Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đêm Tĩnh Lặng và Tâm Trạng Bất An

Tiểu thuyết gốc · 1936 chữ

Đinh Lâm và các chiến binh lập tức triển khai nhiệm vụ, nhanh chóng thiết lập các điểm canh gác quanh ngôi mộ cổ. Họ vận dụng kỹ năng tinh tế của mình để đặt các trận pháp cảnh báo, tạo ra những cái bẫy nhỏ nhằm phát hiện bất kỳ dấu hiệu nào của kẻ địch. Không góc khuất nào được bỏ sót; từng tấc đất quanh khu vực đều được rà soát kỹ lưỡng, đảm bảo không có lối vào bí mật nào có thể bị bỏ qua.

Khi công việc hoàn tất, nhóm người quay lại bên trong ngôi mộ. Họ ngồi lại với nhau, dùng bữa ăn giản đơn với lương khô và nước suối. Mặc dù bữa ăn rất đạm bạc, nhưng trong hoàn cảnh này, đó là món quà quý giá, giúp họ tạm quên đi sự căng thẳng và mệt mỏi. Tiếng cười nói nhẹ nhàng vang lên trong không gian nhỏ hẹp của ngôi mộ, làm dịu đi phần nào không khí căng thẳng.

Nhưng dù cố gắng tỏ ra thoải mái, bầu không khí trong ngôi mộ vẫn nặng nề. Từ xa, những âm thanh rừng núi, dù rất nhẹ, vẫn lọt vào tai họ, khiến ai nấy đều lo lắng. Tiếng gió lùa qua khe đá, hòa lẫn với tiếng động nhỏ của động vật rừng, tạo nên một bản hòa âm u uất không ngừng, như báo hiệu những nguy hiểm tiềm tàng đang rình rập.

Đêm xuống, bầu không khí trong ngôi mộ càng thêm u ám và tĩnh lặng. Mỗi tiếng động nhỏ dường như được khuếch đại, vang vọng khắp không gian. Ngọn đèn dầu lấp ló cháy, phát ra ánh sáng yếu ớt, tạo ra những bóng đổ ma quái trên tường đá. Dù có ánh sáng đó, nhưng không khí vẫn lạnh lẽo và nặng nề, không thể xua tan cảm giác u ám đang bao trùm nơi đây.

Trương Bảo ngồi cạnh Mục Yên Nhiên, ánh mắt không rời khỏi cửa vào của ngôi mộ cổ. Đôi mắt ông lấp lánh sự lo lắng và mệt mỏi, khuôn mặt hằn lên dấu vết của những đêm không ngủ. Trách nhiệm nặng nề đè nặng lên vai ông, nhưng ông vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Ánh sáng mờ ảo của đèn dầu chiếu lên khuôn mặt ông, làm nổi bật sự quyết tâm và nghiêm nghị, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm, sự bất an vẫn hiện rõ.

Ông thường xuyên liếc nhìn về phía cửa ra vào, nơi ánh sáng không thể chiếu sáng hoàn toàn, như đang cân nhắc từng khả năng có thể xảy ra trong đêm. Trong đầu ông, những kế hoạch bảo vệ gia đình liên tục xuất hiện, cùng với sự lo lắng về việc làm sao để tránh khỏi sự truy lùng gắt gao của Tiên quân. Trương Bảo hiểu rõ rằng, sự an toàn của Mục Yên Nhiên và đứa trẻ phụ thuộc hoàn toàn vào sự cảnh giác tối đa của ông và mọi người trong những khoảnh khắc này.

Mục Yên Nhiên nằm trên giường, cố gắng nghỉ ngơi nhưng không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Dù cơ thể bà cần tịnh dưỡng, nhưng tâm trí bà không thể ngừng lo lắng. Mỗi tiếng động nhỏ, mỗi bước chân bên ngoài ngôi mộ đều khiến bà bất an. Bà nhìn Trương Bảo ngồi bên cạnh, cảm nhận rõ sự lo lắng và áp lực mà phu quân mình đang gánh vác. Cảm giác biết ơn và lo lắng đan xen trong lòng bà, không thể che giấu.

