Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại giáo phái, bị Vũ Nương hút khô.

Tiểu thuyết gốc · 1758 chữ

- Có pháp môn thế này sao tư tế lại không tu?

Nghi hoặc của Nhâm Huyền lập tức được giải đáp bởi tấm hình cận cuối.

Nó mô tả các khối xương trong cơ thể vỡ nát đứt đoạn, mà kẻ tham sống sợ chết như tư tế dĩ nhiên là không dám.

- Thế này quá mạo hiểm đi..

- À, có cách rồi.

Đầu hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo, làm ung nhọt cho Minh Dạ Thần Giáo cũng đã lâu, đến nay cũng nên góp một phần sức giúp giáo phái phát triển.

Nghĩ đến làm ngay, ghi nhớ một lượt các thủ pháp trong sách lần nữa, Nhâm Huyền đi ra khỏi biệt viện, cất bước trên đường xá dần phục hưng trong tay của mọi người đang tương trợ nhau.

Hắn quan sát tình hình xung quanh một chút, nhìn toà Hắc Phường vẫn y nguyên không một vết xước, không khỏi buông miệng cảm khái:

- Ta biết ngay là có hắc thủ phía sau bảo hộ, chỉ là.. còn chặn được cả đợt dư chấn ư? Quá tà môn.

Tay lấy ra chiếc lệnh bài hơn 40 điểm và sách bìa màu đen, Nhâm Huyền thẳng tay quăng xuống rãnh sâu dưới mặt đất.

Đi theo lối mòn vào con hẻm đã được dọn sạch, Nhâm Huyền tiếp cận đuờng cụt, tay mò mò tìm cơ quan.

Rắc..

Như chạm đúng điểm, đường cụt rung chuyển tách mở ra thành một thông đạo bên trong.

Khác biệt là lần này có hai giáo sĩ đang đứng canh sẵn, một người mở miệng:

- Giao lệnh bài ra đây, bọn ta có lệnh từ tư tế nên cần kiểm tra.

Nhâm Huyền cười thầm trong lòng, quả nhiên bị hắn đoán đúng, tư tế nhỏ nhen chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Ngoan ngoãn lấy lệnh bài của bản thân với số 0 tròn trĩnh bên trên, thứ hắn tích điểm và vứt đi từ khoảng thời gian trước toàn bộ đều là của Tường Diễn.

Giáo sĩ nhìn qua bèn đưa lại cho Nhâm Huyền, tiện miệng hỏi:

- Ngươi bên đội nào? 0 điểm không sợ bị chuyển đi ư?

- Đội nào? Ta mấy hôm trước vừa được ngài Phương Ngữ dẫn vào đây, tình hình cụ thể cái gì cũng đều không rõ nha.. 0 điểm bị chuyển đi đâu?

Hai giáo sĩ nhìn nhau lắc đầu, có vẻ đây không phải người họ cần tìm:

- Hắn không nói với ngươi? Thôi đi đi, đừng làm phiền bọn ta, vào kia tùy tiện hỏi một người là được.

Nhâm Huyền cảm tạ một tiếng, bước vào bên trong thông đạo hắc ám đi sâu vào, lần nữa lại động cơ quan tiến thẳng về hướng Thần Đường.

Tại sao Nhâm Huyền lại vứt bỏ lệnh bài và cuốn sách bìa đen ư? Hắn sợ, sợ cái khả năng tiên đoán hay điều tra từ các cường giả. Nếu vật kia có khí tức ám lên trên, Nhâm Huyền không phải sẽ lộ ư? Về phần lệnh bài, tự Nhâm Huyền có sắp xếp.

Bước vào nơi Thần Đường đông đúc tín đồ, nghĩ đến chuyện sắp làm, Nhâm Huyền có hơi ái ngại do dự.

- Quả nhiên vẫn phải làm.. Không ai biết ta đâu..

Hít sâu một hơi, hắn đứng ngay trung tâm Thần Đường, lấy sức hét một tiếng to:

- TỶ TỶ ĐẠI GIÁ QUANG LÂM!!!

Hầu hết tất thảy mọi người đều ngạc nhiên quay sang nhìn Nhâm Huyền như kẻ điên.

