Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngài ấy đang có cuộc họp quan trọng với một nhân vật lớn

Phiên bản Dịch · 1600 chữ

Chương 28: Ngài ấy đang có cuộc họp quan trọng với một nhân vật lớn

Người dịch: Hái Hoa Tặc

Beta: Linh

Diệp Miêu Thư ngồi cả buổi sáng đã chán ngấy. Ngoài việc sử dụng máy tính xách tay để kiểm tra tình hình cổ phiếu của An Ninh, cô chỉ lên mạng xem các tin tức gần đây của Vân Thành

Như dự đoán, hầu hết những tin tức được tìm thấy trên Internet đều là tin lá cải tạp nham, không có chút tác dụng gì. . .

Quá nhàm chán, Diệp Miêu Thư nhận ra cô cần sự giúp đỡ của Tả Dục Thành. Có lẽ anh hiểu rõ nơi đây hơn, nếu không anh cũng không nhận lời giúp cô.

Nói liền làm, cô nhanh chóng lên lầu, thay quần áo, trang điểm sau đó ra ngoài. Cả quá trình chưa đến nửa tiếng đồng hồ.

Nhưng điều khiến cô đau đầu là, đây không phải nhà cô ở London, trong bãi đậu xe không có chiếc nào cô có thể lái…

......

Ngồi sau xe, Diệp Miêu Thư thầm oán hận Tả Dục Thành, cái gì cũng nghĩ đến, duy chỉ có việc để lại cho cô một chiếc xe để đi thì không có, anh định để cô chán chết ở nhà à?

Người lái xe trước mặt cô là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ không tồi, thấy Diệp Miêu Thư có vẻ đơn thuần. Anh ta liền câu được câu không bắt chuyện với cô, đương nhiên đổi lại đều là những câu trả lời ỡm ờ của Diệp Miêu Thư.

Diệp Miêu Thư vẻ mặt bất lực, loại đàn ông như thế này, cô gặp nhiều rồi...

Bỗng có tiếng phanh xe “kít”, Diệp Miêu Thư vô thức giữ chặt tay cầm bên cạnh, cơ thể vẫn không kiểm soát mà chúi ra đằng trước.

Sau khi ổn định, Diệp Miêu Thư cau mày, trong lòng đã biết chuyện gì vừa xảy ra.

Người lái xe trung niên bước ra khỏi xe, cùng chủ xe trong vụ va chạm tranh cãi. Không biết hai người đang nói gì. Diệp Miêu Thư có thể nhìn thấy nhưng không nghe rõ. Cô chỉ biết chủ xe bên kia tính tình có vẻ không tốt, liên tục chửi rủa, nhìn khẩu hình miệng thì biết chẳng phải lời tốt đẹp gì...

Diệp Miêu Thư lười quan tâm. Cô không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Hơn nữa, là khách hàng, cô cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải giải quyết.

Chỉ là chủ xe đối phương không có ý định hòa giải. Anh ta cố sống cố chết bám lấy, hai người tranh luận mấy phút cũng không đi đến kết quả

Một lát sau, Diệp Miêu Thư chỉ thấy chủ xe bên kia đi về phía chiếc xe mình đang ngồi, cau mày.

Người lái xe trung niên chạy theo sau kéo anh ta lại. Trong khi hai người giằng co, bên ngoài cửa xe có ai đó đang đập.

Diệp Miêu Thư cau mày, kéo cửa xe xuống nhìn người đàn ông bên ngoài. Không, đúng ra là một thằng nhóc, nhìn tuổi tác cậu ta có vẻ không lớn lắm.

Tuổi nhỏ nhưng tính khí lại không nhỏ.

Diệp Miêu Thư khẽ khịt mũi.

Chưa đợi Diệp Miêu Thư mở miệng hỏi, đối phương đã lên tiếng trước, "Này, tài xế của cô đụng vào xe của tôi, cô một chút phản ứng cũng không có? Muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"

Diệp Miêu Thư cảm thấy đau đầu. Đối với loại người vô cớ gây sự này, cô không muốn phí lời với cậu ta.

Tuy nhiên, người lái xe trung niên rõ ràng không vui, anh ta tiến lại cùng đối phương tranh cãi.

Nhìn hai người đàn ông trước mặt cãi nhau không ngừng, Diệp Miêu Thư khịt mũi, cô không thích những người đàn ông lắm lời.

"Vị tiên sinh này, chúng tôi đang đi thẳng, ông rẽ sang lại còn vượt đèn đỏ. Ông chắc đó là trách nhiệm của chúng tôi chứ?" Diệp Miêu Thư vừa nói vừa mở cửa xe,tao nhã bước xuống xe, liếc nhìn chiếc Porsche với đèn bị hỏng bên cạnh bằng cái nhìn khinh bỉ.

Chàng trai chú ý đến ánh mắt của cô, sững sờ, quay người trên cao nhìn xuống cô gái trước mặt

Diệp Miêu Thư đi giày cao gót vẫn thấp hơn cậu ta, nhưng luận khí thế, cô hoàn toàn không thua kém. Cô đường đường là tổng giám đốc của một công ty, còn đối phương nhiều nhất cũng chỉ là một thiếu gia nhà giàu mà thôi

"Nếu ngài còn có gì nghi vấn, có thể làm thủ tục rồi trực tiếp báo cảnh sát." Diệp Miêu Thư thốt ra một cách lạnh lùng, khiến đối phương không thể chối cãi. Người lái xe trung niên bên cạnh không khỏi nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ .

