Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không những tùy tiện, mà còn rất đê tiện.

Phiên bản Dịch · 1624 chữ

Chương 24: Không những tùy tiện, mà còn rất đê tiện.

Người dịch: Đuôi cá.

Beta: Thùy Trần.

Lúc Diệp Miêu Thư đáp máy bay đến Vân Thành đã là sáng thứ hai ở Trung Quốc.

Máy bay vừa hạ cánh, tiếng nhắc nhở của cơ trưởng vang lên, Diệp Miêu Thư mới thực sự ý thức được bản thân đã trở về rồi.

Hít thở không khí ở Vân Thành, trong lòng có muôn vàn cảm xúc đan xen.

Lúc này đang là mùa hè, cũng từng là mùa mà cô thích.

Ngày hè oi ả ở Vân Thành, bất kể là nóng đến mức có thể làm chảy nhựa đường, nung những tòa cao ốc, hay lạnh lẽo đến mức khiến cho mọi người trong trung tâm thương mại và tàu điện ngầm phát run, đều là những thứ cô từng nhìn thấy, từng yêu thích.

Nhưng giờ đây nó đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Đi xuyên qua sảnh sân bay, từ xa cô đã nhìn thấy hai người đàn ông đeo khẩu trang, tay cầm một tấm biểu ngữ, đứng kế bên là một người phụ nữ với sắc mặt vô cùng kỳ quái.

Bên trên viết bảy chữ lớn “Chào mừng An Ninh Tiểu Diệp Tử” khiến cho cô kinh hãi đến rớt cả quai hàm.

Khóe miệng khẽ co rút, đứng nguyên tại chỗ, cô không có dũng khí bước qua đó, cô thật sự không thể ném hết mặt mũi đi, trong lòng còn đang nghĩ xem Tả Dục Thành lại làm ra trò gì để trêu đùa mình.

Đôi mắt tìm kiếm bốn phía cũng không thấy bóng dáng của Tả Dục Thành đâu.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi điện, bên trong vang lên tiếng không thể nối máy khiến cô ngơ ngẩn trong chốc lát.

Cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng, đeo kính mát trở lại, khó khăn đi về hướng đó.

Lúc này tâm trạng của Lâm Mạn cũng không khác Diệp Miêu Thư là mấy, cô cuối cùng cũng biết vì sao Tả Dục Thành kêu cô đến đón người mà bản thân anh lại không đến, nhìn tấm biểu ngữ phía sau, cô vô cùng đau đầu, không thể tưởng tượng được một Tả Tổng mình luôn tôn trọng sùng bái lại có thể nghĩ ra phương pháp đón người ấu trĩ mất mặt như thế này, may mà bây giờ vẫn còn là buổi sáng, người ở sân bay cũng không quá nhiều, thế nhưng cô đã hạ quyết tâm về sau cho dù có bị đánh chết, cô cũng không đi làm cái bia đỡ đạn sống này cho Tả Dục Thành nữa, trong lòng thầm cầu mong người cô cần đón mau mau xuất hiện……

Diệp Miêu Thư sải bước lại gần Lâm Mạn, khi đến bên cạnh, cô cố gắng tỏ ra trấn tĩnh, khàn giọng nói: “Vị tiểu thư này, cô mau kêu bọn họ bỏ tấm biểu ngữ đó xuống đi.”

Nhìn người con gái đột nhiên đến gần mình, Lâm Mạn dè dặt lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách an toàn, đánh giá Diệp Miêu Thư từ trên xuống dưới, dò hỏi: “Cô chính là cô Diệp?”

Diệp Miêu Thư không được tự nhiên gật gật đầu, kính mát đã che mất một phần ba khuôn mặt, thế nhưng cũng không khó để thấy sự bối rối của cô lúc này.

Lâm Mạn cảm ơn trời đất, kêu hai người đàn ông mau chóng thu tấm biểu ngữ lại, sau đó dặn dò vài câu.

Hai người đàn ông dường như cũng biết được hành vi của mình rất ngu ngốc, sau khi nghe xong liền thu gọn tấm biểu ngữ lại, không thèm quay đầu liền chạy mất.

……

Trên chiếc xe Lexus IS.

Lân Mạn ngồi ở ghế lái, còn Diệp Miêu Thư thì ngồi ở hàng ghế phía sau.

Lâm Mạn lái xe vô cùng chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn gương chiếu hậu, đánh giá vị Diệp tiểu thư mà Tả Dục Thành bảo mình dùng phương thức đặc biệt tiếp đón kia.

Diệp Miêu Thư ngồi đó nghịch điện thoại di động của mình, cho dù trên người cô ăn mặc rất gợi cảm, nhưng từ trong xương tủy lại tạo cho người ta cảm giác thanh khiết sạch sẽ, ấn tượng lần đầu tiên của Lâm Mạn đối với cô chính là như thế.

Dường như thấy một chút không tự nhiên, Diệp Miêu Thư ngẩng đầu, vừa hay đối mắt với Lâm Mạn trong gương chiếu hậu.

