Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ khi nào lại có thêm một báu vật như vậy

Phiên bản Dịch · 1362 chữ

Chương 7: Từ khi nào lại có thêm một báu vật như thế

Người dịch: Đuôi cá

Beta: Tố Hiên

Lúc này tại quán bar Mị Sắc Vân Thành, Trung Quốc. Người đông tấp nập, xa hoa trụy lạc, những ánh đèn thủy tinh bảy sắc trên trần nhà chuyển động không ngừng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ muôn màu.

Trên sân khấu, hơn mười vũ công múa cột quần áo hở hang nhảy những điệu nhảy đầy khiêu gợi.

Trong không khí mùi rượu lẫn với mùi thuốc lá, có rất nhiều thanh niên thiếu nữ hào hứng đứng dưới sân khấu xem biểu diễn, phiêu theo điệu nhạc mà nhảy múa, tiếng nhạc có thể ví giống như một chiếc búa kim loại đang đập mạnh, còn những người phía dưới thì như bị ma nhập hưng phấn vui say nhảy múa theo những mỹ nữ đứng trên đài.

Ánh mắt mấy người đàn ông chạy dọc theo thân thể của những cô gái trên sân khấu, mang theo dã tính thời nguyên thủy giống những con sói đang đói bụng cồn cào rình mò con mồi của mình.

Thậm trí, còn mang theo sự bỉ ổi rõ ràng, mày đưa mắt đẩy với những cô gái trên sân khấu, chỉ hận không thể trực tiếp đi tới tóm lấy một trong số bọn họ.

Khi nhạc đã lên đến cao trào, một thân ảnh màu đỏ nắm lấy dải lụa trắng từ từ bay xuống, không khí hội trường lúc này đã cao đến đỉnh điểm, tiếng la hét liên tục không ngừng, đinh tai nhức óc.

Bóng dáng đỏ rực ấy uyển chuyển đáp xuống sân khấu, bộ ngực no đủ, đôi chân thon dài, eo nhỏ mảnh mai, mái tóc buông thả trên vai có chút gợn sóng tự nhiên, mặt nạ đỏ đầy thần bí, khiến cô gái đột nhiên xuất hiện này thêm mấy phần bí ẩn, khêu gợi dục vọng đàn ông trong vô thức.

Cô đeo mặt nạ, không ai nhìn rõ được diện mạo thật sự của cô, nhưng chỉ với vóc dáng yêu mị của mình cô có thể khiến người ta máu nóng sôi trào, khiến đám đàn ông phải điên cuồng.

Trong một phòng bao VIP đối diện với sân khấu, phòng bao này cách biệt với mọi âm thanh bên ngoài, nhưng nếu nhìn từ góc độ trong phòng thì có thể lướt qua hết tất cả các cô gái đứng trên sân khấu mà không có một sự trở ngại nào.

Dưới ánh đèn lờ mờ có hai người đàn ông đang ngồi, bên cạnh đó còn có một người đang đứng, khép nép lễ độ.

Tuy dáng vẻ hai người đã bị khói thuốc lượn lờ che phủ, nhưng vẫn không giấu đi được khí chất của họ.

Một người trong đó tên Trần Đông Kiệt, là con trai của cục trưởng cục công an ở Vân Thành và cũng là ông chủ của quán bar Mị Sắc. Anh ta ăn mặc vô cùng tùy ý, cúc áo trên chiếc sơ mi trắng được cài hờ hững, cơ ngực thoáng ẩn thoáng hiện, bên tai có đeo một viên kim cương màu trắng bắt mắt, quả thực là một tên lưu manh chính hiệu, nhưng bù lại gương mặt anh tuấn đến khó cưỡng, đôi mắt xinh đẹp cười như không cười nhìn người đàn ông kế bên.

Đúng vậy, Lục Thiên Kỳ ngồi kế anh ta đêm nay dường như đang chuyên tâm quá mức, kể từ khi thân ảnh đỏ rực kia xuất hiện cho đến bây giờ, ánh mặt anh chưa từng rời khỏi cô.

Lục Thiên Kỳ chơi đùa tấm thẻ DRIVE DE CARTIER seri WGNM00007 trong tay, động tác vẫn không mất đi sự tao nhã, cuối cùng quay đầu qua, nhỏ giọng, “Chưa tới một khoảng thời gian, nơi này của cậu từ khi nào lại có thêm một báu vật thế này?”

