Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô cảm thấy cô ấy tốt thế sao?

Phiên bản Dịch · 1664 chữ

Chương 30: Cô cảm thấy cô ấy tốt thế sao?

Người dịch: Đuôi Cá.

Beta: Thùy Trần.

Bởi vì đã qua thời gian ăn trưa, ở nhà ăn không còn bao nhiêu nhân viên, thế nhưng sự xuất hiện của hai người vẫn hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nhân viên còn lại ở nhà ăn.

Tả Dục Thành, bọn họ tất nhiên là biết anh, nhưng Diệp Miêu Thư ở bên cạnh anh, lại chưa có ai từng gặp qua…...

Đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện lại còn có thể cùng ăn cơm với Tả Dục Thành, bọn họ vô cùng, vô cùng tò mò, từng người từng người đều ngóng cổ qua muốn tận mắt nhìn cho rõ rốt cuộc người phụ nữ đặc biệt này trông như thế nào.

Tả Dục Thành nhắm mắt làm ngơ với những lời bàn luận xì xầm xung quanh, so với những điều đó, anh càng tò mò việc Diệp Miêu Thư sẽ có phản ứng như thế nào hơn.

Thế nhưng, Diệp Miêu Thư ở bên cạnh lại không hề biết đến ánh mắt và lời bàn luận ở xung quanh, từ đầu đến cuối cô chỉ thẫn thờ, tâm trạng lo lắng không yên.

Ngây người nhìn miếng rau mà Tả Dục Thành gắp đưa qua cho mình, Diệp Miêu Thư cả buổi trời vẫn chưa phản ứng lại.

“Điều gì cần đối diện thì sớm muộn cũng phải đối diện, sao thế, bây giờ em đã sợ rồi?” Tả Dục Thành mang theo một chút hứng thú, trong giọng điệu lại ẩn chứa sự cười nhạo.

Trong đầu Diệp Miêu Thư xẹt qua khuôn mặt của Lục Thiên Kỳ, rất nhanh liền khẽ bĩu môi tỏ vẻ xem thường, ấm ức nói: “Sợ? Chỉ bằng anh ta? Anh cũng xem thường tôi quá rồi đó, Tả Tiểu Tiện.”

Tả Tiểu Tiện……Tả Dục Thành khẽ nhăn mày, dường như không hề hài lòng với biệt danh mà Diệp Miêu Thư đặt cho mình, thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt cuối cùng vẫn tốt hơn một chút.

“Ăn xong cơm, tôi bảo Lâm Mạn đem tài liệu đến cho em, em đợi lát nữa tôi bảo người đưa em về nhà.” Tả Dục Thành lau miệng xong, lười biếng dựa vào ghế.

“Tại sao không thể ở lại văn phòng làm việc của anh?” Câu nói đó của Diệp Miêu Thư dường như buộc miệng nói ra, không hề có chút do dự nào.

Thế nhưng chẳng mấy chốc cô liền hối hận rồi, bản thân cô đang nói đùa cái gì vậy chứ……

Giữa chân mày Tả Dục Thành cuối cùng cũng hiện ra ý cười, nói một cách hời hợt: “Văn phòng làm việc của một Tổng giám đốc bỗng nhiên lại có thêm một người phụ nữ lạ mặt, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến đó có phải là tình nhân hay không.”

Vốn dĩ Diệp Miêu Thư đã ý thực được nói ra câu đó có chút ngượng ngùng, thế nhưng vừa nghe Tả Dục Thành đem mình ra so sánh với tình nhân, trong nháy mắt cô liền cảm thấy không được vui, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào anh, nổi giận nói: “Chỉ có mình tên biến thái nhà anh mới nghĩ ra được chuyện bỉ ổi như thế.”

Tả Dục Thành chẳng tỏ ý kiến gì, chỉ dùng ánh mắt ra dấu cho cô nhìn thử xung quanh, phản bác lại: “Chúng ta bây giờ ngồi ở đây ăn cơm đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý rồi, nếu như em ở trong văn phòng làm việc của tôi lâu thêm vài giờ đồng hồ nữa, tôi nghĩ rằng ngày mai còn có thể lên Hotsearch Weibo luôn đấy.”

Diệp Miêu Thư tỏ ra không thể nào tin được, cảm thấy anh ngoài biến thái ra thì mặt còn rất dày nữa.

Có điều cô vẫn khẽ quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện ánh mắt ở xung quanh, thậm chí phát hiện có vài người đã lấy điện thoại ra lén chụp hình……

Điều này khiến cô không thể không nguôi giận, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tả Dục Thành, không nói lời nào.

……

Tầng thượng, trước cửa sổ sát đất.

Ngón tay Tả Dục Thành kẹp một điếu thuốc, ánh mắt khẽ híp, từ trên cao nhìn xuống Diệp Miêu Thư ở dưới lầu đang cầm một tập tài liệu bước lên xe, chiếc xe từ từ rời đi, đến khi đã mất hút, khóe môi mới bất tri bất giác cong lên một nụ cười.

“Tả Tổng.” Lâm Mạn đẩy cửa bước vào.

Tả Dục Thành gật đầu, xoay người ngồi lên sofa, đem điếu thuốc dập vào trong gạt tàn.

