Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giờ Khắc Cuối Cùng.

Tiểu thuyết gốc · 1636 chữ

Tại Trương Gia Bảo, nơi tập trung quyền lực và uy nghiêm của Trương gia, không khí trong phòng bệnh trở nên nặng nề. Ánh sáng mờ nhạt từ những ngọn đèn dầu chỉ đủ chiếu sáng những bóng đen ma quái trên tường, hòa lẫn với sự tĩnh lặng ngột ngạt. Trên giường, Bảo chủ Trương Hồng, người đứng đầu gia tộc, nằm đó với cơ thể nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt, gần như cạn kiệt sinh lực.

Trương Trung, đứa con thứ hai của Trương Hồng, đứng bên giường với vẻ mặt lo lắng pha lẫn bất mãn. Dù hắn có vẻ như đang tận tâm chăm sóc cha mình, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên sự cay đắng. Hắn nắm chặt tay cha, lắng nghe những âm thanh yếu ớt từ đôi môi đã khô cằn của người đang nằm trên giường.

"Trương Bảo... Trương Bảo..." Trương Hồng liên tục lẩm bẩm tên của con cả, đôi mắt mờ đục ánh lên tia nhìn lạc lõng, như đắm chìm trong những ký ức mơ hồ.

Mỗi lần nghe tên Trương Bảo, lòng Trương Trung lại dậy lên sự tức giận và oán hận, như bị một lưỡi dao cắt vào tim. Hắn đã hy sinh biết bao nhiêu cho gia tộc, đã luôn ở bên cha, nhưng tình cảm của Trương Hồng dường như chỉ dành cho người con trai cả, kẻ đang vắng mặt trong lúc gia tộc cần nhất.

"Phụ thân, tại sao ông không bao giờ nghĩ đến tôi? Tại sao mọi thứ đều phải dành cho Trương Bảo?" Trương Trung không thể kìm nén sự phẫn nộ, giọng nói trở nên gắt gỏng. "Tôi đã cống hiến cả đời mình cho gia tộc, vậy mà ông chỉ nhớ đến Trương Bảo!"

Trương Hồng mở mắt, ánh nhìn mệt mỏi dừng lại trên gương mặt giận dữ của Trương Trung. Ông cố gắng cất lời, nhưng giọng nói yếu ớt và đứt quãng. "Trương Bảo... là người... xứng đáng... kế thừa... gia tộc..."

Những lời nói này như một nhát dao cắt sâu vào lòng Trương Trung. Hắn không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này nữa. Đi qua lại bên giường, từng bước chân nặng nề như dồn nén bao nhiêu uất hận. Trong cơn phẫn nộ, hắn buông ra những lời mà bấy lâu nay đã âm thầm kìm nén.

"Tôi sẽ không để Trương Bảo trở về và chiếm lấy ngôi vị Bảo chủ," Trương Trung nói với giọng căm hận. "Ông sẽ không kịp thấy điều đó đâu. Tôi sẽ thâu tóm quyền lực trước khi tên vô dụng đó kịp quay lại. Tôi sẽ thay đổi mọi thứ. Không ai có thể ngăn cản tôi!"

Những lời lẽ đầy mưu mô và tham vọng của Trương Trung càng làm không khí trong phòng thêm ngột ngạt. Những người hầu bên ngoài, khi nghe thấy tiếng động và những lời của Trương Trung, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Họ hiểu rằng sự biến đổi trong Trương gia sẽ không dễ dàng, có thể dẫn đến những biến động khó lường.

Trương Hồng lắng nghe những lời của con trai với ánh mắt đầy thất vọng và bất lực. Ông cố gắng biểu lộ sự bất bình, nhưng sức lực đã không còn. Ánh mắt ông lộ rõ sự cầu xin, như đang mong đợi một phép màu cứu rỗi trong tuyệt vọng.

Khi tình hình càng lúc càng căng thẳng, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bật mở. Một người hầu, mặt mày tái xanh và thở hổn hển, lao vào với dáng vẻ khẩn trương.

"Thưa Bảo chủ!" Người hầu nói trong hơi thở đứt quãng, nhưng giọng điệu ánh lên sự vui mừng pha lẫn kinh ngạc. "Trương thiếu chủ đã trở về! Ngài ấy đang ở bên ngoài và yêu cầu gặp ngay lập tức!"

Tin tức bất ngờ khiến Trương Trung đứng sững lại, mọi kế hoạch đầy mưu mô trong tâm trí hắn chợt tan biến như cát bụi trước cơn bão. Cảm giác sợ hãi và hoang mang bao trùm, như mặt đất dưới chân đang rung chuyển dữ dội. Trong khi đó, ánh mắt của Trương Hồng, vốn đã đục mờ, bỗng sáng lên chút hy vọng mong manh. Ông không còn đủ sức lực để phản ứng mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy niềm tin vào sự trở về của đứa con cả.

Trương Trung, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi dao động. Hắn không biết làm sao để đối diện với tình hình mới này. Còn Trương Hồng, dù hơi thở đã yếu ớt, vẫn cố nhắm mắt lại, gửi gắm toàn bộ kỳ vọng vào Trương Bảo, mong rằng đứa con này sẽ cứu vãn được Trương gia khỏi bờ vực sụp đổ.

