Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực sự là không xa lạ một chút nào

Phiên bản Dịch · 1799 chữ

Chương 29: Thực sự là không xa lạ một chút nào

Người dịch: Đuôi Cá.

Beta: Thùy Trần.

Hiệu suất làm việc của Lâm Mạn vô cùng cao, chẳng mấy chốc, một trong những nhân viên lễ tân đã đến chào hỏi rồi dẫn Diệp Miêu Thư lên lầu.

Trong thang máy, cô lễ tân kia len lén đánh giá Diệp Miêu Thư, trong lòng đối với người phụ nữ có quen biết với Lâm Mạn, không báo trước nhưng vẫn có thể gặp được Tả Dục Thành này chứa đầy sự hiếu kỳ, trong mắt cô ta, Diệp Miêu Thư trông có vẻ thanh khiết, nhưng lại rất có khí chất, hơn nữa còn có một loại khí chất đặc biệt mà những người phụ nữ chỉ biết tô son trét phấn, vắt cạn óc suy nghĩ làm cách nào để tiếp cận những nhân vật của giới thượng lưu ở bên ngoài kia không thể có được, cao quý trang nhã nhưng cũng không mất đi vẻ phong tình.

Dựa vào sự nhạy bén được tôi luyện nhiều năm qua, chẳng mấy chốc Diệp Miêu Thư liền phát hiện bản thân đang bị người ta “nhìn trộm”, nhưng đối phương cứ ngỡ rằng cô vẫn chưa biết……

“Tôi đoán là vị tiểu thư đây chắc là đang hiếu kỳ tôi là ai phải không?” Bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng Diệp Miêu Thư vẫn không cảm thấy ngại ngùng, trái lại còn vô cùng tự nhiên phóng khoáng mà nói.

Vị nhân viên lễ tân kia liền ngẩn người, không dám tin rằng một chút tâm tư nhỏ bé của mình lại dễ dàng bị người phụ nữ kế bên này nhìn thấu như vậy.

“Tôi họ Diệp, cô có thể gọi tôi cô Diệp là được rồi.” Diệp Miêu Thư cười lên hoàn toàn vô cùng kín kẽ.

Khuôn mặt của vị nhân viên lễ tân thoáng đỏ lên, trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến, bản thân vậy mà có một ngày lại bị một người phụ nữ, trêu chọc……

Diệp Miêu Thư nhìn phản ứng của cô ta, dường như đã sớm nghĩ đến điều đó, cũng không nói thêm gì nữa.

“Đây là văn phòng làm việc của Tả Tổng, Trợ lý Lâm bảo tôi đưa cô đến chỗ này, nói rằng Tả Tổng sau khi tan họp sẽ đến đây.” Vị nhân viên lễ tân kia đưa tay ra bày vẻ xin mời, buộc bản thân mình phải bình tĩnh mà nói.

Diệp Miêu Thư lịch sự khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn cô ấy đóng cửa.

Diệp Miêu Thư nhìn bốn phía, không thể không cảm thán văn phòng làm việc của Tả Dục Thành rất là có khí phái, diện tích cũng gần khoảng bốn mươi mét vuông, có đủ tất cả các loại thiết bị cần thiết, vậy mà vẫn còn rất nhiều không gian trống, nhưng Diệp Miêu Thư chỉ cảm thấy như thế có chút lãng phí.

Bất tri bất giác liền đi đến trước bàn làm việc của Tả Dục Thành, trên bàn sạch sẽ ngăn nắp, ngoài điện thoại và máy tính, thì chính là các loại tài liệu được sắp xếp ngay ngắn rõ ràng.

Diệp Miêu Thư ngồi phịch lên cái ghế chuyên giành cho Tả Dục Thành, không hề cảm thấy có chút ngại ngùng nào.

Bên góc phải bàn có đặt hai khung ảnh hấp dẫn tầm nhìn của cô.

