Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác định quy tắc, nghi ngờ về "Dạ"

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Rơi vào tuyệt vọng, con người chỉ biết buông thả bám víu vào cái thực thể cho rằng là đức tin của họ.

Xoặt, xoặt..

Từng người từng người lăn ra đất, nhuộm đỏ màu trắng bạc của nền tuyết.

Điểm chung đều là bị cắn đứt đầu.

Ngọn hắc hoả bốc lên một lúc rồi lại dập tắt, cơ hồ chẳng có chút sát thương nào ảnh hưởng đến tai ương.

Phàn Kiến Quy bất động thanh sắc, tập trung đối đầu khống chế tai ương nên chẳng chú ý đến tình hình cụ thể bên cạnh.

Mắt thấy nhiều người bỏ mạng, Phàn Kiến Quy rốt cuộc thanh tỉnh hét lớn:

- Các ngươi dậy cho ta! Đừng nhắm mắt, không phải quy tắc đó!

Chỉ mới hơn vài giây trôi qua, hơn chục cái xác đã lăn lóc bên dưới đất. Nguyên nhân cho mọi thứ, đều từ tên giáo đồ ban nãy đưa ra phán đoán sai lệch.

Phàn Kiến Quy giận dữ hướng về Nhâm Huyền trách mắng:

- Vì ngươi mà mọi người mới lâm vào tình cảnh này!

- Ta.. ta không cố ý..

Nhâm Huyền ra vẻ sợ hãi, giọng nói run run sợ sệt đáp lại như thể hối hận ân nân với quyết định vừa mới nảy ra trong đầu.

Rốt cuộc quy tắc là gì? Tại sao nó không tấn công ta ngay mà phải nhìn ta lúc lâu?

Não hải loạn động, hơn hàng trăm giả thiết được đặt ra trong đầu Nhâm Huyền nhưng đều bị sự vô lý đánh gãy.

Lúc tấn công? Tồn tại linh khí ba động, tay ta hoạt động, hoặc là cảm giác nguy cơ khi Phàn Kiến Quy nhắm vào dẫn nó đến tấn công?

Nhâm Huyền đột nhiên nhìn về tai ương bật cười gây chú ý:

- A.. ta biết.. ta biết rồi..! Hahaha.. ra là vậy!

Phàn Kiến Qut khó hiểu nhìn Nhâm Huyền bỗng cười lớn, bèn quát lớn:

- Ngươi hiểu cái gì? Mau nói! Nó lại sắp đến!

- Thứ này căn bản xác định nhờ vào khí tức quanh người chúng ta. Ban nãy ta thoát chết là nhờ không động linh khí phản kháng, hiện tại nó đang xác nhận con mồi bằng khí tức.

Đám tín đồ và Phàn Kiến Quy nghe xong quả thực có chút cảm giác không thể tin, hiện tại hạ thấp phòng thủ chả phải là đưa đầu ra cho địch chém sao?

- Ngươi xác định? Tử Thải Quang Hoàn của ta một khi tắt là phải hơn 30 phút mới có thể dùng lại, nếu sai.. tín đồ phàm nhân sẽ không chịu nổi cơn giá rét này đâu.

- Có thể thế nào? Giờ không thể đánh lại, cũng không thể chạy lung tung, nếu không phải cách này thì chắc chắn là hai cách còn lại.

- Cách còn lại?

Nhâm Huyền một mặt tự tin nói với Phàn Kiến Quy. Sau câu hỏi kia thì Nhâm Huyền không đáp, bảo trì im lặng nhìn về tai ương.

Hắn không muốn làm chuột bạch! Giá trị lợi dụng của Nhâm Huyền trong tình hình hiện tại rõ ràng cao hơn đám cuồng tín chỉ biết quy phục trước "Dạ".

Nếu hắn chết, tiểu đội một cũng sẽ đi theo ngay sau đó. Thà giữ lại, để Nhâm Huyền phân tích còn có cơ hội.

Phàn Kiến Quy tặc lưỡi, nắm gáy áo một tên tín đồ ngẫu nhiên run rẩy bên dưới chân hung hăng ném về phía tai ương, không quên dặn dò:

- Chậc, ngươi cũng có não. Đừng động linh khí, có động cũng chẳng thay đổi được gì, tin hắn một lần.

Vầng sáng màu tím quanh người tín đồ bị giải trừ, tín đồ hận không thể mắng cha mẹ Phàn Kiến Quy, vậy mà lại chọn trúng ta!?

Tín đồ run cầm cập không một mảnh giáp che thân, hai mắt nhắm nghiền khẩn cầu "Dạ" tới cứu.

Hơn 15 giây, đứng trước tai ương đang chậm rãi bò trườn bằng cái đầu quỷ dị như con rắn, tín đồ nghiễm nhiên vô sự.

Phàn Kiến Quy vui mừng, đám tín đồ cũng vui mừng vì chuột bạch vẫn còn sống, quy tắc đúng rồi!

Duy Nhâm Huyền vẫn chằm chằm quan sát, không bỏ qua bất kì một chi tiết nào.

Chưa đủ! Chưa đủ thông tin!

Đám người Phàn Kiến Quy thi nhau giải trừ vòng bảo hộ màu tím bao quanh người khi ngọn lửa đen từ miệng nó đã dần vơi đi hoàn toàn.

Giờ phút này Nhâm Huyền rốt cuộc hành động.