Trần Đông Kiệt đưa tay chống cằm, bĩu môi, vô cùng hứng thú nhìn Lục Thiên Kỳ, giọng điệu vô cùng tùy tiện nói: “Lục Đại Thiếu gia của tôi đã thay đổi khẩu vị từ khi nào vậy?Tôi không ngờ rằng cậu lại có hứng thú với loại con gái phong trần này đấy, tôi còn tưởng phải những siêu mẫu nổi tiếng xinh đẹp sáng lạng mới là kiểu người của cậu chứ, hahaha, sao nào, có muốn không?”

“Hai kiểu con gái đấy thì có gì khác nhau?” Lục Thiên Kỳ tỏ vẻ xem thường xoay người lại nở nụ cười xấu xa, giọng điệu chân thật đến không thể nghi ngờ, ánh mắt mang theo ái muội, “Giúp tôi liên hệ nhé, giá cả không thành vấn đề.”

Thấy Lục Thiên Kỳ nói chuyện thẳng thừng như thế, Trần Đông Kiệt cười nghiêng ngã không chút kiêng nể, chỉ thiếu bước vỗ đùi mà cười nữa thôi.

Đến khi anh ta cười đủ rồi, mới xoay đầu qua chỗ người đàn ông đang đứng kế bên ngoắc ngoắc tay, chỉ vào dáng người yêu nghiệt đang đứng giữa sân khấu, “Tiểu Lý, đi sắp xếp đi.”

Người đàn ông cao lớn rất kinh ngạc, khuôn mặt ngần ngại lắc lắc đầu, giọng nói run run, “Trần thiếu, Lục Thiếu, cô gái này mới đến đây không lâu, hơn nữa……” Anh ta ngưng lại một chút, giọng nói cũng thấp hơn chút nữa, lộ vẻ khó xử, “Hơn nữa còn nói rõ ràng, cô ấy chỉ nhảy múa, chứ không tiếp khách…… ”

Trần Đông Kiệt nghe được một nửa, sắc mặt đã hiện lên vẻ bất mãn, kiên nhẫn đợi người kia nói xong liền nhăn mày, trong phút chốc đã gia tăng giọng điệu, “Cậu nói cái gì? Có phải không muốn làm nữa hay không? Cái gì gọi là chỉ nhảy múa, người con gái mà Thiên Kỳ để ý tới từ bao giờ phải để ý đến việc đồng ý hay không, đi xuống, trực tiếp…… ”

Anh ta còn chưa nói hết, Lục Thiên Kỳ đã nhấc tay lên, hiếm thấy có lúc hắn lại cản trở Trần Đông Kiệt, khói thuốc lượn lờ xung quanh ngũ quan tinh xảo của hắn, ai cũng không thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, khóe môi khẽ nhấc nói với người đàn ông cao lớn kia, “Cô ấy tên gì?”

Người đàn ông cao lớn bên cạnh vừa nghe Trần Đông Kiệt chất vấn, liền luống cuống xém chút quỳ trước mặt anh ta, mắt thấy Lục Thiên Kỳ giải vây cho mình, ra sức nắm chặt bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, sau đó có chút hậm hực mở miệng, “Tô Ngữ Hi……”

Ánh mắt nóng bỏng của Lục Thiên Kỳ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang cuồng loạn kia, yết hầu khẽ động, cầm ly rượu bên cạnh lên uống cạn, kéo cravat của mình xuống, đứng lên bước ra ngoài.

Trần Đông Kiệt như cái kèn không hề kiêng kỵ nói với theo “Này, khó khăn lắm mới có một lần, đêm nay sao lại đi nhanh vậy chứ, không muốn ở lại chơi thêm một chút à? Muốn người nào tùy……”

Không đợi anh ta nói hết, cửa đã bị đóng rầm một tiếng.

Trần Đông Kiệt dường như chưa được tận hứng, chỉ có thể bất đắc dĩ lười biếng duỗi duỗi cái eo, như đã sớm quen với việc không từ mà biệt này, ánh mắt không nhịn được nhìn phía trước.

Những vũ công múa cột trên sân khấu vẫn đang điên cuồng nhảy múa, không khí của cả quán bar vẫn đạt đến cao trào, mà thân ảnh đỏ rực giữa sân khấu rõ ràng là iêu điểm của ngày hôm nay, vẫn ra sức uốn éo cơ thể mình, bất kỳ khoảnh khắc nào cũng kích thích thần kinh và thị giác của những người đàn ông ở đó.

Trần Đông Kiệt liếm môi một cái, thưởng thức vật phẩm một cách kỹ lưỡng, khẩu vị của tên kia cũng không tồi, hình như cũng có chút thú vị....

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.