Một trong hai là bức hình chụp đại gia đình của Tả Dục Thành, còn một bức còn lại là hình chụp chung của hai người, trông có vẻ chỉ mới mười mấy tuổi.

Trong thâm tâm Diệp Miêu Thư có một cảm giác kỳ lạ thoáng qua.

Cô vô cùng kinh ngạc, đã nhiều năm như vậy rồi, Tả Dục Thành vậy mà vẫn còn giữ lại bức ảnh này.

Cô vẫn còn nhớ bức ảnh này được cô chụp trong buổi lễ tốt nghiệp thời cấp hai của cô, lúc đó cô chỉ chụp tổng cộng ba bức, một bức là chụp cùng với bố mẹ, cô vẫn còn giữ bên mình, một bức chụp với Tả Dục Thành, còn một bức nữa là cùng với Lục Thiên Kỳ, tiếc là hai bức kia đã sớm bị cô vứt đi rồi.

Cách nhiều năm như vậy, nhìn thấy bức hình này một lần nữa, trong lòng Diệp Miêu Thư vẫn có một chút kích động, cho dù những năm nay, bản thân cô vẫn luôn dằn những cảm xúc này xuống, nhưng có lúc chỉ cần một bức ảnh hay là một câu nói liền có thể đẩy lùi tất cả phòng tuyến trong tim cô.

Cô vẫn ngồi ngây ngốc nhìn bức hình.

Lúc Tả Dục Thành đẩy cửa bước vào, thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế.

Một người con gái đang ngồi ở vị trí của anh, trên tay còn cầm khung ảnh, ánh mắt trống rỗng, không hề biết anh đã đến rồi.

Tả Dục Thành khẽ hừ một tiếng, vừa đi vừa cởi áo vest bên ngoài, kéo carvat xuống dưới một chút, trực tiếp ngồi xuống sofa.

Diệp Miêu Thư bị dọa cho giật mình, lúc hoàn hồn trở lại thì đã thấy Tả Dục Thành đang ngồi trên ghế sofa, tay áo sơ mi của anh đã được vén lên một độ cao vừa khéo, bàn tay lớn với những khớp xương rõ ràng, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ hiệu Rolex, trầm ổn chín chắn, anh trong mắt Diệp Miêu Thư lúc này vô cùng đẹp trai.

Nhận ra ánh mắt của Diệp Miêu Thư, Tả Dục Thành không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, nghiền ngẫm nói: “Em thực sự không thấy xa lạ một chút nào, đêm hôm qua đã độc chiếm giường của tôi, hôm nay lại muốn chiếm đóng vị trí Tổng giám đốc của tôi.”

Diệp Miêu Thư khẽ hất cằm lên, lộ ra đường quai hàm tinh tế, đôi chân mày có pha lẫn mấy phần ý cười trêu chọc, “Đó là đương nhiên, tôi còn đang tưởng tượng rằng đến khi nào mới có thể bá chiếm được Tả Tổng đây?”

Động tác nghịch điện thoại của Tả Dục Thành cứng ngắt ở đó, anh chưa từng bị người phụ nữ nào trực tiếp trêu đùa như thế trước đây.

Con ngươi sâu thẳm thoáng qua một tia căng thẳng, tuy chỉ là trong thoáng chốc, thế nhưng đã bị Diệp Miêu Thư bắt được.

Diệp Miêu Thư nhịn cười, cô rất thích thú khi nhìn phản ứng như thế của Tả Dục Thành, trong lòng nghĩ đã bị anh dắt mũi đi nhiều lần như vậy, lần này cuối cùng đã có thể xả một cục tức rồi.

Thế nhưng tâm trạng thoải mái vẫn chưa duy trì được bao lâu, Tả Dục Thành đột nhiên đứng lên, khiến cô có chút mơ mơ hồ hồ, nhìn Tả Dục Thành đang từ từ tiến tới như lang sói, trong đầu cô xoay chuyển vô cùng nhanh, nhưng vẫn không nghĩ ra được là anh muốn làm gì.

