Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tướng ngủ thật xấu

Phiên bản Dịch · 1473 chữ

Chương 25: Tướng ngủ thật xấu

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Linh

  Diệp Miêu Thư bước qua, cầm cái hộp đó lên, nhìn chằm chằm vài giây.

Mặc dù bản thân chưa từng mua thứ đồ này, nhưng cô vẫn biết bên trên viết Durex kia có ý nghĩa gì.

Sắc mặt cô khẽ biến, trong đầu xoẹt qua một số ý nghĩ kỳ quái.

Trong phòng có thứ đồ này, chỉ cần là người trưởng thành, liền biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.

Trong lòng thoáng qua một nỗi thất vọng, nhanh đến chính cô cũng không kịp nắm bắt.

Diệp Miêu Thư buông đồ trong tay xuống, không hề quay đầu mà rời đi.

Xuống lầu, nhìn thấy Lâm Mạn đang nghe điện thoại, Diệp Miêu Thư thức thời tránh đi, đi vòng qua phòng bếp, lấy trong tủ lạnh ra hai chai nước suối.

Khi cô bước ra Lâm Mạn đã gọi xong điện thoại, Diệp Miêu Thư đưa một chai nước trong tay cho cô, bản thân cầm một chai đã mở sẵn nắp.

“Cám ơn” Lâm Mạn cười nói, nhận chai nước Diệp Miêu Thư đưa qua, nhưng không mở, chỉ để sang một bên, “Đã mấy ngày tôi không uống được đồ lạnh.”

Diệp Miêu Thư nhìn vầng trán có chút mồ hôi của cô, ngẩn ra, vẻ mặt vô cùng áy náy, lịch sự trả lời, “Thật là ngại quá, tôi không biết là cô đến cái đó……Nếu như có việc, thì cô cứ đi đi, ở đây có tôi là được rồi.”

Tả Dục Thành vừa gọi điện thoại bảo cô đến công ty, Lâm Mạn đang định tìm cơ hội thoát thân, không ngờ Diệp Miêu Thư lại mở lời trước, dứt khoát phủi phủi tay, nói một tiếng “Được” rồi chuẩn bị rời khỏi, tự nhiên lại lưu loát.

“Nơi này chỉ có một mình Tả Dục Thành ở sao?”

Sau lưng vang lên giọng nói, khiến Lâm Mạn đang mang giày khựng người, xoay đầu qua, nhìn Diệp Miêu Thư đang ngồi trên ghế sofa, sắc mặt có vẻ rất tệ, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, có điều nếu là nhà của Tả Tổng, chắc chỉ có anh ấy ở, tối nay cô có thể tự mình hỏi anh ấy.” Giọng nói của Lâm Mạn vô cùng bình tĩnh, cô quả thực không rõ, cũng không biết vì sao Diệp Miêu Thư lại đột nhiên hỏi vấn đề này, có điều cô không nghĩ nhiều, xác nhận Diệp Miêu Thư không có ý định hỏi tiếp, mới xoay người mở cửa đi ra.

Diệp Miêu Thư ngồi trên sofa nhìn trân trân vào cánh cửa lớn trước mặt, mở ra rồi đóng lại.

Ấn tượng đầu tiên của cô với Lâm Mạn vốn không tệ, nhất là khi Lâm Mạn bình luận một câu kia về Tả Dục Thành, khiến cho cô vô cùng hài lòng.

Thế nhưng khi bản thân nhìn thấy thứ đồ để trên chiếc tủ ở đầu giường, cô không còn nghĩ như thế nữa.

Ngay lúc đầu cô nghĩ đến đó là của Tả Dục Thành và Lâm Mạn, dù sao cô ta cũng là trợ lý của anh.

Trải qua bao nhiêu năm lăn lộn, cô biết bây giờ tình yêu nơi công sở không hiếm gặp, sự riêng tư tốt đẹp khiến cho loại tình cảm đó không được công khai, bởi trợ lý và cấp trên ở bên nhau là điều đương nhiên, không hề khiến người ta có một chút hoài nghi nào, còn việc hai người rốt cuộc có gì hay không, cũng chỉ bản thân họ mới biết thôi.

Nghĩ đến những điều đó, Diệp Miêu Thư bỗng cảm thấy bản thân thật nực cười, thậm chí mạnh mẽ coi thường mình một trận.

Trước tiên không nói hai người đó có phải thật sự có gì đó hay không, cho dù là có, thì liên quan gì đến cô đây? Cô hình như không có quyền can thiệp.

Nghĩ thông suốt, tâm trạng buồn bực của cô mới thuyên giảm đi đôi chút.

……

Lúc Tả Dục Thành trở về, đã là gần mười giờ đêm.

