Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nhìn thấy gì hết, sao em lại đỏ mặt?

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Chương 26: Không nhìn thấy gì hết, sao em lại đỏ mặt?

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Linh

  Diệp Miêu Thư ngồi dậy, xoa khuôn mặt vừa bị Tả Dục Thành chạm vào, trong lòng thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.

Bất an, căng thẳng, nhưng có chút gì đó chờ mong……

Không lâu sau, cô lấy điện thoại trong túi ra, đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình, gọi một cuộc điện thoại.

Ngay lúc này, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa phòng được người bên trong kéo ra……

Khi Diệp Miêu Thư nhìn thấy Tả Dục Thành trên người chưa mặc gì bước ra khỏi phòng tắm, trên tay buông lỏng, điện thoại rớt một cái “Bụp”, nằm trên mặt giường mềm mại, phát ra một âm thanh không lớn không nhỏ.

Lúc Tả Dục Thành bước ra, đôi mắt luôn chú ý đến phía giường, nhìn thấy bóng người đang ngồi trên giường, nghĩ cũng không kịp nghĩ, theo bản năng liền lấy một cái khăn tắm quấn quanh phần dưới eo, cau mày nhìn về phía Diệp Miêu Thư.

Bốn mắt nhìn nhau, phản ứng của Tả Dục Thành cũng xem như bình tĩnh, thế nhưng khuôn mặt của Diệp Miêu Thư lại căng ra đỏ lên như máu, một màn vừa nãy đã khiến cô đờ đẫn.

Mãi đến khi trong điện thoại truyền đến một tiếng “A lô”, cô mới kịp phản ứng, cầm điện thoại lên, lập tức đứng dậy, xông ra khỏi phòng giống như đang chạy trốn.

Tả Dục Thành nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng chật vật của cô, bất giác khẽ nhếch khóe môi.

Theo sau đi xuống lầu, nhìn thấy Diệp Miêu Thư đang dựa vào bên cửa sổ nghe điện thoại.

“Vâng, con biết rồi mà, con sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt.”

Diệp Miêu Thư nói xong, bỏ điện thoại xuống, xoay người lại, liền nhìn thấy Tả Dục Thành đang ngồi trên sofa.

Tả Dục Thành vẫn chưa mặc quần áo, để lộ ra nửa thân trên tráng kiện, nửa bên dưới đã được quấn bằng cái khăn tắm lúc nãy, lúc này anh đang cầm một cái khăn lông lau mái tóc ẩm ướt của mình.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Miêu Thư, anh ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt của cô.

Tầm mắt của Diệp Miêu Thư di chuyển từ nửa thân trên của anh đến cái khăn tắm kia, sau đó rời đi, trong đầu khẽ xẹt qua một cảnh tượng, trái tim vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại giờ đập loạn lên, mặt cũng đỏ bừng.

Tả Dục Thành vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm biến hóa liên tục trên khuôn mặt cô, cũng không gấp gáp mở miệng.

Diệp Miêu Thư bị nhìn đến nỗi xấu hổ, để giảm bớt sự ngại ngùng, đành phải bắt chuyện câu có câu không với Tả Dục Thành, “Về từ khi nào vậy?”

Tả Dục Thành cúi đầu tỏ vẻ trầm tư.

Diệp Miêu Thư khẽ bĩu môi, trong lòng thì nghĩ: Câu hỏi này có khó trả lời đến thế không?

Hồi lâu, Tả Dục Thành mới từ từ mở miệng, nói: “Không lâu lắm, chính là lúc tôi ẵm em lên lầu……”

“Anh ẵm tôi lên lầu?” Diệp Miêu Thư giả vờ tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.

Tả Dục Thành khẽ gật đầu, vẻ mặt tươi cười đến gợi đòn, trả lời: “Nếu không thì sao? Lẽ nào em còn bị mộng du nữa? Từ Sofa tự đi đến phòng? Còn nữa nha……”

Tả Dục Thành ngưng lại một chút, Diệp Miêu Thư cũng không bởi vì anh trêu đùa mình mà nổi giận, ngược lại còn ngẩng đầu lên, tò mò muốn biết anh còn muốn nói gì nữa.

Tả Dục Thành khẽ nhìn gương mặt của cô, rồi lại lắc lắc đầu, nói chuyện vô cùng kỳ quái: “Chậc chậc, tôi vẫn còn chưa biết, một người phụ nữ trưởng thành, vậy mà thân thể lại có thể khô đét đến thế……”

Diệp Miêu Thư nghe xong, lúc đầu còn cúi đầu nhìn xuống phần ngực không lớn không nhỏ của mình, sau đó hoàn toàn bị chọc giận, “Tả Dục Thành, đồ biến thái nhà anh……”

Chưa đợi cô nói hết câu, Tả Dục Thành vô cùng không khách khí cắt ngang lời cô, “Lúc nãy ở trong phòng, em đã nhìn thấy cái gì rồi?”