Lâm Mạn bình tĩnh dời mắt đi chỗ khác, có lẽ là để giải tỏa sự ngại ngùng khi bị nhìn thấu, mở miệng nói: “Lúc nãy là ý của Tả Tổng……”

Khuôn mặt Diệp Miêu Thư không có biểu cảm gì, không cần cô ta phải nói, bản thân cô cũng tự biết người nào đã nghĩ ra cách tiếp đón đó, hơn nữa người phụ nữ trước mặt nhìn qua đoan trang đúng mực như thế, sao có thể làm ra việc đó được, ngoài Tả Dục Thành ra thì còn có thể là ai, ý nghĩ Tả Dục Thành bị biến thái ở trong lòng cô lại nhiều thêm vài phần.

“Tả Tổng của các cô, tùy tiện như thế……” Diệp Miêu Thư khẽ nheo mày, cả buổi mới nặn ra được một câu đó.

Lâm Mạn bị chọc cười, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt cô đánh giá Tả Dục Thành như thế, còn dùng từ “Tùy tiện” này nữa chứ, tuy rằng có lúc cô cũng cảm thấy vậy.

Diệp Miêu Thư thấy xe chạy nhanh hơn một chút, phía trước truyền đến một giọng nói không nhanh không chậm: “Không chỉ tùy tiện, mà còn rất đê tiện……”

……

Chiếc Lexus lướt qua hàng hàng lớp lớp cây ngô đồng Pháp, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn biệt thự sang trọng.

Lâm Mạn xuống xe, đang muốn đi đến mở cửa xe cho Diệp Miêu Thư.

Nhưng cô không ngờ được, Diệp Miêu Thư đã nhanh hơn một bước, tự mình mở cửa xuống xe.

Lâm Mạn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng của Diệp Miêu Thư đi phía trước, có điều chẳng mấy chốc lại đi theo.

“Tả Tổng bảo tôi đưa cô đến đây trước, tối nay anh ấy sẽ đến thăm cô.” Lâm Mạn đút chìa khóa vào ổ, mở cửa ra.

Diệp Miêu Thư “Ừm” một tiếng, rồi đi vào trong, nhìn xung quanh đánh giá kết cấu bên trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn trà nhỏ cách đó không xa.

Trên bàn trà là một đống lộn xộn, tạp chí vứt tán loạn trên sofa, cả dưới đất.

Lâm Mạn nương theo ánh mắt của Diệp Miêu Thư nhìn qua, không khỏi cau mày.

“Tôi cũng là lần đầu tiên đến nơi này, hôm qua Tả Tổng dặn dò rất muộn, tôi cứ tưởng rằng anh ấy đã cho người dọn dẹn rồi, thế nên mới không tới xem thử.” Lâm Mạn cầm một cái bịch nilong lên, vừa thu dọn mấy bình rượu, vừa giải thích.

Diệp Miêu Thư cũng không trả lời cô nhưng cũng không rãnh rỗi, cô đi qua giúp Lâm Mạn thu dọn mấy cuốn tạp chí vứt lung tung dưới đất.

Thế nhưng khi cô xem nội dung trong quyển tạp chí, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Đây rõ ràng là một quyển tạp chí người lớn, cô gái quyến rũ trên bìa gần như không mặc gì.

Sau khi lặng lẽ thu dọn xong, Diệp Miêu Thư đem tất cả những thứ trong tay quăng vào trong túi nilong, còn cố tình để ở cuối cùng, sau đó đứng lên kéo hành lý đi lên lầu.

Lâm Mạn nhìn bóng lưng cô, động tác trong tay ngừng lại một lát, rồi lại tiếp tục làm việc.

Lầu hai chỉ có hai phòng, trong đó có một phòng đóng chặt, Diệp Miêu Thư mở không được, cô liền dứt khoát đi đến căn phòng kế bên.

Tường trong phòng là màu hồng da, khiến cho người ta có cảm giác tươi mát thanh nhã, lờ mờ lãng mạn.

Diệp Miêu Thư có phần ngạc nhiên, cái này một chút cũng không hợp với phong cách của Tả Dục Thành, lẽ nào anh ta thật sự là một tên biến thái Man show* hay sao?

*Man show: (闷骚) có nghĩa là chỉ người bên ngoài biểu hiện vô cùng văn minh lịch sự, nhưng bên trong lại là người vô cùng điên cuồng thác loạn. Bên trong vô cùng khao khát, nhưng bên ngoài lại cố sức khắc chế.

Cô đột nhiên cảm thấy thế giới của mình lại mở mang thêm một chút……

Ánh mắt dừng lại trên chiếc giường lớn cách đó không xa, cái chăn màu hồng được trải ngổn ngang trên giường, có một phần bị rơi xuống đất, có thể thấy tối qua có người đã ngủ ở đây.

Tuy biết rằng không thể đụng vào đồ đạc của người khác, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cho Diệp Miêu Thư vô cùng ngứa mắt, cô không thể tiếp tục nhìn cái giường không gọn gàng kia được nữa.

Cô đi qua, giũ sạch cái chăn, thu xếp gọn gàng, đem gối đặt lại ngay ngắn, sau đó phủi phủi tay, bây giờ trong lòng cô mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Thế nhưng cảm giác đó không duy trì được bao lâu, một cái hộp để trên tủ đầu giường liền hấp dẫn tầm mắt cô.

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.