Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sẽ khiến hắn ta phải trả giá

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Chương 6: Tôi sẽ khiến hắn ta phải trả giá.

Người Dịch: Đuôi Cá

Beta: Thùy Trần

Lúc này Tả Dục Thành đang cùng Diệp Tử Mặc và Diệp Miêu Thư dùng bữa trưa, thấy điện thoại rung lên, bèn nhìn Diệp Miêu Thư và Diệp Tử Mặc, vẻ mặt âm trầm, đứng dậy chuẩn bị bước ra ngoài nghe điện thoại.

Diệp Miêu Thư nhìn theo bóng lưng anh, biểu cảm đầy vẻ khó hiểu.

Nhưng chẳng mấy chốc, Tả Dục Thành đã quay lại với khuôn mặt trống rỗng, ánh mắt như có như không liếc về phía Diệp Miêu Thư.

Diệp Miêu Thư và Diệp Tử Mặc đều phát hiện ra sự kỳ lạ của Tả Dục Thành, Diệp Miêu Thư định nói gì đó, nhưng lại bị Diệp Tử Mặc giành trước.

“Lần này Dục Thành đến đây ở vài ngày, Thư Nhi con thấy Anh Quốc có chỗ nào đi được, dẫn Dục Thành đi chơi đi.” Chưa đợi Diệp Miêu Thư đáp lời, ông dường như lại nghĩ đến chuyện gì đó “Còn chuyện công việc, Dục Thành thông minh lại tháo vát, nếu con gặp phải khó khăn gì thì có thể hỏi nó.”

Diệp Miêu Thư tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn Diệp Tử Mặc rồi lại nhìn Tả Dục Thành, chẳng biết chú mình đang làm chuyện quái quỷ gì, nhưng lại không tìm ra lý do nào để từ chối, chỉ có thể nhàn nhạt đồng ý một tiếng.

Trên mặt Tả Dục Thành mang theo nét cười, gật đầu nhè nhẹ xem như trả lời.

Sau khi dùng bữa xong, Diệp Miêu Thư không trở về công ty, mà đi về nhà.

Nằm dài trên giường, cô có muôn vàn suy nghĩ trong đầu, hồi ức lại ùn ùn kéo đến, trước mắt dường như hiện ra khuôn mặt điển trai đến phẫn nộ chúng sinh của ai kia.

Diệp Miêu Thư cảm thấy mệt mỏi, ý thức dần trở nên lẫn lộn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc thiếp đi, Diệp Miêu Thư thấy có người đang đứng cạnh mình, người ấy nắm lấy tay cô, lòng bàn tày truyền đến một cảm giác ấm áp, không khỏi khiến cô cảm thấy an lòng.

Cô muốn mở mắt ra xem đó là ai, nhưng kỳ lạ là, cho dù có cố gắng đến đâu cũng không nhìn rõ được.

Chỉ biết rằng người này cao lớn, dáng người thon ốm, đường nét rõ ràng……

Nhưng trong nháy mắt, khung cảnh biến đổi, người đàn ông trước mắt biến thành một người khác, vậy mà lần này cô lại có thể nhìn rõ, là gương mặt khôi ngô tuấn tú mà cho dù có chết đi cô cũng không thể nào quên được! Gương mặt ấy lúc này đang cười như không cười nhìn cô, khiến người ta cảm nhận được hơi thở của sự nguy hiểm!

Diệp Miêu Thư hoảng sợ, muốn đứng lên làm gì đó, nhưng lại phát hiện rằng tất cả chỉ là vô ích, mặc cho bản thân cô có giãy dụa thế nào, cũng chẳng thể động đậy được.

Cảnh tượng trước mắt rất nhanh lại tiếp tục thay đổi, lần này biến thành hình ảnh ba chiếc xe đang bốc lên làn khói dày đặc, chiếc xe ở giữa có một người tài xế cùng một cặp vợ chồng, từ nét mặt của bọn họ có thể tưởng tượng ra họ đã phải trải qua chuyện khủng khiếp đến mức nào……

Diệp Miêu Thư “A!” một tiếng, rồi tỉnh dậy, mắt mở ra cực lớn, thở hổn hển hít lấy từng ngụm không khí.

