì theo, nên lúc này chỉ có thể mặt dày chui vào trong lều. Tuy rằng căn lều này khá to nhưng nhất thời năm người cùng lúc chui vào cũng có chút chật chội.

Tuy nhiên lúc này Trần Lưu Vân lại không hề cảm thấy khó chịu vì chật mà thấy cả người đều chua khi thấy hai vợ chồng chị mình không thèm quan tâm để ý đến bà ta. Chồng bà ta chưa bao giờ có sự dịu dàng và thấu hiêu như Vũ Nhân Nghĩa, gần như mọi thứ của chồng mình đều không bằng ông anh rể này. Sao chị ta lại tốt số như vậy.

Trần Hạ Linh nhìn cha mẹ của Vũ Giai Tuệ yêu thương chăm sóc lẫn nhau như vậy liền có chút ghen ghét. Tuổi thơ cô ta quá nhiều lần ước rằng hai vợ chồng nhà họ là cha mẹ mình, muốn thay thế vị trsi của cô chị họ không có đầu óc kia.

Nghĩ đến đây, Trần Hạ Linh quay sang Vũ Giai Tuệ đang nằm trừng mắt nhìn, nhưng lại dường như phát hiện ra điều gì đó.

Cô ta liền đứng sau lưng mẹ mình, giật giật tay áo, khẽ thì thầm vài tiếng.

Trần Lưu Vân nghe xong liền giật mình, sợ hãi nhìn Vũ Giai Tuệ.

“Anh rể, Giai Tuệ sao thế kia, dường như con bé không ổn?”

Trần Lưu Vân vội vàng cắt đứt sự trao đổi của vợ chồng chị mình, run rẩy chỉ vào Vũ Giai Tuệ hỏi.

Vũ Nhân Nghĩa lúc này liền đứng chắn trước mặt Vũ Giai Tuệ, dùng ánh mắt đề phòng nhìn bà ta.

“Giai Tuệ hiện đang ốm. Cảm phiền cô đã quan tâm. Lúc này con bé cần nghỉ ngơi, cô nên ra ngoài đi.” – Ông lạnh lùng đáp

Trần Lệ Chi giống như mèo mẹ bảo vệ con, bò tới ôm chặt Vũ Giai Tuệ, xù lông trừng mắt nhìn hai người trước mặt.

“Anh chị, không phải em muốn xen vào chuyện nhà anh chị, Nhưng hai người đều biết đám người kia sau một đêm sốt nặng liền biến thành kẻ ăn thịt người. Chẳng lẽ anh chị định để con bé đó gây hại cho chúng ta.”

“Hai bác, chị Tuệ sẽ biến thành kẻ ăn thịt người đó. Nhỡ như chị ấy tỉnh lại, lại…”

Hai mẹ con Trần Hạ Linh mỗi người nói một câu, vừa sợ hãi vừa khuyên ngăn. Hiện nay mẹ con bà ta sợ toát mồ hôi lạnh, ở trong cùng một lều với người sắp biến thành kẻ ăn thịt, chỉ hận không thể vứt bỏ Vũ Giai Tuệ càng nhanh càng tốt.

“Không được, đây là con gái tôi. Không ai trong số các người có quyền duổi con gái tôi đi. Nó chỉ đang bị ốm bình thường thôi. Các người mau cút đi.”

Từ mèo mẹ biến thành hổ mẹ, Trần Lệ Chi ôm chặt Vũ Giai Tuệ đang nóng bừng bừng trong lòng, hung dữ quát lớn.

Trần Lưu Vân bị quát giật mình, cũng tức giận mắng:

“Chị bị điên đúng không, nó sắp không phải là người nữa rồi. chị còn muốn giữ nó lại. Mau mau vứt nó ra ngoài.”

Vừa nói, bà ta vừa định động thủ kéo Vũ Giai Tuệ ra nhưng bị Vũ Nhân Nghĩa chặn lại.

Trong lúc gấp gáp, hai bên không ngừng tranh cãi, xô xát nhau. Trần Hạ Linh một bộ nhát gan co rúm một bên, giống như sợ hãi không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vũ Giai Tuệ đã được bảo vệ chặt chẽ kia.

“Nghe nói có người muốn đuổi tôi đi.”

Bất chợt, một giọng nói khàn đặc vang lên giữa những tiếng cãi vã. Đám người giống như bị đóng băng, cứng ngắc. Khi họ quay ra nhìn về nơi phát ra âm thanh, đối mặt với họ là ánh mắt lạnh lùng sắc bén như muốn đâm thủng mọi suy nghĩ bẩn thiu của người nào đó, gương mặt tái nhợt như vừa bệnh nở một nụ cười lạnh.

Bạn đang đọc Huyết tinh thời đại sáng tác bởi huyenvk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyenvk
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.