Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để anh lạnh chết luôn đi

Phiên bản Dịch · 1323 chữ

Chương 8: Để anh lạnh chết luôn đi!

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Thùy Trần

Thời tiết Vân Thành ngày thứ hai không được tốt lắm, mưa rơi rả rích, lộp bà lộp bộp trên mặt đất, gió lạnh thổi qua khiến bước chân mọi người thêm phần vội vã.

Trên đường, xe cộ qua lại, một chiếc xe Bentley màu đen đậu trái phép bên cạnh một trung tâm phụ đạo, cách đó không xa có hai viên cảnh sát đang thấp giọng bàn tán gì đó, nhưng không ai dám bước lên xé giấy phạt, chiếc xe tỏa ra khí chất sang trọng hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh bình thường xung quanh.

Cửa xe đằng sau mở một nửa, lộ ra khuôn mặt điển trai của Lục Thiên Kỳ, hắn đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào cánh cửa trung tâm.

Qua một hồi lâu, hắn bỗng dưng cảm thấy buồn bực khi mãi vẫn chưa thấy được người mà mình muốn thấy.

Tài xế ngồi phía trước trông khuôn mặt âm dương bất định của hắn qua chiếc gương chiếu hậu, vốn dĩ định lên tiếng nhắc nhở rằng ở đây không thể dừng xe quá lâu, nhưng nghĩ nghĩ vẫn thấy không nên nói gì vào lúc này là tốt nhất…

Cuối cùng, đến khi trong tầm mắt hắn ta xuất hiện một bóng hình thì khuôn mặt ấy mới có chút hoà hoãn lại, một ý nghĩ ngờ vực bỗng hiện lên trong đầu, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục trạng thái bình thường, chỉ hờ hững buông một câu “Đi theo cô ấy.”

Tài xế không dám chậm trễ, nhanh chóng khởi động xe từ từ theo sau.

Lúc Tô Ngữ Hi ra khỏi trung tâm phụ đạo là hơn ba giờ chiều.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân, trang điểm nhẹ nhàng, có vài phần nhan sắc, đôi mắt to long lanh nhìn ra bên ngoài thấy trời đang đổ mưa, không khỏi có chút chau mày, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, một tay cầm cái túi bằng vải bạt che lên đầu, tay còn lại giữ chặt váy rồi chạy ra ngoài.

Mưa càng lúc càng lớn, bước chân cô cũng theo đó mà nhanh hơn, chỉ còn cách trạm xe bus hai ngõ quẹo nữa thôi, cô muốn chạy thật nhanh đến đó, mà không hề ý thức được nguy hiểm đang cận kề.

Ngay ở ngã rẽ đầu tiên, chỉ vì quá gấp gáp, cô không chú ý đến việc vẫn còn đèn đỏ, đúng lúc này, một chiếc xe đột nhiên lao đến, lúc Tô Ngữ Hi nhìn kỹ lại thì đã không còn kịp nữa, thêm phần mặt đường trơn trợt, cô không kiểm soát được lao về phía trước, gương mặt hoảng hốt.

Chiếc xe từ bên hông nhìn thấy người đi đường đột nhiên xông ra nhưng không hề có ý định giảm tốc độ, một người một xe cứ thế lao thẳng vào nhau...

Cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến khiến Tô Ngữ Hi không thể nào chịu nổi, ngay lúc này ý thức của cô đã dần trở nên mơ hồ, cả người co lại, biểu cảm cực kỳ đau đớn, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn theo người đàn ông đang mở cửa xuống xe.

Nhưng chưa đợi cô nhìn rõ, thì cả người như không có sức lực ngã gục xuống đất, hoàn toàn mất đi ý thức.

Thời tiết Luân Đôn trái ngược với Vân Thành, ánh nắng vừa đủ, tràn đầy sức sống.

Tại một toà cao ốc ba mươi tầng, trên đỉnh khắc bốn chữ lớn “Tập đoàn An Ninh”

Lúc này Tả Dục Thành đang ở trong văn phòng cao nhất của tòa nhà.

Anh ngồi trên ghế sofa, trước mặt là một cái máy tính xách tay, bên cạnh là một chồng tài liệu, rõ ràng đang làm việc, nói chính xác hơn, đang làm việc cho Diệp Miêu Thư.

