Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai thích đi thì cứ đi

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

Chương 9: Ai thích đi thì cứ đi

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Linh

Vân Thành

Ngoài cửa bệnh viện trung tâm thành phố, đỗ một chiếc xe Bentley màu đen vô cùng sang trọng, người đàn ông đứng dựa vào thành xe hút thuốc.

Dưới chân hắn đã có không ít đầu lọc thuốc, chắc hẳn hắn ta đã đứng đây từ rất lâu rồi.

Bây giờ là hơn một giờ sáng, xung quanh sớm đã lặng im không còn tiếng động. Hầu hết mọi người đều đang chìm trong mộng đẹp, cả thành phố cũng trở nên thật tĩnh lặng, thế nhưng Lục Thiên Kỳ vẫn không cảm thấy buồn ngủ.

Màn đêm buông xuống, khói thuốc quẩn quanh, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn ánh đèn lờ mờ trên những tầng lầu, từ xa, trông hắn quả thực mê hoặc lòng người.

Thân hình rắn rỏi tao nhã, lại lộ ra đôi chút xấu xa.

Cuối cùng, sau khi hút xong điếu thuốc duy nhất còn sót lại, chỉnh sửa quần áo, hắn sải bước vào bệnh viện.

Trong phòng tối om không một tiếng động. Lục Thiên Kỳ nhìn người con gái trước mắt. Cô ấy đã hôn mê nửa ngày rồi.

Gương mặt bé nhỏ trắng bệch thiếu sức sống, đâu giống bộ dạng lả lơi nhảy múa khi đó, trong lòng Lục Thiên Kỳ bỗng vô cùng khó xử.

Bữa tối hôm trước, hắn chưa được nhìn thấy gương mặt của Tô Ngữ Hi, hắn chỉ cảm thấy tràn đầy sự hiếu kỳ về cô. Dù sao những cô gái chỉ nhảy múa không tiếp khách ở quán bar rất hiếm thấy, hơn nữa tính cách của hắn quen phóng túng, đối với những người con gái kỳ lạ như thế cảm thấy hứng thú, cũng là chuyện dễ hiểu, ngược lại hắn còn cho rằng điều đó có nghĩa là cô gái đó đang lấy lùi làm tiến, lạt mềm buộc chặt.

Nhưng đến hôm nay, khi bản thân trông thấy khuôn mặt này, hắn lại có chút kích động, thậm chí còn có cả hối hận vì đã trót nảy sinh hứng thú với cô.

Khuôn mặt có chút giống một người trong quá khứ, nhất là đôi mắt đơn thuần kia, cho dù là lúc nhắm mắt.

Lục Thiên Kỳ đang phiền lòng vì suy nghĩ của chính mình, thì điện thoại trong túi reo lên.

Anh ngẩn người, nghi ngờ trễ thế này rồi còn có ai gọi điện đến?

Đến khi nhìn kỹ người gọi đến anh mới bừng tỉnh, liếc xem cô gái nằm trên giường một cái, sau đó sải bước, rời đi nghe điện thoại, giọng điệu vô cùng khó chịu, “Tôi nói này, Vân Thành và nước ngoài có chênh lệch thời gian, cậu đâu phải không biết……”

Nước Anh-------

Đêm Luân Đôn đèn đuốc rực rỡ, ánh đèn neon muôn màu tỏa sáng trên quảng trường Trafalgar Square, người đi đường qua lại, có những cặp tình nhân dựa sát vào nhau mà đi, có những cậu nhóc nghịch ngợm tùy ý biểu diễn kỹ năng trượt ván của mình, cũng có những cô gái nhã nhặn dịu dàng ngồi trên ghế tựa đọc sách, ở trung tâm quảng trường có một tấm bia tượng đồng tưởng niệm Nelson*, rất nhiều người đang đứng ở đó chụp hình.

*Phó Đô đốc Horatio Nelson (1758-1805), tử tước Nelson thứ nhất, là một đô đốc người Anh, trở nên nổi tiếng trong cuộc chiến tranh Napoleon, đặc biệt là trận chiến Trafalgar, một chiến thắng quyết định của vương quốc Anh, đồng thời cũng là nơi ông hy sinh.

Một chiếc Maybach bản giới hạn dừng lại bên đường, thân xe hoa lệ lóa mắt thu hút không ít người đứng lại ngắm nghía.

Diệp Miêu Thư dưới ánh mắt dõi theo của mọi người mở cửa tay lái phụ, món đồ trong tay tùy tiện quăng ra ghế sau, thắt dây an toàn, sau đó miệng còn không quên oán trách, “Cái xe này của anh thật chói mắt, mấy người bên ngoài kia hận không thể lên ngồi thử luôn đấy.”

