Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dường như nhìn thấy người quen

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Chương 23: Dường như nhìn thấy người quen

Người dịch: Đuôi cá

Beta: Thùy Trần

Sáng sớm thứ hai tại sân bay.

Bởi vì không phải đi làm, nên hôm nay Diệp Miêu Thư ăn mặc tương đối thoải mái, hai cái áo Lady Elite màu trắng lồng vào nhau, áo khoác ngoài choàng ở trên vai, còn bên trong là một cái thắt lưng màu trắng, bên dưới là một chiếc quần sooc ngắn với độ dài vừa đủ, trên tay còn xách một túi xách, là bản giới hạn của Louis Vuitton, lộ ra vẻ tùy ý lại thanh lịch, dáng vẻ xinh đẹp hiện rõ , nhất cử nhất động đều để lộ ra sự gợi cảm.

Còn Diệp Tử Mặc ở kế bên thì lại có vẻ ôn hòa hơn nhiều, có lẽ cũng bởi vì người đã già rồi, không giống như những người trẻ tuổi biết chưng diện cho bản thân, nhìn Diệp Miêu Thư ở bên cạnh, ông mới phát hiện, cô gái nhỏ năm nào nay đã trở nên duyên dáng yêu kiều, sống ở Anh nhiều năm như thế, tư tưởng cũng không còn bảo thủ nữa.

Đưa chiếc khăn bông trong tay mình cho cô, nói: “Lát nữa khi ngồi máy bay, để cái khăn này phủ lên đùi.”

Diệp Miêu Thư hiểu ý của ông, nhịn không được phì cười, lúc này cô lại thấy chú của mình rất là đáng yêu, sau khi nhận thấy ánh mắt khiển trách của Diệp Tử Mặc, cô mới giả vờ ra vẻ nghiêm túc nhận chiếc khăn bông từ trong tay ông, gật đầu thật mạnh với ông.

“Phía Vân Thành, chú đã nói trước với Dục Thành rồi, con đến đó tất nhiên sẽ có người đến rước con.” Giọng nói của Diệp Tử Mặc không lạnh cũng không nóng.

Nghe đến hai chữ “Dục Thành”, sắc mặt của Diệp Miêu Thư khẽ biến, chân mày khẽ nhíu, nhưng chẳng mấy chốc vẫn gật đầu, đáp lời: “Được rồi, con biết rồi, chú.”

Sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhận hành lý tài xế đưa đến rồi nhẹ nhàng ôm Diệp Tử Mặc một cái, cười với ông, nói: “Vậy con đi nhé, chú nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng quên thuốc bổ gan lần trước cháu mua cho chú, mỗi ngày hai viên nhé.”

Diệp Tử Mặc khẽ vỗ vỗ lưng cô, tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của Diệp Miêu Thư, giọng trách cứ: “Đứa trẻ ngốc này, việc ăn uống hay nhu cầu cá nhân gì của chú cũng không thoát khỏi chỗ của con.”

Diệp Miêu Thư nghe xong ngẩn ra, quay đi cười khe khẽ, lần này, cô cười vô cùng thành thật.

Cũng vào lúc này, ở con đường đối diện bọn họ, có một chiếc xe Audi vừa chạy ngang qua.

Người ngồi trên xe là Lục Thiên Kỳ và Tô Ngữ Hi.

Hai người vốn ngồi chuyến bay tối ngày hôm qua, nhưng do thời gian bay đến mười bốn tiếng đồng hồ, cộng với việc chênh lệch thời gian, nên khi hai người đến Anh thì đã là buổi sáng rồi.

Nhưng Tô Trạch Khải lại đi máy bay chuyên dụng đến đây, lúc này hai người đang chạy đến để bàn giao công việc.

Lục Thiên Kỳ khẽ quay đầu nhìn về phía sau, sau đó quay lại, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc, trong đầu luôn hiện lên cảnh người đàn ông lớn tuổi và một cô gái ôm nhau, rất nhanh anh nói với tài xế ngồi phía trước, “Tiểu Triệu, quay đầu xe, lái trở lại.”

Tài xế ở đằng trước mặc dù trong lòng có điều thắc mắc, nhưng bởi vì đã quá quen với tính cách của Lục Thiên Kỳ, nên cũng không dám hỏi nhiều, lái về phía trước một đoạn, đến ngã tư thì quay đầu xe lại.

Nhưng Tô Ngữ Hi ở một bên lại không nhịn được hỏi, “Làm sao thế? Làm rơi vật gì ở sân bay sao?”

“Hình như nhìn thấy được một người quen.” Lục Thiên Kỳ hờ hững trả lời cho qua chuyện, bây giờ trong đầu hắn đều là khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung kia.

Xe chạy đến cửa của sân bay, Lục Thiên Kỳ ra hiệu cho xe dừng lại, còn đặc biệt xuống xe kiểm tra bốn phía, nhưng bây giờ chỉ còn khoảng đất trống vắng, không có một ai, nào có bóng dáng của người già và cô gái kia nữa.

Trong lòng Lục Thiên Kỳ thoáng qua một cảm giác kỳ lạ, hắn cảm thấy lúc nãy mình không hề nhìn nhầm, cô gái kia trông rất giống Diệp Miêu Thư.