Lâm Mạn vừa pha trà vừa nói: “Tôi đã đem hết những tư liệu liên quan đến Lục Thị mà chúng ta nắm trong tay mấy năm qua đưa cho cô Diệp. ”

Đưa cái ly bằng gốm sứ đã rót đầy trà nóng cho Tả Dục Thành, nhìn thấy anh nhấp một ngụm, sau đó tiếp tục nói, “Cô Diệp xinh đẹp phóng khoáng, khó trách làm cho Tả Tổng một lòng hướng về.”

“Cô cũng cảm thấy cô ấy tốt như thế? ” Đôi mắt Tả Dục Thành sáng lên, điều này làm Lâm Mạn ngạc nhiên không ít, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Diệp Miêu Thư, cô luôn rất tò mò về cô ấy.

“Chưa từng thấy Tả Tổng đưa một người phụ nữ nào về nhà qua đêm, cũng chưa thấy anh ăn cơm cùng người con gái nào, anh đừng nói với tôi rằng cô Diệp chỉ là em gái anh.” Lâm Mạn cười nhạo nói, cười như không cười.

Bị Lâm Mạn vạch trần nhưng Tả Dục Thành cũng không nổi giận, trái lại còn khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nhìn của cô, một tay chống cằm, ra vẻ trầm tư, “Tôi rõ ràng cũng từng cùng cô ăn cơm rồi mà, sao cô lại không cảm thấy tôi một lòng hướng về cô chứ?”

Nghe xong, khuôn mặt Lâm Mạn khẽ đỏ lên, trong lòng thoáng qua một tia hoảng loạn, có điều chẳng mấy chốc liền hồi phục lại như bình thường, nói: “Những người ở bên ngoài kia đều đang tò mò rốt cuộc tại sao Tổng giám đốc Tả Thị Tả Dục Thành luôn không gần nữ sắc, cũng có người cho rằng là bởi vì tôi, thế nhưng sự thực lại không phải như thế, bây giờ tôi được biết rồi.”

Tả Dục Thành không khẳng định cũng không phủ nhận, đối với mối quan hệ của anh và Lâm Mạn, quả thực luôn là tiêu điểm mà các phóng viên nhà báo muốn đột phá từ trước đến nay.

Hai năm trước, anh tìm được một hạt giống tốt là Lâm Mạn ở chuyên khoa quản lý Công Thương nghiệp, trường Đại Học Nhân dân Trung Quốc, anh còn nhớ lúc đó bởi vì tranh giành cô mà không ít lần đấu đá với Lục Thiên Kỳ trong bóng tối, có điều cuối cùng Lâm Mạn vẫn lựa chọn Tả Thị.

Lâm Mạn cũng không hề làm cho anh thất vọng, cô gái vừa mới ra đời này, tác phong làm việc lại giống như là một người dày dặn kinh nghiệm, năm năm nay đã giúp anh không ít trọng trách, anh cũng hoàn toàn tin tưởng cô.

Chỉ có điều, mối quan hệ của hai người trong mắt Tả Dục Thành mà nói, anh đối với Lâm Mạn, nhiều hơn cả là sự thường thức còn có sự xem trọng, người phụ nữ tuổi vẫn còn trẻ mà lại có sự gan dạ và quyết đoán thì không dễ gặp.

Thế nhưng một người thông minh nhạy bén như anh, dương nhiên vẫn biết đây là một cô gái vẫn còn trẻ, có ôm một chút tâm tư nhỏ bé với mình.

Nhưng anh vẫn chưa từng vạch trần cô, anh ký thác hy vọng vào Lâm Mạn, hy vọng rằng cô có thể đủ sức hiểu rõ bản thân mình, hai người bọn họ không thể nào có khả năng.

Anh năm nay đã gần ba mươi tuổi, còn cô chỉ vừa mới hơn hai mươi tuổi đầu, cô vẫn còn trẻ, lại còn ưu tú như thế, rõ ràng nên có một sự lựa chọn tốt hơn và một tương lai tươi đẹp hơn, dù rằng anh cũng tự cho mình đủ tốt.

Chỉ có điều, anh cũng biết, khoảng cách ngăn cản giữa hai người, không chỉ mỗi vấn đề tuổi tác.

Lâm Mạn nhìn Tả Dục Thành hồi lâu vẫn chưa phản ứng trở lại, ánh mắt khẽ tối đi, suy nghĩ trong lòng lại càng thêm kiên định, tự mình rời đi.

Tả Dục Thành hồi thần trở lại thì chỉ nhìn thấy một văn phòng làm việc trống không, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp.

Xem ra phải tìm một cơ hội, nói với Lâm Mạn về việc có liên quan đến Diệp Miêu Thư rồi.

……

Câu lạc bộ nghỉ ngơi ở Vịnh Bích Lam.

Câu lạc bộ này không sang trọng bằng câu lạu bộ Quốc tế Huy Tinh, nhưng cũng được xem là cao cấp.

Tả Dục Thành và Lục Thiên Kỳ đều đã quen với việc đến Huy Tinh để hao phí thời gian rảnh của mình, thân phận của bọn họ cao quý, tất nhiên cũng sẽ không có gì băn khoăn với những cấp bậc đó, thế nhưng có những lúc đứng trước sự hy vọng mãnh liệt của Trần Đông Kiệt, bọn họ cũng sẽ đến Vịnh Bích Lam.

Mượn lời của Trần Đông Kiệt nói thì chính là, những cô em ở vịnh Bích Lam xinh đẹp quyến rũ hơn ở Huy Tinh nhiều……

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.