Anh cầm một tập tài liệu lên, xem qua một lúc, ghi chú vào đó một vài thứ, rồi lại cầm một tập khác, ghi chú một vài chữ, cứ như vậy lặp đi lặp lại.

Đợi đến khi anh đặt tập tài liệu cuối cùng xuống, ngẩng đầu xem thời gian trong máy tính, mới ý thức được mình đã ngồi trong văn phòng hai tiếng đồng hồ.

Nhìn lướt qua điện thoại không có tin nhắn gì, thật là thanh tĩnh hiếm thấy.

Trong lúc buồn chán, anh vô thức tìm hộp thuốc lá của mình, nhưng nhìn thấy ba chữ ở kế bên “Cấm hút thuốc”, thế là rút tay trở về.

Cuối cùng bất đắc dĩ dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một lát.

Lúc Diệp Miêu Thư mang một thân đầy gió bụi đẩy cửa bước vào, tiếng gọi “Tả……” còn chưa nói hết, nhìn thấy người đàn ông trên ghế sofa liền im bặt.

Anh ngủ có vẻ sâu, mái tóc đen đậm ngắn gọn, sống mũi cao gầy, đôi môi mỏng gợi cảm, sắc sảo, hơi thở nhịp nhàng, bên cạnh tùy ý để một cái áo vest, đàn ông như thế, khiến người ta vừa nhìn liền không thể rời mắt.

Diệp Miêu Thư ai oán, người này từ khi nào lại trở nên hoàn mỹ như vậy...

Có lẽ nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Diệp Miêu Thư rùng mình một cái, nhanh tay lẹ chân đặt tài liệu lên bàn làm việc rồi tiện tay cầm remote điều chỉnh nhiệt độ cao hơn một chút.

Có vẻ làm thế vẫn chưa đủ, cô quay đầu lại đến gần sofa.

Nhìn thấy những tập tài liệu được sắp xếp gọn gàng để trên bàn, còn có ghi chú vài thứ, nét bút cứng cáp có lực, trên mặt Diệp Miêu Thư thoáng qua biểu cảm kỳ lạ.

Sau đó cô nhấc áo vest lên, muốn đắp cho Tả Dục Thành, động tác nhẹ nhàng như sợ đánh thức anh.

Thế nhưng lúc cô muốn rút tay lại thì Tả Dục Thành bỗng dưng nắm chặt lấy tay cô, miệng còn đang lầm bầm gì đó.

Chưa đợi Diệp Miêu Thư phản ứng, giây tiếp theo Tả Dục Thành đã kéo mạnh cô qua.

Và không còn gì phải nghi ngờ, hai người va vào nhau.

Diệp Miêu Thư không lường trước được, đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của anh, một tay chống trên sofa, tay còn lại đè trên cánh tay anh, mũi ngửi thấy mùi hương thuốc lá nhàn nhạt, thời điểm đó khiến cô có chút mơ mộng hão huyền, thế nhưng rất nhanh trên đầu đã truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, “không ngờ rằng em lại nhân lúc tôi ngủ chiếm tiện nghi của tôi……”

Cái quái gì thế? Diệp Miêu Thư nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể nào tin được, chỉ về phía Tả Dục Thành, nói năng lộn xộn, “Anh, anh nói bậy cái gì đó hả? Lúc nãy, rõ ràng là…”

Nhưng Tả Dục Thành cắt ngang lời cô, giả vờ vô tội, “Vậy em đỏ mặt cái gì chứ? Còn căng thẳng như thế nữa...”

Tả Dục Thành không nói tiếp, chỉ ra vẻ hứng thú nhìn chằm chằm cô.

Diệp Miêu Thư ngẩn người ra, sau đó xoa xoa gương mặt mình.

CMN! Sao lại nóng như thế hả?

Lúc này cô tự nhiên cảm thấy không còn mặt mũi, rõ ràng là chuyện tốt anh ta sao lại biến thành cô làm sai thế này? Cô muốn phản bác lại nhưng lại không biết phải nói gì.

Cô thẹn quá hóa giận dậm chân, sau một lúc mới đùng đùng nổi giận nói, “Quả thực là không hiểu lý lẽ mà, sớm biết thế tôi đã để anh lạnh chết luôn đi!”

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.