Tên này ban ngày ban mặt hét gì vậy a?

Ngay cả Nhâm Huyền cũng rơi vào trạng thái ngượng ngùng, đợi một lúc sau, một tín đồ áo trắng đi đến nhỏ giọng bên tai hắn:

- Vậy mà ngươi thật sự dám nói?

- Vũ Nương tỷ đây rồi..

Nhâm Huyền nhanh chóng kéo Vũ Nương sang một bên lẩn vào đám đông trốn thoát tình huống xấu hổ.

Hắn lập tức giao ra chiếc lệnh bài đi thẳng vấn đề:

- Điểm của ta?

- Tất thảy 4 điểm, 3 điểm bị trừ vì lạm sát.

Vũ Nương lạnh nhạt cầm lấy lệnh bài của cô chạm vào lệnh bài của Nhâm Huyền truyền điểm qua.

Len lén nhìn sang lệnh bài của cô, Nhâm Huyền không khỏi cảm khái một tiếng phú bà.

Rất nhanh con số 0 trên lệnh bài đã chuyển thành số 4.

Hoàn thành phiên giao dịch, Nhâm Huyền định cứ thế mà rời đi, nhưng có một điều làm lòng hắn thấp thỏm mãi không thôi.

Bèn mặt dày cất giọng hỏi:

- Vũ Nương tỷ, từ lúc ngươi trở lại có thấy tên nào bị thương ở cổ, đại khái là mất đi khả năng giao tiếp không?

- Hm? Không gì là miễn phí đâu, Tiểu Mặc Mặc à?

Bắt được miếng mồi béo, giọng điệu của Vũ Nương chợt thay đổi sang lẳng lơ, ánh nhìn cô nhìn Nhâm Huyền cũng trở nên mất tự nhiên.

Nhâm Huyền hiểu ý, khoé miệng hơi co giật:

- Tỷ, nếu ta là một lão già trong bộ trang phục này thì có phải một mỹ nữ như ngươi quá thiệt thòi không?

- Hợp.. Bọn ta có cách nhìn người riêng, Tiểu Mặc Mặc sớm muộn cũng giương danh đại hải, nên ta phải tranh thủ một chút lúc ngươi còn nhỏ yếu.

Vũ Nương thô bạo nắm gáy áo Nhâm Huyền lôi vào hướng phòng ở xa hoa của cô ả.

Trên thông đạo tối thui đầy người lui tới, Nhâm Huyền đáng thương cứ vậy mà bị lôi đi dù đã hú hét than phiền đủ thứ.

- Tiểu tỷ à, ta thật sự không được, lão đệ thích nam nhân..!

- Ta có bệnh trong người, chỉ được năm giây..!

- Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, nằm yên nào, Tiểu Mặc Mặc ♡.

Trong dãy phòng thuộc khu trung lưu bên nữ giới, hôm đó vang lên vài tiếng động kỳ lạ vô cớ làm người nghe xấu hổ.

- Gian phu!

............

Hai ngày sau, ở một căn phòng rộng làm bằng tường gạch với các vật trang trí được thiết kế tinh xảo.

Trên giường lớn, nam nhân khuôn mặt gầy gò ốm yếu, nữ nhân ngồi trên giường trong trạng thái sung túc, đầy sức sống.

Hai đêm vừa rồi, Nhâm Huyền bị cô ả hành cho đến chết đi sống lại, tinh khí liên tục bị rút khiến thực lực đôi phần giảm sút.

Nhâm Huyền đành phải cắn răng "cam chịu", hắn đánh không lại Vũ Nương, cô lại là quân cờ mà hắn có thể tận dụng bấy giờ, tinh lực hồi phục cũng khá nhanh nên Nhâm Huyền chẳng việc gì phải làm loạn kế hoạch ngay bây giờ cả.

- Vũ Nương tỷ.. có thể trả lời câu hỏi của ta sao?

- Ừm, đúng là có. Nhưng sau đều bị dẫn đi cả rồi.

Vũ Nương chỉnh lại trang phục, thân thể kiều diễm tươi tắn kia chắc chắn không phải thuộc về người có tuổi. Đoán chừng, cô cũng ở tầm cái tuổi 30 đổ lại.