Tả Dục Thành vừa buông điện thoại trong tay xuống, xoay qua liền nghe được tiếng oán trách của Diệp Miêu Thư thì nhẹ nhàng cười một tiếng.

Diệp Miêu Thư không ngờ tới người đàn ông này cười lên còn đẹp như vậy, rồi chợt nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, trực tiếp quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa, vẻ mặt đầy ấm ức.

Tả Dục Thành thu hết mọi hành động của vào mắt, cố nén tiếng cười, nhưng đôi mắt vẫn mang theo sự vui vẻ.

Xe từ từ chuyển động, dưới ánh mắt của mọi người lăn bánh đi xa.

Chạy trầm ổn trên đường, Diệp Miêu Thư khuất phục ngồi nhìn từng ngọn đèn lùi xa dần.

Trong xe im lìm không tiếng động, cuối cùng vẫn là Tả Dục Thành lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

“Vẫn còn giận à? Em đã ghét bỏ tôi cả buổi tối rồi đấy, tôi nhất định phải nói với chú Mặc em đối xử với khách tệ như thế.” Giọng điệu còn mang theo chút nghi ngờ, gợi đòn vô cùng.

Lửa giận của Diệp Miêu Thư dần dâng lên, quay đầu định phản bác anh, nhưng ngay giây tiếp theo Tả Dục Thành lại lên tiếng.

“Ngày mai tôi phải về nước, em có đến tiễn tôi không?” Giọng nói và biểu cảm trở nên vô cùng nghiêm túc, giống như câu chuyện cười kia chưa từng xảy ra vậy.

Đây rốt cuộc là loại người gì thế hả, trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa……

Thấy anh trở mặt nhanh như chớp, Diệp Miêu Thư càng muốn đập cho anh một trận, hai tay đan chéo trước ngực, “Không đi, ai thích đi thì cứ đi.” Bộ dạng như kiểu anh làm gì được tôi nào.

Thấy cô cự tuyệt kiên quyết như thế, Tả Dục Thành cũng không buồn, ngược lại còn cố ý nói tiếp, “Vé máy bay một giờ ngày mai.”

Trời đất ơi! Diệp Miêu Thư quả thật là muốn phát điên lên đi được, tư duy của người đàn ông này không hề có điểm chung với cô mà!

Diệp Miêu Thư phừng phừng tức giận nhìn anh, vốn đã biết khí thế cùng năng lực ứng biến của người đàn ông này hoàn toàn có thể áp chế bản thân, đứng trước mặt anh, có lẽ chỉ vai cừu non ngoan hiền mới phù hợp với cô, cô dứt khoát im lặng, không thèm nói chuyện nữa, trong thâm tâm lại không ngừng tưởng tượng đến cảnh mình đem anh chặt ra làm tám khúc.

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Tô Ngữ Hi đã hôn mê một ngày một đêm đang ung dung nhìn y tá làm kiểm tra cho mình, đợi kiểm tra xong, còn lịch sự nói cám ơn.

Cô y tá nọ gật gật đầu, quay qua người đàn ông đang đứng kế bên dặn dò vài câu xong liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Tô Ngữ Hi cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, “Anh chính là người đã đụng vào tôi sao?”

Tô Ngữ Hi đột nhiên mở miệng hỏi khiến người đàn ông ngẩn cả người, thế nhưng rất nhanh liền trả lời cô, “Không phải tôi, Cô Tô, là ông chủ của tôi đụng trúng cô.”

Tô Ngữ Hi còn đang thắc mắc vì sao đối phương biết mình họ Tô, trong đầu bỗng nhớ đến điều gì đó, gấp gáp muốn xuống giường.

Người đàn ông bên cạnh thấy hành động bất ngờ của cô, đứng một bên trong phút chốc không biết phải làm sao.

Tô Ngữ Hi nhìn cái giỏ bằng vải bố của mình thì bước ngay qua đó cầm lên tìm kiếm, cuối cùng mới thở ra, may quá không mất thứ gì cả.

Lúc quay đầu lại mới phát hiện trong phòng còn một người nữa, cô ngập ngừng, sau đó vội vàng nói, “Bây giờ tôi đã ổn rồi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của các người, nhưng làm phiền các vị một việc, đưa tôi đến bệnh viện số 2 của thành phố.”

“Không thành vấn đề, cô Tô, nhưng trước khi đi, mong cô hãy xem trước bản hợp đồng này.” Người đàn ông đưa một xấp giấy cho Tô Ngữ Hi, cười híp mắt “Nếu cô thấy không có vấn đề gì, thì phiền cô ký tên, lăn tay.”

Tô Ngữ Hi: “……”

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.