Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp đỡ đồng môn

Tiểu thuyết gốc · 1790 chữ

- A? Mặc sư huynh chỉ giáo.

Giáo đồ hơi bỡ ngỡ nhưng vẫn lễ phép đáp:

- Ta gọi Lý.. Tư Kiệt. Quả thật có nhiều điều còn chưa rõ.

- Vậy thì vừa đi vừa nói.

Nhâm Huyền gật đầu mỉm cười đối lễ:

- Ngươi hẳn là được Phương đại nhân bảo không được công khai thân phận rồi chứ? Luật lệ không chỉ có thế, tấm lệnh bài ngươi sở hữu trong tay có khả năng tích một thứ gọi là "điểm cống hiến", dùng điểm đó có thể quy đổi ra các loại bảo vật khác nhau.

- Vậy muốn có điểm thì phải làm thế nào?

- Đi theo ta, cũng sắp đến rồi.

Nhâm Huyền dẫn Lý Tư Kiệt khoảng hai phút đã đến trước Nhiệm Vụ Điện dán đầy áp phích bên trên bảng lớn.

Bảng lớn dường như đã được cập nhật, vài kiện áp phích to lớn với điểm số trên trời, mặc nhiên chẳng ai dám rớ vào.

- Dẹp loạn Hải Mã biến dị trong Hồ Bạch Nhật, 40 điểm.

- Làm bảo tiêu cho thương nhân đi qua Tử Thần Sâm Lâm, 60 điểm.

- ....

Rõ ràng là tìm đường chết mới dám nhận mấy thứ này lúc loạn lạc, linh khí dồi dào hẳn kích thích sự phát triển của những loài sinh vật này tới mức cực đại, cũng như bản tính hung tàn của chúng.

Rũ mắt rời khỏi những thứ đáng sợ ấy, tay hắn chỉ lên trên áp phích tìm mèo lạc với một điểm cống hiến, Nhâm Huyền nói:

- Có làm mới có ăn, nhìn ngươi hẳn là phàm nhân nhỉ? Làm cái này đầu tiên đi.

- Thứ cho ta hỏi, nếu ta cứ ung dung mãi một chỗ không làm thì có sao không?

Nhâm Huyền vỗ lên vai Lý Tư Kiệt nói:

- Ta trước cũng có ý định như ngươi. Đáng tiếc là không được, vào đây hẳn hoàn cảnh của ngươi cũng chẳng tốt lành gì.

- Điểm dùng để đổi chỗ ở, có điều Phương đại nhân hẳn không phổ biến cho ngươi thứ này. Mỗi tháng phải duy trì ít nhất 3 điểm để khấu trừ tiền phòng, nếu không sẽ bị chuyển đi qua một nơi không khác gì địa ngục.

- Đừng nghi ngờ về luật lệ của giáo phái, ta từng chứng kiến một người sống sờ sờ bị thứ luật lệ làm cho chết tươi.

Lý Tư Kiệt nhẹ dạ gật đầu sợ hãi, xé lấy tấm áp phích trên bảng nhận nhiệm vụ đầu tiên của hắn.

Nhiệm vụ này cơ bản là dành cho phàm nhân muốn nhập môn hoàn toàn vào giáo hội, nên phần thưởng dĩ nhiên rẻ bèo.

- Đành phải từ biệt ở đây, Mặc huynh, đa tạ đã chỉ giáo.

- Đừng khách sáo, cái kia.. ngươi biết đường ra sao?

Lý Tư Kiệt chắp tay cảm tạ, miệng đáp:

- Phương đại nhân đã hướng dẫn ta, không phiền Mặc huynh, Tư Kiệt đi trước một bước.

Cái tên Phương Ngữ đây là phân biệt đối xử, Nhâm Huyền mắng thầm trong lòng một câu.

Đến khi Lý Tư Kiệt xoay người rời đi một khoảng, Nhâm Huyền phía sau ý vị thâm trường nói:

- Làm phàm nhân vui không? Ta có thể giúp ngươi thành tiên.

Phút Lý Tư Kiệt ngạc nhiên xoay người lại, Nhâm Huyền đã lẩn vào dòng người tấp nập kia biến mất vô thanh vô tức.