Người thanh niên trẻ tuổi ngậm miệng tỏ vẻ không phục nhưng cũng không thể phản bác. Cậu ta biết bản thân xem thường luật giao thông, đây cũng chẳng phải lần đầu xảy ra chuyện thế này, nhưng không ngờ tới hôm nay gặp phải cao nhân, nhìn dáng vẻ có lẽ là người không thể bừa bãi đắc tội.

Nhìn vào đèn xe của mình. Chuyện nhỏ như thế này, cậu ta cũng tiện gọi cảnh sát đến xử lý.

"Được, tôi nhớ mặt cô rồi." Người thanh niên lấy tay chỉ vào mặt của Diệp Miêu Thư rồi từ trong ví móc ra mấy tờ một trăm đô la, không đếm mà vứt thẳng lên xe , quay người ngồi vào chiếc Porsche, xe rú một tiếng rồi lao vun vút trên đường.

Diệp Miêu Thư lạnh nhạt nhìn người tài xế vội vã nhặt mấy tờ tiền cất vào trong túi áo, trong lòng gợn lên mấy phần ghét bỏ, mặt không chút biểu cảm ngồi lên sau xe.

"Chuyện lúc nãy, quả thật rất cảm ơn cô. Không biết có làm trễ nải việc của cô không." Người lái xe trung niên trước mặt lén lút nhìn Diệp Miêu Thư qua gương chiếu hậu, nói với vẻ bối rối.

"Không sao, tôi cũng không vội." Cô trả lời lấy lệ như cũ.

Người đàn ông trung niên dường như phát giác ra sự bài xích trong giọng điệu của Diệp Miêu Thư, nhanh chóng ngậm chặt miệng.

Trên đường không ai nói với ai một lời.

...

Những con phố phồn hoa, những tòa nhà cao chót vót hiện ra trước mặt Diệp Miêu Thư.

Toà nhà cao 45 tầng này là tổng bộ của Tả thị, nơi vô số nhân tài quy tụ. Triển vọng tốt cùng với môi trường làm việc thuận lợi là cám dỗ đối lớn với những sinh viên trẻ.

Không biết vì sao, Diệp Miêu Thư lại cảm thấy có chút khẩn trương. Rất nhanh cô đã điều chỉnh lại suy nghĩ, chỉnh trang lại đầu tóc, sải bước tiến vào.

"Vị tiểu thư đây không biết cô có hẹn trước không?"

Câu hỏi bất chợt khiến Diệp Miêu Thư nản lòng, trong lúc tức thời cảm thấy không biết nói gì.

Tốt xấu gì cô cũng là tổng giám đốc của An Ninh làm sao có thể quên việc phải có hẹn trước mới có thể gặp lãnh đạo công ty chứ...

" Xin lỗi, tôi quên mất phải hẹn trước." Diệp Miêu Thư trả lời đầy tiếc nuối.

Khi nhân viên lễ tân nghe thấy, cũng bất lực nói: "Vậy không có cách nào khác nữa rồi, trong giờ làm việc muốn gặp Tả tổng phải có hẹn trước."

Diệp Miêu Thư không còn cách nào khác rút điện thoại ra và gọi cho Tả Dục Thành.

Giọng nói của tổng đài vang lên, Tả Dục Thành không bắt máy khiến cô nhất thời cảm thấy bực bội

Mỗi lần bản thân muốn gọi điện cho anh, anh đều không bắt máy.

Diệp Miêu Thư hiểu quy tắc của công ty, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc đợi trong sảnh tiếp tân, suy nghĩ, dù sao cũng gần đến giờ ăn trưa rồi, anh cũng phải ra ngoài ăn cơm chứ..

Lâm Mạn đang cầm một xấp tài liệu trong tay. Khi đi qua sảnh lễ tân, vì trong sảnh không có mấy người, cô lập tức chú ý đến sự tồn tại của Diệp Miêu Thư.

"Diệp tiểu thư?" Lâm Mạn cách đó không xa hỏi ngập ngừng.

Nghe thấy có người gọi mình, Diệp Miêu Thư ngẩng đầu lên, đối diện Lâm Mạn, cảm thấy có chút hy vọng . Cô vội vàng bước tới nói: "Cô Lâm, cô đến thật đúng lúc. Cô có thể giúp tôi nói với Tả Dục Thành tôi có chuyện tìm anh ta, chỗ lễ tân các cô nói không hẹn trước thì không gặp được…”

Lâm Mạn ngập ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Tả tổng bây giờ đang có cuộc họp với một nhân vật quan trọng, nhưng tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy giúp cô, cô ở đây đợi một lát."

Diệp Miêu Thư gật đầu tỏ vẻ biết ơn, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đã đi xa của Lâm Mạn, trong lòng có chút mơ hồ.

Chẳng trách không gọi được, xem ra là có lý do chính đáng, nhưng mà ...

Nhưng đại nhân vật Lâm Mạn nói, rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.