Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là một con tốt đã hết giá trị lợi dụng

Phiên bản Dịch · 1206 chữ

Chương 5: Chỉ là một con tốt đã hết giá trị lợi dụng

Người dịch: Hái Hoa Tặc

Beta: Linh

Những suy nghĩ nhẹ nhàng quay trở lại, hồi ức cứ thế hiện lên trong tâm trí khiến Tả Dục Thành cảm thấy choáng váng. Anh không kìm được, bất giác đưa tay đỡ trán.

Thấy Diệp Miêu Thư vẫn nhìn mình chằm chằm, Tả Dục Thành một lần nữa trốn tránh ánh mắt ấy hạ giọng nói, "Tả gia và Lục gia không thân thiết như người ngoài tưởng tượng. Lục Thiên Kỳ bây giờ có ý muốn thâm nhập vào thị trường Anh quốc. Đây là một cơ hội hiếm có. "

Diệp Miêu Thư sững người. Lục Thiên Kỳ, cái tên đã từng khiến cô mỉm cười ngốc nghếch mỗi khi nhắc đến, đã không còn xuất hiện suốt tám năm ròng rã.

Ký ức lần lượt hiện lên như những thước phim lướt nhanh trong đầu khiến Diệp Miêu Thư tưởng như nghẹt thở. Cái tên ấy đã khắc sâu trong trái tim cô, mỗi khi nghĩ đến, ở một góc nào đó, trái tim lại bắt đầu rỉ máu.

Lời nói của Tả Dục Thành đã ám chỉ lý do tại sao anh ta lại lựa chọn giúp cô.

Nhưng cô chỉ nhìn vào Tả Dục Thành , ánh mắt phức tạp, mấp máy môi, cuối cùng lại chẳng nói gì, trực tiếp quay lưng bỏ đi

Tả Dục Thành nhìn bóng Diệp Miêu Thư rời đi , biết rằng trong lòng cô vẫn còn khúc mắc chưa thể lý giải. Anh nhếch miệng tự giễu. Đối với Diệp Miêu Thư đây là một cơ hội khó gặp. Ngược lại, đó cũng là cơ hội mà ông trời ban cho anh.

Rất nhanh sau đó anh lại khôi phục bộ dạng ung dung vốn có, vỗ nhẹ tay áo, chầm chậm đi theo sau Diệp Miêu Thư.

Vân Thành, Trung Quốc

Cùng lúc đó, trong căn phòng cao nhất của chủ tịch tập đoàn Lục thị, Lục Thiên Kỳ nhắm nghiền mắt trả lời điện thoại, biểu cảm khó chịu. Nữ trợ lý bên cạnh đang ngồi trên đùi, vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng cắn một bên môi Lục Thiên Kỳ

Lục Thiên Kỳ cúp máy, thuận tay vứt điện thoại sang một bên. Một tay đã nâng chân nữ nhân trước mặt lên ngang thắt lưng mình, tay còn lại không an phận luồn sâu vào dưới chân váy. Sau khi đã đạt được mục đích, hắn dùng lực đâm vào, không chút thương hoa tiếc ngọc

Shanny không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào, thay vào đó cô ta ôm Lục Thiên Kỳ chặt hơn, dịch chuyển cơ thể nhịp nhàng theo chuyển động của hắn. Dường như đang muốn thách thức giới hạn chịu đựng của Lục Thiên Kỳ. Hai người không ai nói với ai một lời, nhưng lại phối hợp cực kỳ ăn ý ...

Lục Thiên Kỳ mỉm cười xấu xa, gặm lấy vành tai cô. "Em vẫn là người hiểu tôi nhất. Tôi thích phụ nữ như em, biết cách quan sát, không phí lời, biết rõ lúc nào tôi cần gì ..."