Trương Trung lảo đảo bước ra khỏi phòng bệnh, trái tim đập loạn nhịp khi suy nghĩ về những biến cố có thể xảy ra. Hắn bước đi trên những hành lang hẹp và dài của Trương Gia Bảo, từng bước chân nặng nề vang lên trong sự im lặng đầy căng thẳng. Những người hầu và thủ vệ đứng bên cạnh cảm nhận được sự bất an và lo lắng từ hành động của Trương Trung, họ thầm nghĩ rằng một cơn bão lớn đang đến gần.

Khi Trương Trung bước ra sân chính, hắn nhìn thấy Trương Bảo đang đứng giữa đám đông. Mặc dù chiếc áo bào đã bị phủi bụi sau một chặng đường dài, nhưng khí chất và uy nghi của Trương Bảo vẫn không hề suy giảm. Đôi mắt ông sắc bén, tràn đầy sự quyết đoán, hoàn toàn khác xa với hình ảnh người anh cả đã vắng mặt bấy lâu nay.

Trương Bảo nhìn Trương Trung bằng ánh mắt nghiêm khắc, đầy sự ngờ vực và bất mãn. Sự bất thường trong thái độ của Trương Trung càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong không khí. Với dáng vẻ của một người lãnh đạo đầy quyền lực, Trương Bảo tiến đến gần Trương Trung.

"Trương Trung," Trương Bảo cất tiếng, giọng nói của ông đầy uy nghi nhưng vẫn giữ sự kiên nhẫn. "Ngươi ở đây làm gì? Phụ thân ta thế nào rồi?"

Dưới áp lực từ ánh mắt của Trương Bảo, Trương Trung cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn đang rối bời. Sự trở về của Trương Bảo vào thời điểm này chính là điều mà hắn sợ hãi nhất, khi tất cả kế hoạch tranh đoạt quyền lực của hắn đã gần như hoàn tất.

"Trương Bảo, ngươi trở về thật đúng lúc," Trương Trung cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười của hắn có phần gượng gạo và giả tạo. "Phụ thân của chúng ta đang trong tình trạng nguy kịch. Ngươi cần đến ngay để gặp ông ấy."

Trương Bảo không bị lừa bởi vẻ mặt và giọng điệu của Trương Trung. Ông cảm nhận được sự bất ổn và căng thẳng trong không khí, ánh mắt ông sáng lên sự nghi ngờ. Không nói thêm lời nào, Trương Bảo nhanh chóng quay bước, tiến về phía phòng bệnh, bỏ lại Trương Trung đứng đó với nỗi lo lắng và sợ hãi ngự trị trong lòng.

Khi Trương Bảo bước vào phòng bệnh, không khí trở nên nặng nề hơn. Trương Hồng vẫn nằm trên giường, sức khỏe của ông đã suy yếu đến mức không còn có thể chống cự được nữa. Nhưng khi thấy Trương Bảo, đôi mắt ông ánh lên niềm vui và sự nhẹ nhõm. Ông cố gắng ngồi dậy, nhưng chỉ có thể dựa vào gối, tay run rẩy giơ lên.

"Trương Bảo... con đã về..." Trương Hồng thì thào, giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy tình cảm và hy vọng. Ông mở rộng tay, như muốn ôm lấy đứa con mà ông luôn nhớ nhung.

Trương Bảo nhanh chóng quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay cha. Ánh mắt ông lộ rõ sự đau lòng và yêu thương. "Phụ thân, hài nhi đã về kịp lúc. Cha đừng lo lắng nữa, mọi chuyện sẽ ổn thỏa."

Trương Trung đứng ở bên ngoài, từ xa quan sát cảnh tượng với trái tim nặng nề và sự bất lực. Hắn biết rằng sự trở về của Trương Bảo có thể phá tan mọi kế hoạch mà hắn đã âm thầm chuẩn bị. Mặc dù cố giữ vẻ bình thản, nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi đã dần lộ rõ trên gương mặt hắn.

Trương Bảo quay đầu lại, nhìn thẳng vào Trương Trung với ánh mắt đầy kiên quyết. "Trương Trung, tại sao ngươi không ở bên phụ thân để chăm sóc? Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn."

Bị ánh mắt sắc bén của Trương Bảo nhìn thấu, Trương Trung vội vàng bào chữa: "Ta chỉ muốn phụ thân được chăm sóc tốt nhất. Ngươi không biết tình hình ở đây..."

Nhưng Trương Bảo không để Trương Trung có cơ hội biện minh. Ông đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự quyết đoán, rồi quay lại nhìn Trương Hồng. "Phụ thân, hãy yên tâm, con sẽ làm tất cả để chăm sóc cha và bảo vệ Trương Gia Bảo khỏi mọi nguy cơ."

Trương Hồng mỉm cười yếu ớt, lòng ông nhẹ nhõm hơn khi biết rằng Trương Bảo đã trở về. Trong khi đó, Trương Trung vẫn đứng đó, cảm giác sợ hãi và thất vọng bao trùm. Hắn hiểu rằng sự trở về của Trương Bảo không chỉ cứu sống cha hắn mà còn có thể đặt dấu chấm hết cho những tham vọng và kế hoạch mà hắn đã ấp ủ bấy lâu.

Bạn đang đọc Huyết Liên Chi Họa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.