Diệp Miêu Thư á khẩu, lời lúc nãy vốn dĩ muốn nói vừa đến bên miệng liền phải miễn cưỡng nuốt trở lại, lời nói của người đàn ông này, từ trước đến nay vẫn luôn không nhìn thấy biên giới, không cùng một tuyến với tư duy với bản thân cô.

“Tôi bị cận thị, cái gì cũng chưa có nhìn thấy!” Diệp Miêu Thư mở miệng nói vẻ mặt kiên quyết, giống y như là thật vậy, thế nhưng tầm mắt vẫn vô tình liếc về phía cái khăn tắm quấn trên người Tả Dục Thành, rất nhanh lại di chuyển đi chỗ khác.

Bắt được ánh mắt của Diệp Miêu Thư, khuôn mặt Tả Dục Thành cười như không cười, ngay lúc sau, môi mỏng khẽ động, “Không nhìn thấy gì hết, vậy sao mặt em lại đỏ ?”

Diệp Miêu Thư bị làm cho cứng họng, ngẩn ngơ nhìn nụ cười treo trên khuôn mặt đắc thắng của Tả Dục Thành.

Cô tức đến thở hổn hển, nếu như bàn về đấu võ mồm, cô từ nhỏ đến lớn vẫn chưa bao giờ thắng được anh.

“Quả thực là bất chấp lý lẽ!” Quăng lại một câu đó, Diệp Miêu Thư tức đùng đùng đứng dậy, chuẩn bị đi lên lầu.

“Tôi biết lúc nãy em giả vờ ngủ, vì thế, câu nói đó của em có ý gì?”

Nghe giọng nói vang lên phía sau lưng, lần này đã có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc, thế nhưng Diệp Miêu Thư giả ngủ bị nhìn thấu lại không hề cảm thấy tức giận, cũng không quay người lại.

Nghĩ đến thứ đồ mình thấy được lúc sáng, cảm giác khó chịu lại xông lên trong đầu.

“Nếu anh muốn biết thì tự đi mà suy nghĩ!”

Tiếng dép lê “Loẹt Xoẹt” bước lên lầu truyền vào màng nhĩ Tả Dục Thành, anh quay người lại nhìn về phía cầu thang đã không còn bóng người, trong tay không biết tự lúc nào đã có nhiều thêm một điếu thuốc, biểu cảm vô cùng khó hiểu.

……

Nước Anh ------

Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện London Bridge.

Tô Ngữ Hi đang nắm chặt tay của Tô Trạch Khải, nhìn thấy Tô Trạch Khải không có một chút phản ứng nào, cả khuôn mặt Tô Ngữ Hi ảm đạm.

Bên ngoài có tiếng của Lục Thiên Kỳ và mấy vị bác sĩ đang nói chuyện.

“Trạch Khải, xin lỗi em, phải để một mình em ở lại nơi này.”

“Chị cũng là bị ép không còn cách nào, ở Vân Thành em không có cơ hội để tỉnh lại.”

“Nếu như em tỉnh lại, thì em có xem thường chị không? Chị lại dùng đến cách thức này để giành lấy cho em một cơ hội chữa trị tốt hơn.”

“Làm sao em lại không trách được chứ? Thực ra đến ngay cả bản thân chị, cũng xem thường chính mình.”

Người nằm trên giường không có phản ứng gì, Tô Ngữ Hi vẫn thao thao bất tuyệt, đem khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay, thấp giọng nức nở.

Lục Thiên Kỳ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một màn tình cảm ướt át này.

Hắn không có ý định cắt ngang lời người đang ngồi kế bên giường bệnh, chỉ tự đi tìm một chỗ để ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào “màn biểu diễn” chị em thâm tình đang diễn ra trước mặt.

Hôm nay Tô Ngữ Hi mặc một chiếc áo đầm liền thân có hoa màu xanh ở bên rìa, mái tóc dài mềm mượt trải dài ở trên lưng, thẳng đến gần eo, khiến cho người ta có cảm giác chưa trải sự đời, vậy mà lại khiến cho Lục Thiên Kỳ nhìn đến nỗi có chút không thể rời mắt, hiếm khi không cảm thấy buồn bực.

Đối với hắn mà nói, những cô gái có bề ngoài đơn thuần ngây thơ, hắn đã chơi đùa qua không ít, thế nhưng tuyệt đối không nói đến chuyện yêu đương được, nhiều nhất cũng chỉ có thể là bị dục vọng dẫn dắt, thế nhưng không biết vì sao, hắn đối với Tô Ngữ Hi, lại có một cảm giác thương tiếc không nói nên lời, có lẽ là bởi vì khí chất độc đáo của cô, cũng có lẽ vì không phải cô tự dâng mình đến cửa, lại cũng có lẽ là vì đôi mắt của cô, nó xinh đẹp như vậy……

Nhiều năm sau khi anh nhớ lại điều này, anh vẫn không tìm được câu trả lời như cũ.

Lục Thiên Kỳ đứng dậy, đi về phía của cô, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mượt của cô, ấm áp hiếm có, giọng nói vô cùng dễ nghe, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi……”

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.