Năm ngày trôi qua trong sự căng thẳng đó. Đêm ấy, trên bầu trời Đế Đô, một con rồng vàng bất ngờ xuất hiện, thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đám mây. Sự xuất hiện của Kim Long không chỉ gây kinh ngạc mà còn khiến Tiên Cung rúng động.

Độc Cô Ngạo Tuyết, đứng giữa đại sảnh nguy nga, thể hiện rõ sự lo lắng và tức giận. Ông biết rằng đây không phải là hiện tượng bình thường mà là dấu hiệu của một biến cố lớn đang đến gần. Chân Long tái xuất đồng nghĩa với việc cuộc truy lùng đứa trẻ phải được đẩy mạnh hơn bao giờ hết.

Độc Cô Ngạo Tuyết vung tay, lập tức một bầu không khí nặng nề bao trùm toàn bộ Tiên Cung. Các tiên nhân và tướng lĩnh nhanh chóng đứng dậy, nghiêm trang chờ đợi lệnh từ vị Tiên Vương. Với giọng nói đầy uy lực, Độc Cô Ngạo Tuyết ra lệnh:

"Nghe đây! Sự xuất hiện của Kim Long là điềm báo không thể chối cãi về sự trở lại của Chân Long. Chúng ta không thể để điều này trở thành mối đe dọa lớn hơn. Lập tức gia tăng cuộc càn quét. Tất cả tiên quân không được phép nghỉ ngơi cho đến khi tìm thấy đứa trẻ!"

Lệnh của Tiên Vương nhanh chóng được truyền đi. Các tiên quân lập tức chuẩn bị cho cuộc truy lùng mới, lần này với sự quyết tâm và nghiêm túc hơn bao giờ hết. Những đội quân được tái tổ chức, trang bị đầy đủ pháp bảo và vũ khí mạnh nhất.

Trong đêm, Tiên quân bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm. Họ lùng sục khắp lục địa Hoa Bắc, kiểm tra từng ngôi nhà, khu rừng, và mọi địa điểm có thể giấu đứa trẻ. Sử dụng pháp thuật và pháp bảo, họ không để lại bất kỳ dấu vết nào chưa được kiểm tra kỹ lưỡng, quyết tâm truy tìm đến cùng.

Cùng lúc đó, bên trong ngôi mộ cổ, Mục Yên Nhiên trải qua cơn đau đẻ dữ dội. Bà run rẩy và thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm trên trán. Trương Bảo đứng bên cạnh, nắm chặt tay bà, cố gắng giúp bà bình tĩnh, nhưng trong lòng ông không khỏi lo lắng. Mỗi cơn đau đến như một cú sốc mạnh, khiến Mục Yên Nhiên kêu lên thành tiếng. Bà siết chặt tay Trương Bảo, làm ông cảm nhận được rõ ràng cơn đau mà bà đang chịu đựng.

"Yên Nhiên, nàng phải kiên nhẫn. Chúng ta sắp vượt qua rồi," Trương Bảo cố gắng động viên, giọng ông run rẩy nhưng vẫn chứa đựng sự kiên quyết. Mặc dù ông nói những lời an ủi, nhưng ánh mắt ông không thể che giấu được nỗi lo lắng. Ông nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bà, cố gắng giúp bà cảm thấy bình tĩnh hơn, dù bản thân ông cũng đang căng thẳng tột độ.

Các thuộc hạ, bao gồm Đinh Lâm và những tộc nhân Trương Gia, đứng xung quanh trong im lặng. Mọi ánh mắt đều tập trung vào tình hình của Mục Yên Nhiên, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người. Mặc dù không thể giúp đỡ trực tiếp trong quá trình sinh nở, họ vẫn cảm nhận được áp lực nặng nề của tình huống này. Trong ngôi mộ cổ, tất cả đều đang chờ đợi, chờ đợi một dấu hiệu của sự sống, giữa sự im lặng và căng thẳng bao trùm.

Bầu trời bên ngoài đột ngột thay đổi, những đám mây đen dày đặc bỗng trở nên rực rỡ như ban ngày. Ánh sáng chói lòa xuyên qua tán cây rừng rậm rạp, chiếu thẳng vào ngôi mộ cổ qua các khe hở trên vách đá. Mọi người bên trong ngôi mộ ngước nhìn lên, cảm nhận sự thay đổi kỳ lạ đang diễn ra bên ngoài.

