Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão Tả cậu chơi tôi phải không hả?

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Chương 22: Lão Tả cậu chơi tôi phải không hả?

Người dịch: Đuôi cá

Beta: Thùy Trần

Ở toà nhà Shard nằm bên bờ nam sông Thames, Luân Đôn.

Diệp Miêu Thư mang một thân đầy gió bụi chạy đến nơi này, như đứa trẻ chạy về phía một cô gái.

“Sorry, Sorry, Rowling.” Diệp Miêu Thư kéo tay cô gái đó, vẻ mặt lấy lòng nhìn cô.

Rowling, bạn thân thời đại học ở Anh của Diệp Miêu Thư, cũng là người bạn thân duy nhất mà cô có thể nói chuyện ở Anh, một cô gái Anh chính thống, da trắng mảnh khảnh.

Ban đầu Diệp Miêu Thư không hề có hảo cảm với người ngoại quốc, cô cho rằng bọn họ trong ngoài bất nhất, âm hiểm ích kỷ, khuôn mặt trông có vẻ đàng hoàng, nhưng trong lòng lại dơ bẩn đến tận cùng.

Lúc vừa mới đến Anh, cô đã phải chịu nhiều sự phân biệt đối xử ở trường, nhưng Rowling giống như một người chị, luôn bảo vệ cô, không để người khác bắt nạt cô, đem đến cho cô rất nhiều ấm áp, giúp cô tin tưởng người ngoại quốc cũng có rất nhiều người tốt.

Người Anh trước giờ luôn chú trọng việc đúng giờ và giữ chữ tín, lúc này Rowling rõ ràng cảm thấy không vui đối với việc Diệp Miêu Thư đến trễ, cũng không thèm để ý đến Diệp Miêu Thư, một mình đi về phía trước.

Vẻ mặt Diệp Miêu Thư đầy hối hận, cô có hẹn với Rowling đến tòa nhà Shard ngắm đèn tối nay, nhưng mãi đến lúc nãy cô mới nhớ ra.

Trong lòng cô âm thầm mắng Tả Dục Thành một trận thậm tệ, bởi vì anh ta mà mấy bữa nay cô luôn không tập trung, lòng dạ cứ để đâu đâu.

Sau đó, cô loạng choạng đuổi theo phía sau Rowling, kéo tay cô ấy, giao tiếp tiếng Anh một cách thành thạo: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, một lát tớ sẽ giải thích cho cậu lý do đến trễ mà, bây giờ chúng ta mau đến đó đi, đi nào đi nào.”

Nói xong chưa đợi đối phương trả lời, cũng không để ý đến phản ứng của đối phương, tiếp tục kéo tay cô ấy đi về phía tòa nhà Shard.

Tả Dục Thành ở Vân Thành xa xôi, lúc này đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên bất thình lình hắt xì liên tục ba cái.

Cả người nằm trên giường hơi nhổm dậy, giơ tay lấy một tờ khăn giấy ở kế bên, lau mũi và miệng, không tình nguyện đứng lên, sau đó bước vào phòng tắm.

Trong lòng bỗng nổi lên thắc mắc, đây là triệu chứng của bệnh cảm sao?

……

Trên tầng cao nhất của tòa nhà Shard, hai người Diệp Miêu Thư và Rowling đang ngồi ở đó, nhìn ra phong cảnh hơn 60km của Luân Đôn.

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, tòa nhà Shard đến 10 giờ đêm mới đóng cửa, thế nên hai người vẫn chưa bỏ lỡ cuộc hẹn tối nay, Rowling cuối cùng cũng không tính toán gì nhiều, cô luôn là một cô gái hiền hòa lương thiện, đây cũng là lý do tại sao cô có thể gần gũi với Diệp Miêu Thư.

Luân Đôn là một thành phố rất đẹp. Sống ở đây tám năm, Diệp Miêu Thư đã hoàn toàn dung nhập với cuộc sống nơi này.

Toà nhà Shard là cao ốc cao thứ hai ở Châu Âu, ở trên tầng cao nhất, cô có thể thưởng thức toàn bộ phong cảnh của Luân Đôn.

Luân Đôn đẹp đến nỗi khiến người ta vừa muốn dung nhập vừa muốn ôm nó lòng, vừa có hơi thở nồng đậm của nước nhà, vừa có màu sắc diễm lệ của nước ngoài.

Kiến trúc hiện đại hóa, lại không mất đi hơi thở cổ điển, ban đêm cả thành phố trở nên rất an tĩnh, cực kỳ giống với tính cách của người Anh, cứng rắn nhưng lại không mất đi sự hài hước bên trong.

Đứng từ góc nhìn của các cô, không chỉ nhìn thấy tháp Luân Đôn mà còn có thể xác định được các địa danh khác. Có sân vận động Olympic, tòa nhà Quốc Hội và cả “Đôi mắt của Luân Đôn”, còn có công viên Hyde, công viên The Regent’s, công viên Hampstead Heath cùng sân vận động Wembley, nơi mọi người hay đến để giải trí, đều được thu vào trong tầm mắt.