Ở một bên, Nhâm Huyền khoái trá cười thầm, con mẹ nó, trang bức xong rời đi bí ẩn như cao nhân thật sảng khoái.

.................

Theo thường lệ, tấm áp phích căn bản đã có sẵn biết bao đặc điểm và chi tiết của nhiệm vụ.

Vị trí mèo lạc hay lui tới cũng đã được ghi sẵn bên trong, Lý Tư Kiệt đơn thuần chỉ cần kiểm tra vài chỗ để xác nhận.

Điểm đầu tiên là ở rìa thành, xác nhận không có gì.

Điểm thứ hai, điểm thứ ba vẫn không có gì ở đó.

Đi tới điểm cuối cùng, Lý Tư Kiệt phủi mồ hôi trán nhìn mèo con đang nằm ngủ trong góc hẻm tối.

- Mèo tam thể, có màu đen ở mông, chính là nó rồi.

Nhìn lại áp phích nhiệm vụ để xác nhận đặc điểm, Lý Tư Kiệt từng bước tiếp cận mèo con say giấc.

Clap clap..

Tiếng vỗ tay sau lưng làm mèo con hoảng hồn tỉnh giấc, réo lên một tiếng rồi phóng đi với cơ thể nhanh nhẹn vốn có.

Lý Tư Kiệt tức giận nhìn ra sau, trước mắt hắn là ba người cao to lực lưỡng mặc ba màu áo khoác khác nhau đang cầm dao rựa đứng chặn lối ra duy nhất khỏi con hẻm.

Lý Tư Kiệt trầm giọng nói:

- Các ngươi muốn làm gì!?

Ba tráng háng nhìn nhau gật đầu âm thầm xác nhận, một vị áo đỏ bước lên trực tiếp đấm vào mặt Lý Tư Kiệt làm hắn không rõ lập tức ngã nhào.

- Ngứa mắt..

- Linh tinh, hắn là trộm mèo, đáng đánh! Mèo này là của Hằng quả phụ! Trượng phu đã rời người ta, giờ hắn cũng muốn cướp cả mèo!

Lý Tư Kiệt mơ hồ nhìn lên, cảm nhận cơn đau từ bên má phải truyền tới, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ta rõ ràng chỉ đi bắt mèo? Sao bây giờ lại thành trộm mèo rồi?

- Ta nghĩ các vị đại gia đây có hiểu lầm.. AAAA!!!

Một vị tráng hán áo xanh lại bước tới thẳng thừng đâm rựa xuống tay Lý Tư Kiệt làm hắn đau điếng thấu trời.

- Lảm nhảm thật nhiều.

- Ấy, đại ca, huynh cũng mạnh tay quá rồi.. để xem sau lớp mũ này, rốt cuộc là ai đang làm chuyện xấu?

Vị áo vàng còn lại đi đến, vươn tay như muốn tháo đi chiếc mũ của Lý Tư Kiệt.

Nhớ đến lời răn của Nhâm Huyền, Lý Tư Kiệt hất tay vị áo vàng, ánh mắt đã treo lên nỗi sợ hãi bất lực:

- N-ngươi tránh ra!! Đừng.. đừng đến đây..

- Ồ? Cũng biết chống trả sao? Ngươi quả thực là không biết chút gì nhỉ?

Áo xanh không hài lòng, lại rút rựa đâm mạnh xuống bàn tay ghim vào đất cảnh cáo.

Người áo vàng gian xảo cười, nhanh tay vươn ra chạm lấy mũ che mặt dùng ít lực định kéo lên.

Lý Tư Kiệt rơi vào sợ hãi, nỗi bất lực và tự trách chảy lên đại não khiến hắn sinh ra cảm giác chán ghét bản thân.

Trải nghiệm qua khoảnh khắc sinh tử, dưới đáy quần hắn đã ướt một mảng.

- Dừng lại rời đi hoặc ta sẽ xem như chưa từng có gì xảy ra.

Một thanh âm đầy sát khí bất chợt vang lên từ phía sau con hẻm, tín đồ áo trắng trên tay có một vết răng in đậm cầm kiếm đứng sờ sờ ngay tại đó nhìn chằm chằm ba vị tráng hán.

- Ồ, ngươi còn gọi cả bạn đồng hành tới?