Nhâm Huyền lặng lẽ giữ một viên đá nhỏ, vận dụng linh khí búng về gáy của tín đồ đứng trước tai ương.

- Ai.. con mẹ nó ném đá lão tử..

Tín đồ theo bản năng rên lên một tiếng than đau, gục đầu xuống xoa gáy.

GRAGH!!!

Thời khắc đó cũng là phút giây cuối đời của tín đồ, tai ương há chiếc miệng rộng đầy răng nhọn, bên trong họng chứa thêm vài cái miệng tựa hố sâu không đáy, hung hăng cạp xuống người tín đồ cắn đứt nửa phần thân.

- CÁI GÌ!?

- LÀ KẺ NÀO!?

Phàn Kiến Quy phẫn nộ chứng kiến toàn bộ vụ việc, dựa theo dòng chảy linh khí mà đảo mắt tìm kiếm vị trí của hung thủ ném đá hại người.

Luôn cảm thấy có kẻ đang cố ý dẫn dắt, giữa một bày tín đồ giống hệt nhau lại chẳng thể xác định được ai là ai.

Phàn Kiến Quy sinh nghi nhìn qua các tín đồ một lượt, nghĩ kĩ lại tên tín đồ nắm giữ quy tắc đó đáng nghi đến cùng cực, ta một tay khống chế tình hình, một bên phải căng não ra duy trì thuật pháp, quyền chủ động toàn bộ đều rơi vào tay hắn.

- Có gián điệp muốn làm khó dễ giáo phái? Là người của Nhật Nguyệt Ma Giáo hay quân triều đình?

Trong đầu tư tế Phàn Kiến Quy dần hình thành lên sự nghi ngờ, lòng tin cũng được cân nhắc lại.

Nhâm Huyền sớm đã lẩn mình trà trộn vào đám người đang quỳ bái, ánh mắt hiện lên một tia hàn mang tàn nhẫn.

- Ta xác định được rồi.

Phút chốc rơi vào tình thế tuyệt vọng, vài chục tín đồ hoảng loạn phân tán chạy vào sâu bên trong rừng, kể cả Phàn Kiến Quy cũng không ngoại lệ, mạng hắn không giữ, còn quản việc bao đồng cứu thế làm gì?

Tai ương mặt người không đuổi theo, cơ thể của nó chầm chậm đi đến trước đám tín đồ chừng 30 người đang bất động quỳ bái chưa thanh tỉnh.

Gió lạnh thổi đến xượt qua da, Nhâm Huyền biết thứ đó đang ở bên cạnh, có lẽ là đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nhưng Nhâm Huyền không định di chuyển, dựa theo tình huống mà hắn phân tích được từ việc bị tấn công và tín đồ bị cắn chết, đó là cả hai đều di chuyển theo bản năng. Nói ngắn gọn, di chuyển là quy tắc.

Ban đầu tín đồ chuột bạch ban nãy không chết, là vì hắn hèn nhát run rẩy bất động, đã đáp ứng đúng quy tắc. Để Nhâm Huyền tác động bằng viên đá, cũng là để kiểm chứng việc di chuyển xem có bị tấn công không.

Kết quả Nhâm Huyền đoán đúng.

- Còn bọn chết trước khi ta phát hiện, hẳn là ngủ mớ nên di chuyển đi?

Hắn cùng đám tín đồ mất tỉnh táo cứ vậy mà quỳ xuyên suốt một buổi đêm, cho đến canh sáu, ánh nắng từ mặt trời mọc cao sưởi ấm tứ chi đang đông cứng vì nhiệt độ đêm qua.

Cơ thể qua vài lần thôn phệ cùng tôi thể, sớm đã vượt khỏi phạm trù phàm nhân, đến gần với siêu phàm.

Cả đêm, Nhâm Huyền không dám hắt xì hay động đậy dù chỉ một ít, tử thần kề dao sát cổ, ý chí sinh tồn vì đó được nâng cao rõ rệt.

Khí lạnh quỷ dị từ sớm đã biến mất cùng tiếng sột xoạt bước đi đến từ nền tuyết dày, để chắc chắn Nhâm Huyền vẫn không dám di chuyển cho đến khoảng thời gian hiện tại.

Nắng lên cao, Nhâm Huyền ngồi dậy phủi các hoa tuyết đang động lên trên người. Nhìn đám tín đồ vẫn còn quỳ bái kia, hắn không nhịn được kêu:

- Này, tai ương đi rồi. Dậy đi.

Không một thanh âm hay động thái nào đáp lại hắn, Nhâm Huyền nhíu mày, dường như nghĩ đến thứ gì liền đưa tay chạm vào người tên tín đồ bên cạnh.

Thân thể lạnh cóng, mạch ngừng đập, không còn hơi thở của sự sống nữa.

Nhâm Huyền thở dài, hắn quên mất một số người này là phàm nhân, khi gặp phải tai ương chỉ đành phụ thuộc vào cường giả và cái "đức tin" của bọn họ.

- Đức tin cứu được ngươi khỏi quỷ dữ, lại chẳng thể cứu ngươi khỏi hiện thực nghiệt ngã.

- "Dạ".. Rốt cuộc là thứ gì mà lại ảnh hưởng tinh thần biến chúng thành cuồng tín? Giai thoại không có, sách cũng không, chẳng có một thông tin nào để chúng có thể buông bỏ để đặt lòng tin hoàn toàn vào thực thể tên "Dạ".

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.