Nhưng kể từ lúc hắn nhìn thấy đến lúc quay trở lại chỗ này, nhiều lắm thì cũng chỉ mới qua năm sáu phút, cả người và xe đều không thấy đâu nữa.

Lục Thiên Kỳ buồn bực đấm tay này vào tay kia, trong phút chốc cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng.

Hắn không nghĩ đến nếu mình quay đầu lại, nếu thực sự gặp phải Diệp Miêu Thư thì sẽ là tình huống như thế nào, nhưng trong lòng hắn biết rõ, cho dù là tình huống như thế nào, cũng khiến cho người ta đau đầu không thôi.

Hắn cúi đầu, tiếng bật lửa vang lên, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Lục Thiên Kỳ ra sức hút một ngụm, sau đó lại thở ra, rồi dùng chân dập tắt điếu thuốc vẫn chưa hút được một phần mười đó, quay lại xe.

“Lái đi.”

Giọng nói lạnh lùng đến nỗi khiến cả hai người còn lại trong xe đến thở mạnh cũng không dám.

Tô Ngữ Hi biết bây giờ hắn đang nổi giận, nhưng lại không biết vì sao hắn đột nhiên nổi giận, lẽ nào là do cô sống chết muốn đến Anh cùng hắn? Hình như không phải thế, nếu thực sự là như thế, hôm qua hắn đã nổi giận rồi, sao lại đợi đến hôm nay, nhưng bây giờ lại là chuyện gì, người quen mà hắn nhắc đến khi nãy là ai? Không có đáp án.

Cô nhìn lén người đàn ông âm dương bất định ở kế bên, nuốt một ngụm nước miếng, lời muốn nói đã đến bên cửa miệng, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy bây giờ không nên đi chọc giận hắn thì tốt hơn, cuối cùng cái gì cũng không nói.


Vân Thành.

Trong khoảng thời gian này, công việc cần anh phải đích thân xử lý có chút nhiều. Tận dụng thời gian nghỉ trưa, Tả Dục Thành rời khỏi buổi tiệc với khuôn mặt đầy mệt mỏi.

Nhận lấy trà nóng mà Lâm Mạn đưa qua, Tả Dục Thành nhấp một ngụm, sau đó dựa người vào sofa, tay phải còn kẹp một điếu thuốc, đôi mắt khép hờ, anh rất tận hưởng khoảng thời gian yên lặng hiếm có này.

Lâm Mạn đánh giá anh từ trên xuống, sau khi xác nhận anh vẫn chưa ngủ, mới mở miệng nói, “Hôm qua Lục Thiếu quả thực đã đi Anh.”

“Ồ?” Tả Dục Thành từ từ mở miệng, đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn không mở ra, điếu thuốc vẫn được anh kẹp trong tay, nhưng vẫn chưa được châm lên.

“Đi một mình? Hay là đi với ai?”

Lâm Mạn đẩy đẩy gọng kính tròn trên mặt, cẩn thận từng chút nói tiếp, “Đi cùng với một cô gái, nhưng nhìn sơ qua tuổi cũng không lớn lắm……”

Tả Dục Thành quay đầu qua nhìn Lâm Mạn, vẻ mặt không dám tin, đến khi Lâm Mạn nhắc lại một lần nữa, anh mới xác nhận rằng mình không hề nghe lầm.

Trong lòng Lâm Mạn cảm thấy kỳ lạ, trong lúc quan trọng này, vậy mà Lục Thiên Kỳ lại mang một cô gái đơn độc đi qua Anh, khiến cho bất cứ ai cũng không nhìn rõ được trong lòng hắn ta rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Trong lòng cô cũng có chút suy nghĩ, nhưng cấp trên của mình vẫn chưa nói gì, cô cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể im lặng đợi sự phân phó của Tả Dục Thành.

“Đi điều tra thử xem cô gái đó là ai.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, không hề có một hơi ấm nào.

Sắc mặt của Lâm Mạn khẽ biến, đến động tác vuốt tóc cũng lộ ra vẻ không được tự nhiên, “Người của Lục Thiếu, hình như không tiện điều tra cho lắm……”

Tả Dục Thành nghe xong, khẽ chau mày, dường như không đồng ý với cách nói của Lâm Mạn, bình tĩnh nói: “Đi hỏi thử công ty hàng không, xác nhận xem có phải là nhân vật gì quan trọng không là được rồi.”

Lâm Mạn liền vỗ đầu, hối hận vì lúc nãy đã suy nghĩ xa xôi, làm cho bản thân mất mặt trước mặt Tả Dục Thành, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể rời đi với câu trả lời đầy tôn trọng, “Vâng.”

Nhưng chưa đợi cô đi được mấy bước, Tả Dục Thành liền kêu cô đứng lại, “Buổi sáng ngày mai, nhờ cô đến sân bay rước một người.”

“Ai?” Động tác mở cửa của cô dừng lại, quay đầu hỏi.

Tả Dục Thành vẫn duy trì tư thế ngồi trên sofa ban nãy, khẽ cong khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng hiếm có, “Một cô gái……”

“……”

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.