Khí lực của cô hiện tại có thể nói là mạnh gấp đôi so với lần trước ở Loạn Sơn Thành, thải dương bổ âm không hổ là loại đường mòn bá đạo dễ đi.

Nếu có thể thì Nhâm Huyền cũng muốn đi theo con đường song tu hợp hoan để mạnh nhanh hơn, thải âm bổ dương có nhiều cách, không nhất thiết phải lên giường. Khổ nỗi, hắn không có kiến thức về phương diện song tu cũng như công pháp.

Nhâm Huyền lấy sức ngồi dậy gượng hỏi:

- Ai dẫn?

- Sao mà ta biết được?

Vũ Nương chau mày cầm tay Nhâm Huyền cắn mạnh in lên dấu răng đậm, sau đó nắm gáy áo Nhâm Huyền vứt hắn ra bên ngoài cửa đóng sầm lại, không quên cảnh cáo:

- Nhớ rõ, cách tuần phải đến một lần. Không đến thì ngươi cứ cẩn thận, mùi của ta không dễ phai đến vậy đâu, ngươi có thể thử nếu chán sống. Việc của ngươi, ta biết tất thảy.

Cơn gió lạnh buốt thổi ngang, Nhâm Huyền run cầm cập xấu hổ mặc y phục vào giữa hành lang dài.

Có mũ vải che mặt, hắn không sợ người khác biết thân phận của mình.

- Nhắc đến thân phận, ta lại có một số thứ muốn thử nghiệm.

Xong xuôi, Nhâm Huyền lại chạy ra Thần Đường, hướng đến Tàng Bảo Các dạo qua một lượt.

Hắn đến đây đã mang theo chuẩn bị, bảo vật tuy nhiều nhưng hiện tại Nhâm Huyền vẫn chưa có tư cách để mua.

Đứng trước sạp dược liệu, Nhâm Huyền nhìn qua nhìn lại tìm kiếm thứ gì đó.

- Là nó.

Học theo người khác áp lệnh bài vào bảng giá, 4 điểm trên lệnh bài khấu trừ còn 3.

Tiếp tục chọn thêm 3 loại dược liệu cơ bản khác nhau, điểm cống hiến của Nhâm Huyền đã trở về con số 0.

Bốn loại dược thảo mà hắn mua đều là loại dược liệu có tính chất hài hoà, chữa trị. Nhâm Huyền không phải luyện đan sư, hắn mua những thứ này về để chế một liệu thuốc bồi bổ cho cơ thể.

- Chuẩn bị xong khâu dược liệu, nên đến phần quan trọng hơn rồi.

Cất trong túi bốn loại, hài lòng đi ra khỏi Tàng Bảo Các, Nhâm Huyền tìm cho mình một vị trí thiên thời địa lợi đặt mông ngồi xuống.

Ánh mắt lại treo cao nhìn chằm chằm quan sát các tín đồ đang đi đi lại lại.

Mỗi tín đồ đều như nhau, bộ dáng căn bản đều phổ thông nên chẳng ai quan tâm đến một kẻ kỳ dị như Nhâm Huyền đang săm soi bọn họ.

Hơn một buổi trôi qua, khoé miệng Nhâm Huyền cong lên một vòng bí hiểm:

- Tìm được ngươi rồi.

Hắn dừng mắt tại một vị gầy gò tín đồ vừa được dẫn vào từ Thần Đường bởi Phương Ngữ. Như mọi khi, sau khi giảng giải xong, tên Phương Ngữ lập tức rời đi, để lại tín đồ thơ thẩn bối rối giữa đám đông.

Bản thân tín đồ đang hoảng loạn, một cánh tay vô tình vỗ lên vai hắn:

- Huynh đệ, vừa vào sao? Ta là Mặc, có thể gọi Mặc sư huynh, vào đây đã được hai năm, Phương đại nhân lệnh cho ta đến tiếp tục hướng dẫn ngươi.

Bạn đang đọc Huyết Lãnh Tiên Lộ sáng tác bởi Shuntaro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuntaro
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.