Diệp Miêu Thư không phải là lần đầu tiên đến đây, nhưng mỗi lần cô đến đều bị phong cảnh ở nơi đây làm cho chấn động, làm cho có chút bùi ngùi.

“Vậy là, ngày mốt cậu sẽ về Trung Quốc rồi, về quê hương của cậu rồi.” Rowling nói ra vô cùng nhẹ nhàng, không nóng không lạnh là cách nói chuyện quen thuộc của người Anh.

Diệp Miêu Thư gật gật đầu, một người luôn không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài như cô giờ phút này lại có một chút đau lòng, “Đúng vậy, quay về lấy lại tất cả những gì thuộc về tớ.”

“Đột nhiên mình vô cùng hứng thú, Lục Thiên Kỳ mà cậu nhắc tới là nhân vật như thế nào mà có thể đối xử tồi tệ với cậu như thế, mình cứ tưởng đàn ông Trung Quốc thì ai cũng tốt.” Rowling vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Diệp Miêu Thư, đó là cách mà hai người thường dùng để khích lệ nhau.

Diệp Miêu Thư cười vô cùng châm biếm, đối với cô mà nói, chuyện xưa không muốn nhắc lại, cũng không có ý nghĩa gì, cô cảm thấy không nên đi hạ thấp bất cứ ai, cho dù là người mình hận đến tận xương tủy, chỉ cần làm tốt việc bản thân muốn làm là được.

Đối với Rowling mà nói, mỗi một người đàn ông Trung Quốc đều rất tốt, cô quả thực không dám gật đầu, bây giờ suy nghĩ trong đầu chính là: Móng heo to bự của Trung Quốc đâu đâu cũng có, ví dụ như, bây giờ lại có thêm một Tả Dục Thành……

Diệp Miêu Thư ngẩn người, dường như không hiểu được, sao bản thân lại nhớ đến người đàn ông đó.

Trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, bản thân cô không hề có tiếp xúc gì quá nhiều với anh, nhưng Tả Dục Thành giống như một tên ma quỷ, cứ bám lấy tâm trí cô, có đuổi cũng không đi.

Khi trong đầu loáng thoáng xuất hiện lại cảnh tượng bản thân đè lên người Tả Dục Thành, bên mũi dường như còn lưu lại mùi hương thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, rất là thơm……

--------

Vân Thành------

Đến nửa đêm Tả Dục Thành lại hắt xì một cái thật mạnh nữa, lúc này trên mặt anh đã đầy vệt đen, đêm qua ở công ty cả đêm, không được nghỉ ngơi gì mấy, đêm nay cũng gặp chuyện quỷ quái nữa sao……

Anh thử hít hít mũi vài cái, dường như giọng mũi có chút trầm trọng, bất đắc dĩ, anh cầm điện thoại ở kế bên lên, gọi một cú điện thoại.

“Dư Xuyên, gửi vài hộp thuốc cảm qua biệt thự Bán Sơn cho tôi……”

Nửa tiếng đồng hồ sau.

Người đàn ông mặc bộ đồ đen cầm theo hộp y tế đẩy cửa bước vào. Trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, anh ta mở hộp thuốc ra, sau đó lấy máy đo nhiệt độ điện tử đưa cho Tả Dục Thành đang ngồi ở sofa, cả người trực tiếp ngã sấp xuống ghế, không quên oán trách, “Lão Tả à, sau này nếu khuya như thế, làm phiền cậu tự đi bệnh viện có được không hả, tôi không giống mấy người trẻ tuổi các cậu, tôi thức không nổi đâu……”

Tả Dục Thành khẽ chau mày, không hề nói chuyện, vẻ mặt không thèm để ý.

Dư Xuyên nhận lấy nhiệt kế, nhìn một lát, từ từ nói: “May là cậu không bị sốt hư não đấy, cho cậu hai hộp thuốc cậu tự uống đi, hộp lớn một lần bốn viên, hộp nhỏ một lần hai viên.”

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi, lúc mở cửa, anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó, lại quay đầu lại hỏi: “Tôi đến đây đã được mấy phút rồi mà có thấy cậu hắt xì cái nào đâu, nếu nói là bị cảm thì không phải, ê này, lão Tả, cậu chơi tôi phải không hả……”

Chưa đợi anh ta nói xong câu cuối cùng, Dư Xuyên đã bị Tả Dục Thành tiễn ra ngoài, cánh cửa đã bị khóa từ bên trong.

Bên ngoài là tiếng chửi ầm ĩ của Dư Xuyên, Tả Dục Thành không có kiên nhẫn nghe tiếp.

Nhìn thuốc Dư Xuyên để lại trên bàn, mày khẽ cau lại, Tại sao bây giờ anh đột nhiên cảm thấy bản thân không bị bệnh nữa nhỉ?

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.