Ngay lúc đó, cơn đau đẻ của Mục Yên Nhiên càng thêm dữ dội. Bà không còn đủ sức để phát ra tiếng thét lớn, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ yếu ớt. Trương Bảo, gương mặt tái nhợt vì lo lắng, vẫn luôn ở bên cạnh, dõi theo từng cơn đau của vợ. Ông không ngừng vuốt ve, động viên bà, từng cử chỉ đầy tình yêu thương và sự tận tâm.

"Yên Nhiên, nàng phải hít sâu và cố gắng, đứa trẻ sắp chào đời rồi," Trương Bảo nói, giọng ông nhẹ nhàng nhưng tràn đầy quyết đoán. Ông dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán của Mục Yên Nhiên, cố gắng làm bà thoải mái hơn trong hoàn cảnh khắc nghiệt này.

Khi tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ vang lên trong không gian ngôi mộ, mọi người đều cảm nhận được sự nhẹ nhõm và hạnh phúc tràn ngập. Mục Yên Nhiên, mặc dù mệt mỏi và kiệt sức, vẫn nở một nụ cười yếu ớt khi nhìn thấy đứa con mình. Đôi mắt bà, dẫu đỏ hoe vì mệt mỏi, vẫn ánh lên niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến.

Trương Bảo nhẹ nhàng đón lấy đứa trẻ từ tay người phụ giúp, gương mặt ông lộ rõ niềm vui và sự tự hào. Ông nhìn đứa con, cảm nhận sinh linh mới mẻ đang nằm trong vòng tay mình. Ánh mắt ông tràn đầy yêu thương và nhẹ nhõm khi khoảnh khắc mà ông và vợ đã chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng đã đến. Đứa bé, dù còn nhỏ xíu, đã tỏa ra sự ấm áp và thanh thản trong vòng tay cha.

“Yên Nhiên, chúng ta phải đặt tên cho con,” Trương Bảo nói, giọng ông nhẹ nhàng, tràn đầy tình cảm. Mục Yên Nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt đong đầy mong chờ.

Trương Bảo trầm ngâm một lúc lâu. Đứa trẻ này, dù mới chào đời, đã mang trong mình một vận mệnh lớn lao. Tên gọi của nó sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc đời sau này. Sau một hồi suy nghĩ, ông cất lời, giọng nói chắc chắn:

“Chúng ta sẽ đặt tên cho con là Trương Vệ,” ông nói. “Tên này thể hiện sức mạnh và trách nhiệm, vừa giữ lại được danh tính của gia tộc Trương Gia.”

Mục Yên Nhiên mỉm cười, đôi mắt bà lấp lánh niềm tin và hy vọng. “Trương Vệ,” bà nhẹ nhàng nhắc lại, cảm nhận sự thiêng liêng và ý nghĩa trong tên gọi đó. “Đó là một cái tên tuyệt vời.”

Cùng lúc đó, trên bầu trời Đế Đô, không còn là bí ẩn nữa khi Kim Long khổng lồ đã chính thức lộ diện, vươn mình khỏi tầng mây dày đặc. Con rồng tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, phát ra tiếng gầm vang vọng khắp thiên địa. Tiếng gầm linh thiêng, đầy quyền uy của Kim Long khiến tất cả cư dân Đế Đô và các Tiên quân đều ngước nhìn lên bầu trời trong sự sợ hãi và kinh ngạc. Họ cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực vĩ đại đang khuấy động thiên không, làm rung chuyển cả đất trời.

Chưa đầy một khắc, Kim Long từ từ lùi dần vào trong tầng mây, tiếng gầm của nó cũng từ từ tan biến. Ánh sáng rực rỡ từ cơ thể Kim Long dần nhạt đi, để lại bầu trời tối đen bao phủ, chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh của các vì sao, như chứng nhân cho sự kiện phi thường vừa diễn ra.

Các cư dân của lục địa Hoa Bắc đều bàng hoàng và choáng váng trước những gì họ vừa chứng kiến. Những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía chân trời, nơi mà Kim Long đã xuất hiện và biến mất như một điềm báo linh thiêng, đầy bí ẩn.

Bạn đang đọc Huyết Liên Chi Họa sáng tác bởi Leotam5
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Leotam5
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.