Đợi đến khi cô ý thức vừa rồi chỉ là một giấc mơ, mới phát hiện cạnh giường có một người đàn ông đang đứng, còn cô thì đang nắm chặt lấy cánh tay anh.

Diệp Miêu Thư quẫn bách vô cùng, lập tức buông cánh tay anh, lúc này cô mới nhận ra cánh tay người đó đã bị mình kéo đến nổi đỏ lên cả mảng.

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân, mới nhận ra cả người đều đã ướt đẫm, thấy Tả Dục Thành còn đang nhìn mình, cô mới ý thức được mình thất thố, cúi thấp đầu xuống, không nói nên lời.

Tả Dục Thành nhìn cô, trong lòng biết cô vừa gặp ác mộng, ánh mắt thoáng qua một chút đau lòng, sau đó mới từ từ mở miệng, “Khi nãy lúc em ngủ chưa được bao lâu thì trong phòng vang lên tiếng hét, tôi còn tưởng có chuyện gì nên mới vội vàng chạy đến, cửa cũng không đóng……”

Diệp Miêu Thư kinh ngạc nhìn anh, biết là anh đang giải thích, mới gật gật đầu, tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn lại.

Tả Dục Thành có vẻ lo lắng, nhìn mái tóc cô vì đổ mồ hôi mà dính vào gò má, dáng vẻ vô cùng đáng thương, anh không nhịn được đưa tay ra, giúp cô gạt lọn tóc dính trên gò má.

Cảm nhận hơi ấm đến từ bàn tay Tả Dục Thành, Diệp Miêu Thư ngẩn ra, hô hấp đình trệ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Sau đó không nhịn nổi nữa, liền nhào vào lòng anh, nức nở nghẹn ngào.

Cô đã đè nén qua lâu rồi, thực ra sớm đã biết Tả Dục Thành không hề liên quan đến việc đó, nhưng cô vẫn mãi không chấp nhận được hiện thực, vì chuyện đó cô không dám tin tưởng vào bất kì ai nữa.

Nhưng đã nhiều năm như thế, Tả Dục Thành đều đến Anh theo kỳ hạn để thăm hỏi, tuy rằng không tiếp xúc quá nhiều với cô, cũng không biết có phải vì chuyện kinh doanh không, nhưng đối với Diệp Miêu Thư mà nói, cô quả thực có chút cảm động, ngay giờ phút này, cô chỉ thấy thật uất ức, đã từ rất lâu cô không khóc lóc, giấc mơ vừa rồi đã triệt để phá vỡ giới hạn của cô.

Tả Dục Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, đợi cô khóc đủ rồi, mới ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của người con gái trước mặt, không còn bóng dáng không sợ trời không sợ đất của ngày trước, ánh mắt anh chợt trở nên lạnh lùng, giọng điệu lạnh đến lạ thường, “Tôi cam đoan, tôi sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Diệp Miêu Thư nhìn Tả Dục Thành, ngũ quan tinh tế, đôi môi gợi cảm, âm thanh đầy từ tính, ánh mắt sâu xa tựa như chỉ trong giây lát đã nhìn thấy bản thân, trong phút chốc vậy mà cô lại thất thần, nỗi sợ hãi từ cơn ác mộng đã được áp chế xuống.

Người đàn ông nói ra câu nói ấy vào giây phút này, vô cùng kiên quyết, như một viên thuốc an thần, cô vô thức nghĩ rằng mình nên tin tưởng anh!

Một cảm giác từ lâu đã biến mất lướt qua trái tim cô, như chuồn chuồn lượn nước, thoáng qua rồi lại nhanh chóng biến mất.

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.