Tráng hán áo xanh định buông lời khiêu khích thì áo vàng đã tiến lên ngăn lại, nhỏ giọng:

- Đại ca, người này không thể trêu vào, là tiên nhân.

- Chậc.. Cứ thế mà rời đi sao?

- Đúng, lần này buộc phải nhịn để giữ mạng, lần sau gặp tiểu tử này lại tiếp tục bắt nạt hắn.

Cuộc trò chuyện to nhỏ toàn bộ đều rơi vào tai Lý Tư Kiệt, thanh âm kia cực kì quen thuộc, hắn nghĩ ngợi một chút liền nhớ đến sáng nay có gặp gỡ qua người tên là Mặc.

- M-Mặc sư huynh, cứu ta!

- Aiz.. ta bảo rồi. Yếu kém, thấp hèn, không có chỗ đứng trong một thế giới lấy mạnh hiếp yếu như vậy. Ông trời luôn không cho không ai một cái gì cả, nên nếu muốn ta cứu ngươi, cũng không phải không thể.

Nhâm Huyền nhàn nhã đi lướt ngang qua ba vị côn đồ, ánh mắt hướng tới Lý Tư Kiệt nhẹ nhàng mỉm cười:

- Ngươi, có bằng lòng đi theo ta nghịch thiên cải mệnh hay không?

- Có, có, ta bằng lòng! Kính xin Mặc sư huynh tùy ý chỉ bảo sai dạy!

Đánh mắt ra sau lườm lũ côn đồ, Nhâm Huyền lạnh giọng quát:

- Còn không mau cút?

- Đa tạ tha mạng!

Ba người được lệnh lập tức cong mông chạy ra khỏi con hẻm sầm uất đầy tuyết.

- May mắn có "Dạ" dẫn đường chỉ bảo nên ngươi mới có thể nhặt được cái mạng nhỏ đó về, ba tên này nổi tiếng là lưu manh cướp giật trong Vương Đô.

- Ta bảo với ngươi thế nào? Để lột mũ, ngươi sẽ chết.

- Trước tiên là ngươi thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên, cũng không thể trách được, ngươi xui xẻo, quan trọng nhất, ngươi yếu đuối như vậy thì làm sao có khả năng cống hiến cho "Dạ"?

Lý Tư Kiệt nghe xong, hai chữ "yếu đuối" vang vẳng trong tai hắn mãi, bèn cắn răng:

- Mặc sư huynh, ta hiểu rõ.

- Hiểu là một chuyện, có can đảm thay đổi không lại là chuyện khác.

Ánh mắt Lý Tư Kiệt dần trở nên cương nghị:

- Ta.. không muốn phải yếu đuối, ta không muốn giao phó mạng sống trong tay kẻ khác.

Nhâm Huyền híp mắt cười đáp:

- Tinh thần tốt lắm, con đường này đòi hỏi sự kiên nhẫn và lòng dũng mãnh đương đầu với tử thần, ngươi có dám? Quá trình nghịch thiên cải mệnh hiển nhiên không dễ dàng, đau đớn sẽ còn dâng lên gấp bội lần hơn những vết thương ngươi đang mang trong người.

- Mặc sư huynh đừng nói nữa, Lý Tư Kiệt ta đã quyết tâm!

- Tốt, vậy thì trở về đi. Ngày mai đứng trước thông đạo đi vào Thần Đường chờ ta.

Nhâm Huyền bàn giao lại chút ít, nhàn nhạt quay người rời đi, giấu mình sau đợt gió tuyết lạnh lẽo.

Vết thương không đâm vào điểm chí mạng, Lý Tư Kiệt chập chững đứng dậy sau một khắc liền rời khỏi hẻm tối.

Ở nơi cách đó không xa, Nhâm Huyền giao cho ba người lạ mặt hơn 200 kim tệ:

- Làm tốt lắm, ngày mai lại gọi các ngươi đến.

- Đa tạ đại nhân, được làm việc với ngài là phúc phận của bọn ta.

Ba tên mặc áo khoác khác màu cười hề hề nhận lấy kim tệ, khách khí vài câu liền rời đi.

Nhâm Huyền đứng giữa trời tuyết, ngửa đầu lên thở ra khói lạnh:

- Sắp xếp căn bản đều xong, ngày mai sẽ biết được nhiều thứ.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.