Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu di chuyển! Chạm trán tai ương!

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

- Thời gian gấp gáp, mau di chuyển đi thôi. Tương ứng với mỗi kỳ ngộ mà các ngươi nhận được, giáo phái dĩ nhiên sẽ đối đãi công bằng.

Giọng nói hồng y phát ra toàn thể quảng trường, đám đông toàn bộ hùng hồn "Vâng!" một tiếng to khẳng định đức tin bất khuất.

Toàn trường sôi sục một cỗ nhiệt huyết chi khí, tư trang không cần chuẩn bị. Tổng thể chia ra khoảng 10 hàng ngũ hơn trăm thành viên, dẫn đầu bởi mười tư tế được chọn lọc kĩ càng với thực lực tương xứng.

Nhâm Huyền xui xẻo bị xếp vào đội 1, đội đi trước cũng là đội dẫn đường dưới trướng Phàn Kiến Quy, một kẻ cọc cằn thô lỗ với đức tin mãnh liệt được thể hiện qua thái độ của hắn.

Quảng trường đại điện nhanh chóng đã xếp thành hàng ngũ, mười chỉ huy đứng trước nhóm tạm thời bổ túc lại nhiệm vụ.

Phàn Kiến Quy vừa đi, não âm thầm điểm danh số lượng, miệng vừa nói:

- Muộn nhất 7 ngày phải đi đến trước bọn họ thăm dò địa thế xung quanh, kẻ nào không đi được thì bò, không bò được thì lết, không thể lết thì bị bỏ lại.

Nhâm Huyền cúi đầu che giấu ánh mắt đang nhìn bìa sách trên tay Phàn Kiến Quy, quyển sách bề ngoài chỉ đơn thuần một màu đen, nhưng khác với tư tế phàm nhân lần nọ, sách của Phàn Kiến Quy lại có ký tự kì lạ in lên trên bìa cứng.

- Mỗi tư tế có mỗi loại thuật pháp khác nhau sao? Liệu có pháp môn luyện thể nào bên trong không?

Nghi vấn được đặt ra, nhưng lòng tham của Nhâm Huyền lại được đè nén xuống, bởi thực lực của tư tế trước mắt là không thể thăm dò. Ngoài luồng khí màu tím quỷ dị, bên ngoài còn có một cỗ linh khí thanh thuần bao quanh, chứng tỏ Phàn Kiến Quy là một tu chân giả.

Phải biết, tôi thể pháp môn có được lần trước công hiệu mạnh mẽ cỡ nào, Nhâm Huyền tu luyện hơn hai năm ròng rã, kết quả còn chẳng bằng một đợt tôi thể cùng thôn phệ.

Lại nói, cực cảnh Luyện Khí là mục tiêu của Nhâm Huyền, bình cảnh càng lâu, nói lên tư chất nền tảng của hắn càng tốt, ngưỡng đột phá ở mỗi người sẽ khác nhau, nên Nhâm Huyền không cần phải gấp gáp.

- Bây giờ, khởi hành! Đội 1, di chuyển theo ta!

Phàn Kiến Quy xoay người trước Thần Đường hô to khẩu lệnh, sau đó bước đi ra khỏi thông đạo đen ngòm.

Cả đội nhận lệnh, nhanh chóng theo sau Phàn Kiến Quy di chuyển ra khỏi nơi trú ẩn.

Đoàn tín đồ diễu hành trên đường lớn, người dân chứng kiến trực tiếp nhường đường không muốn dây vào.

Gió tuyết vốn đã làm môi trường trở nên âm u lạnh lẽo, lại thêm một đoàn người áo trắng hơn trăm người đi lại càng khiến nó thêm phần tà dị.

Không nhanh không chậm đã rời khỏi Vương Đô tiến vào đại lộ dày tuyết, cả đoàn im lặng bước đi, không một cuộc trò chuyện nào được phép diễn ra dưới sự dẫn dắt nghiêm ngặt của thủ lĩnh.

Tiếng giẫm tuyết rồn rột vang lên, dần dần lại nhỏ xuống một ít.

Phàn Kiến Quy dừng bước trước một cây cổ thụ già cỗi chắn gió, xoay người lại thông báo:

- Được rồi, hôm nay dừng ở đây. Đêm tối khó di chuyển, tranh thủ nghỉ ngơi sớm ngày đi tiếp.

Nói xong, hắn lật cuốn sách bìa đen ra thì thầm gì đó. Một cỗ khí màu tím toả ra từ quyển sách hình thành vòng tròn bao quanh khu vực các tín đồ che chở.

- Tạm thời các ngươi an toàn, cứ thoả sức mà ngủ. Không có thú hoang nào có thể tấn công được các ngươi.

Phàn Kiến Quy gập sách lại cười nói:

- Canh năm phải tiếp tục.

Toàn thể gật đầu tìm cho mình một vị trí thuận lợi, ấm áp mà ngã lưng xuống. Tuy không có chăn ấm nệm êm, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng sự co giãn và ấm áp đến từ vòng khí màu tím bao quanh người, cảm giác không khác gì một lớp chăn đang quấn quanh.

Nhâm Huyền một bên cũng tựa đầu vào cây ở giữa đám người nhắm nghiền mắt lại, ròng rã hoạt động xuyên suốt cả ngày làm tinh thần lẫn thể chất của hắn có phần kiệt quệ.