Bận rộn cả một ngày, vậy mà lúc này anh lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Một chiếc Bentley GT màu trắng bạc chầm chậm lái vào cửa lớn, đèn xe màu vàng trắng dường như đã chiếu rọi cả sân viện, trong bóng tối lộ ra một chút quỷ dị.

Trên đường anh cố phóng thật nhanh về nhà, thế nhưng sau khi đã đến nơi thì anh đột nhiên có chút không dám bước tiếp.

Đêm nay ở bên trong có thêm một người khiến cho anh không biết phải làm sao, cảm xúc này đối với anh mà nói là một thứ hiếm hoi lạ lỳ.

Tắt đèn, xuống xe, đứng dựa vào thành xe, anh dứt khoát châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, tư thế hút thuốc trong bóng đêm lộ ra vẻ ưu nhã, đôi chân mày sắc lẹm dưới ánh đèn lờ mờ càng làm nổi bật nét quyến rũ mê người kia.

Trong biệt thự không biết vì sao không mở đèn, giống như bên trong vốn không hề có người, khiến cho anh có chút thắc mắc, anh nghĩ rằng Diệp Miêu Thư lẽ ra đang ở bên trong chứ.

Điếu thuốc đã tàn, đem đầu lọc thuốc quăng xuống đất, dùng mũi giày chà chà tàn thuốc, rồi điều khiển xe từ xa phát ra âm thanh, Tả Dục Thành không nhanh không chậm đi vào trong.

Bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Tả Dục Thành thay đôi giày da, trong bóng tối tùy ý lấy một đôi dép lê mang vào, nhanh chóng nhấn công tắc, ánh sáng bất ngờ khiến anh theo bản năng nheo mắt lại, sau đó khẽ mở ra.

Đập vào mắt là một bóng dáng quen thuộc đang nằm ngủ ở sofa.

Tả Dục Thành khẽ cau mày.

Diệp Miêu Thư đang nằm trên sofa, dường như là ngủ rất say, thế nhưng tướng ngủ lại vô cùng xấu, một cái chân vẫn còn để trên sofa, cái còn lại thì đang buông thõng xuống đất, do mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi, nên cảnh sắc trước ngực cũng theo nhịp hô hấp của cô mà lúc ẩn lúc hiện, nhưng cô lại không hay không biết……

Tả Dục Thành nhìn chăm chú, sau đó không tự nhiên mà dời mắt đi, sau khi đem caravat kéo xuống một chút, mới đi về phía cô, trực tiếp ẵm cô lên, sau đó lên lầu hai.

Diệp Miêu Thư dọn dẹp biệt thự cả một ngày trời, thêm vào đó đã xem tài liệu cả một đêm, quả thực là đã quá mệt, được người ta ôm xốc lên, cũng chỉ lầm bầm vài câu, đến Tả Dục Thành gần trong gang tấc cũng không nghe được rõ ràng.

Sau khi đặt Diệp Miêu Thư lên giường, kéo chăn đắp cho cô, Tả Dục Thành chuẩn bị đứng dậy đi vào phòng tắm, bởi vì lúc nãy trong khi ẵm Diệp Miêu Thư, anh vô tình chú ý đến phong cảnh bên trong áo ngủ của Diệp Miêu Thư, nên bây giờ anh cần “dập lửa” gấp……

Chưa đợi anh kịp đứng lên, Diệp Miêu Thư đột nhiên ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình, hơi thở ấm nóng khẽ phả lên lỗ tai anh, “Đồ lưu manh thối, tối hôm qua vừa tận hưởng cùng người phụ nữ khác, tối nay lại còn muốn chiếm tiện nghi của tôi……”

Tả Dục Thành trừng to mắt, không hiểu cô nói thế là có nghĩa gì, nói anh chiếm tiện nghi của cô thì cũng thôi đi, thế nhưng đêm qua vừa mới tận hưởng xong cùng người phụ nữ khác là cái quái gì?

Diệp Miêu Thư duy trì động tác ôm cổ Tả Dục Thành, nhìn thấy Diệp Miêu Thư không hề có bất cứ hành động gì tiếp theo, Tả Dục Thành gỡ hai cánh tay đang ôm cổ mình ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ, lông mi vẫn còn khẽ run, đoán là cô nằm mơ nói mớ.

Giúp cô vén mái tóc ra sau vành tai, bàn tay phủ lên má cô, ngón cái đặt nhẹ trên cánh mũi, hơi ấm truyền đến lòng bàn tay, khiến lòng anh trở nên mềm mại.

Ngay sau đó, Tả Dục Thành đứng dậy một lần nữa.

Trong bóng tối, sau khi Diệp Miêu Thư nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, mới từ từ mở đôi mắt ra……

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.