Lục Thiên Kỳ nói vẻ đầy ngạo khí, còn Shanny cười e lệ, hai tay thành thục cởi áo Lục Thiên Kỳ. "Lục, anh chỉ biết trêu em, người ta chẳng phải muốn làm anh vui thôi sao. Thấy anh tâm tình không tốt, em giúp anh hưng phấn một chút "

Tuy nhiên, Lục Thiên Kỳ không kiên nhẫn như Shanny, trực tiếp xé rách bộ quần áo công sở cô đang mặc trên người, nút áo vương ra khắp nơi. Nâng người phụ nữ trước mặt lên ấn mạnh vào bàn, mạnh bạo tiến thẳng đâm sâu vào người cô, cất giọng đầy ma mị, "Tôi tin em có thể làm tôi hưng phấn!"

Sau cuộc hoan lạc, Lục Thiên Kỳ khôi phục dáng vẻ ung dung vốn có, đứng sang một bên chỉnh lại quần áo.

So với Lục Thiên Kỳ , Shanny trông thật thê thảm, tóc tai rối bù. Cả người dường như trần truồng, không mảnh vải che thân, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng, "Lục tổng, nhìn em, anh xé hết quần áo của người ta thế này, anh nói xem bây giờ người ta phải ra ngoài thế nào?"

Lục Thiên Kỳ mỉm cười, khuôn mặt lạnh băng nói, "Cô tự biết mình phải làm gì, không cần tôi giải thích."

Quả thực là vậy, đây chẳng phải lần đầu tiên, hắn cũng không nghĩ rằng việc này thuộc phạm vi xem xét của mình.

Ánh mắt vô tình lướt qua bức ảnh trên màn hình máy tính, Lục Thiên Kỳ khẽ cau mày, xoa xoa thái dương, bản thân không hiểu vì sao, rõ ràng hắn không có tình cảm với cô, nhưng mỗi khi làm chuyện đó trước mặt cô đều cảm thấy mất hứng, cho dù chỉ là một bức ảnh.

Sau một hồi chỉnh lại quần áo, Shanny đứng dậy đi lại bên cạnh Lục Thiên Kỳ. Mặc dù quần áo của cô đã bị rách, nhưng ít nhất vẫn có thể mặc được.

Thấy ánh mắt của Lục Thiên Kỳ, cô cau mày, "Lục tổng, cô ta là ai? Em thấy mỗi lần làm xong anh đều nhìn chằm chằm vào cô ấy, hình như có cảm giác rất thân mật."

Đôi môi Lục Thiên Kỳ hơi mím lại, giọng hắn rất khẽ, nhưng lại khiến người ta sởn tóc gáy. "Chỉ là một con tốt đã hết giá trị lợi dụng."

Nghe ra giọng điệu Lục Thiên Kỳ không được vui, cô cũng không dám hỏi thêm. Có thể trụ lại ở vị trí này, ngoài tài năng nổi bật, còn phải biết xem sắc mặt người khác. Đó là lý do tại sao cô là trợ lý bên cạnh Lục Thiên Kỳ lâu nhất.

Lục Thiên Kỳ cầm khung ảnh lên. Ý nghĩ đầu tiên là trực tiếp ném nó vào thùng rác, nhưng đột nhiên có thứ gì đó lóe lên trong tâm trí , tay hắn khựng lại giữa không trung. Hắn ném khung ảnh vào ngăn kéo, rồi dựa lưng vào ghế, vẻ mặt bất lực...

Shanny bối rối nhìn hành động của nam nhân bên cạnh, nhưng cô không dám hỏi nhiều. Đứng ngẩn ra , cuối cùng rời khỏi văn phòng của Lục Thiên Kỳ

Căn phòng im lặng một lúc. Lục Thiên Kỳ từ từ mở mắt và nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay. Thấy sắp đến giờ tan ca, hắn ngẩng đầu suy ngẫm rồi nhấc điện thoại lên.

Nghe thấy tiếng "bíp" trên điện thoại, hắn cầm điện thoại bằng một tay, tay còn lại rảnh rỗi gõ gõ mặt bàn trước mặt, tạo ra âm thanh "dong dong" nhịp nhàng.

Đầu bên kia không biết có chuyện gì, điện thoại đổ chuông một hồi lâu. Ngay khi hắn cảm thấy chẳng còn tự tin định cúp máy thì một giọng nói gợi cảm, khiến người ta mê hoặc phát ra từ điện thoại vang lên, " Alô ..."

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.