Sột xoạt..

Nửa đêm canh ba, Nhâm Huyền tờ mờ tỉnh dậy hé mắt bởi tiếng động lạ bên tai, con ngươi vừa hé lập tức giãn ra ngay sau thời khắc đó.

Trước mắt hắn là một gương mặt trắng bệch đang nở nụ cười, hai mắt đen ngòm, khoé miệng được kéo cao đến tận mang tai đầy máu.

Giữ vững chút bình tĩnh, hắn đánh mắt sang xung quanh thăm dò tình hình hiện tại. Mọi người vẫn đang say giấc, một vài kẻ thì âm thầm bị lôi đi khi đầu lại lăn lóc riêng một góc.

Cái cổ của thứ trước mắt kéo dài khoảng 5m tính từ thân thể mờ nhạt bên ngoài vòng tròn đang đưa vào bên trong.

- Là tai ương? Khoan đã.. quy tắc, phải nắm được quy tắc.

Ánh mắt Nhâm Huyền có phần hoảng loạn, tự thân rục rịch vừa đưa tay lên định phản kháng thì gương mặt trước mắt bỗng há chiếc hàm đầy răng nanh ra hướng về Nhâm Huyền nằm bên dưới hòng dứt điểm.

- Súc sinh! Dám làm hại đồng môn của ta!

Ngọn lửa đen chợt hiện ra bốc cháy rừng rực trong chiếc miệng kinh tởm đầy máu, Phàn Kiến Quy sớm đã tỉnh giấc một bên cầm sách đã được lật hét lớn:

- Tất cả, dậy! Mau di chuyển!

Tiếng động ồn ào đánh thức giấc ngủ sâu của mọi người, toáng người lũ lượt thất kinh hét lên vài tiếng sợ hãi khi thấy chân diện mục của thứ quỷ quái người không ra người, thú không ra thú.

- Đó.. đó là..

- Là tai ương! Thứ này.. chúng ta vậy mà xui xẻo gặp phải..

Một tín đồ có hiểu biết lắp bắp cất giọng giải thích, ánh mắt tỏ rõ vẻ kinh hoàng khi đối diện với hung hiểm.

Cả đời đều nghĩ không bao giờ gặp lại tai ương lần nữa, thế mà lại gặp rồi!

Thân là Luyện Khí Kỳ tu sĩ, hắn một lòng tin tưởng có thể đương đầu yêu thú, đánh giết cường địch, nhưng đối đầu với tai ương, cơ hội sống sót gần như là 90%!

Tai ương khép cái miệng to lại, nhìn về hướng Phàn Kiến Quy đang đứng quỷ dị cười hiểm.

Nhâm Huyền được cứu trợ bèn bật dậy chạy khỏi vị trí đang đứng, thục mạng phóng như điên tới chỗ Phàn Kiến Quy.

- Lại chết, các ngươi lại chết.

Sâu trong đôi mắt hoảng hốt của Nhâm Huyền, là cảm giác hưng phấn xen lẫn kích thích ẩn giấu sâu bên trong.

Nếu có thể giết luôn Phàn Kiến Quy thì tốt quá, Nhâm Huyền biết lại chẳng dễ dàng như vậy. Phàn Kiến Quy dường như là có cách đối phó với tai ương, nên khi đối mặt biểu lộ mới hoàn toàn điềm tĩnh, không biến sắc.

Nhâm Huyền bỗng một bên hô to với tên tín đồ có học thức ban nãy:

- Ngươi biết thứ này là gì? Làm sao để đối phó?

- A.. cái này.. ta chỉ biết chúng phạm sát giới khi con mồi vi phạm quy tắc.. quy tắc là ngẫu nhiên! Không có cố định!

Tín đồ lanh lẹ báo cáo, Phàn Kiến Quy nghe được âm thầm cho tín đồ kia một ánh mắt tán thưởng, thực lực tuy mạnh, nhưng không có kiến thức cũng sẽ có cùng một loại kết quả.

Tiêu biểu khi đối đầu với dạng tai ương không thể giết, cũng không thể khống chế, chỉ có thể tuân theo quy luật hoạt động của chúng mà tránh né giữ mạng.

Vì vậy, kiến thức hiểu biết cũng là một loại thực lực.

Khoé môi Nhâm Huyền cong lên, mặt ngoài tỏ ra trầm ngâm:

- Quy tắc? Ban nãy ta nhìn vào nó, nó liền tấn công ta. Ta nghĩ, quy tắc là không được nhìn nó.

- Ngươi chắc chứ?

Hơn trăm tín đồ tụ lại một chỗ run rẩy che chở nhau, Nhâm Huyền lẩn vào sâu bên trong tiếp tục đổ dầu:

- Chắc chắn, nhắm mắt lại! Hỡi "Dạ" đáng kính, hãy cho bề tôi của ngài sức mạnh chống chọi với tai ương đáng chết.

- Hỡi "Dạ" đáng kính..

Cơn sợ hãi của họ bỗng bị xua tan đi khi nghe đến "Dạ", đám người như bị khống chế, mắt thờ thẩn ngồi quỳ xuống dập đầu trước tai ương đang tiếp cận bọn chúng kia.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.