Cho đến khi Tả Dục Thành cúi người xuống, hai tay để trên hai tay vịn của ghế, giam Diệp Miêu Thư giữa ngực anh và cái ghế, khiến cho cô không còn đường nào chạy thoát, Diệp Miêu Thư mới biết là anh đang muốn làm gì……

Cảm nhận được sự áp bức to lớn từ người anh, Diệp Miêu Thư có chút hoảng sợ, lúc nãy cô chỉ là đùa giỡn chút thôi, trong lòng cô thực sự chưa từng nghĩ qua điều đó.

“Tả Dục Thành, anh muốn làm gì vậy……” Diệp Miêu Thư rõ ràng có chút hoảng loạn, nhưng lại ép buộc chính mình phải bình tĩnh.

Khuôn mặt Tả Dục Thành nở nụ cười gợi đòn, nói: “Lúc nãy em nói, muốn bá chiếm tôi, ừm……để tôi nghĩ xem, em thích bắt đầu từ nơi nào đây?”

Trong lúc nói chuyện, tay của Tả Dục Thành đã di chuyển đến vai của Diệp Miêu Thư, ma sát xương quai xanh của cô, lộ ra vẻ trêu chọc đến tận cùng.

“CMN, tên biến thái chết tiệt nhà anh……” Diệp Miêu Thư không còn nhịn được nữa, đang chuẩn bị tát anh một cái.

Thế nhưng Tả Dục Thành đã kịp thời đứng dậy, khiến cô nhào vào khoảng không.

“Em đỏ mặt gì chứ, không phải em thực sự cho rằng tôi có hứng thú với cái thân thể gầy đét đó của em chứ?” Tả Dục Thành vẻ mặt bình tĩnh, dường như lúc nãy chưa hề xảy ra chuyện gì cả.

Diệp Miêu Thư chỉ cảm thấy lửa giận cháy lên trong lòng, thân thể bị xỉ nhục, đó là điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng đều không thể nào nhịn được, huống hồ chi cô còn bị cùng một người đàn ông xỉ nhục đến hai lần!

Diệp Miêu Thư ép buộc bản thân bình tĩnh lại, cô biết, bản thân cô đấu không lại anh, anh ta đã thay đổi trở nên biến thái như thế, bản thân cô thì vẫn còn bình thường, Diệp Miêu Thư tự an ủi mình như thế.

Nhìn thấy người con gái đằng sau lưng qua một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, Tả Dục Thành vẫn có chút không quen lắm, đây không giống Diệp Miêu Thư hay giơ nanh múa vuốt trước đây.

Anh bước qua cầm áo vest của mình, khoác lên người, xoay người lại khẽ vẫy tay với Diệp Miêu Thư.

Diệp Miêu Thư không dám động đậy, không biết rằng người đàn ông này còn bày ra chiêu trò quỷ quái gì nữa.

Tả Dục Thành cau mày lại, không vui nói: “Tiểu Diệp Tử, đã mấy giờ rồi, em không đói hay sao?”

Bị gọi là Tiểu Diệp Tử, Diệp Miêu Thư thoáng ngẩn người ra, dường như có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra từ khi nào mình lại có thêm một cái biệt hiệu này?

Giữa chân mày của Tả Dục Thành mang theo ý cười, biết rằng cô đang thắc mắc điều gì đó, thế nhưng lần này lại không trêu chọc cô nữa, chỉ đi thẳng ra cửa.

Sau khi hiểu được ý của Tả Dục Thành, Diệp Miêu Thư cũng không nghĩ nhiều nữa, mà đi theo anh.

Đi chưa được mấy bước, cô dường như lại nhớ đến điều gì đó, gọi Tả Dục Thành đứng lại.

Tả Dục Thành quay đầu lại, tay phải còn đặt trên tay nắm cửa, vẻ mặt nghi ngờ.

“Lúc nãy ở phòng hội nghị, anh đã gặp ai?”

“……”

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.