Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây vạn tuế chẳng nở nổi hoa

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

Chương 12: Cây vạn tuế chẳng nở nổi hoa

Người dịch: Đuôi Cá

Beta: Thùy Trần

Ánh mắt hắn vừa liếc qua, một phóng viên liền tránh né, không biết phải làm sao.

Lục Thiên Kỳ nhàn nhạt thu lại ánh mắt, thay đổi tư thế ngồi, tiếp tục nói, “Tập đoàn Lục Thị từ trước đến nay luôn tuân theo quan điểm kinh doanh cùng thắng lợi. Chúng tôi đã hợp tác với nhiều doanh nghiệp địa phương và tầm nhìn của chúng tôi sẽ không dừng lại ở đó, cũng không hạn chế quy mô chỉ trong Vân Thành, thậm chí là trong nước. Việc hợp tác với người Anh lần này cũng là vì muốn đem những đặc điểm cùng thực lực của Vân Thành chúng ta thể hiện cho họ thấy, cuối cùng đạt được lợi ích chung và cùng có lợi, tuyệt đối không phải chỉ vì một chút lợi ích của bản thân, hy vọng mọi người đừng cắt câu lấy nghĩa.”

Nói xong, cả phòng hội nghị bỗng im thinh thích, thế nhưng ngay sau đó vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt, không ít người châu đầu ghé tai, tựa như vẫn chưa thoát ra khỏi những lời nói hoàn toàn kín kẽ của Lục Thiên Kỳ.

Lục Thiên Kỳ nở nụ cười lịch sự, ra hiệu cho Shanny, sau đó đứng dậy và rời khỏi phòng hội nghị mà không ngoảnh lại lấy một lần, sau lưng truyền đến giọng nói của Shanny: “Buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc, cám ơn các vị……”

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tổng giám đốc Tả Thị, Tả Dục Thành vừa mới tiễn lãnh đạo của Cục Giám sát chất lượng ra về, đang mệt mỏi dựa vào ghế sofa.

“Tả tổng……” Tiếng của Lâm Mạn đột nhiên vang lên, Tả Dục Thành mở mắt ra.

Lâm Mạn đem Ipad đặt lên bàn, sau đó đứng sang một bên, không hề nói chuyện.

Tả Dục Thành nghiêng người về phía trước, xem nội dung bên trong Ipad, là buổi họp báo của Lục Thị, các phóng viên trong buổi họp báo đã đăng tải nội dung này lên mạng.

Anh không có kiên nhẫn xem hết, khẽ nheo mắt mang đầy vẻ nguy hiểm, không khí trong phòng bỗng trở nên hơi lạnh, chỉ còn lại tiếng Lục Thiên Kỳ đang trả lời câu hỏi của phóng viên.

Lâm Mạn len lén theo dõi phản ứng của anh, đợi âm thanh trong Ipad tắt dần, cô mới dám nhẹ nhàng lấy lại, thăm dò, “Tả Tổng, phía bên Lục Thị đã có hành động, ngài Tả cũng vô cùng chú trọng việc này, ngày mai chúng ta có cần mở một cuộc họp báo giải thích hay không?”

Nghe đến hai chữ “ngài Tả”, Tả Dục Thành liền mở to mắt, ánh mắt phức tạp, thở ra một cái, “Không cần gấp gáp, đừng giành mất ánh đèn sân khấu của Lục Thị, Lục Thị sẽ không có động thái gì lớn đâu, qua vài ngày nữa rồi bàn tiếp vẫn không muộn.” Cuối cùng anh cất tiếng.

Trong lòng Lâm Mạn âm thầm bội phục, cách tư duy giải quyết vấn đề của Tả Dục Thành vô cùng toàn diện.

Kể từ khi cô đến Vân Thành hai năm trước, đã biết rằng Tả Thị và Lục Thị luôn thay phiên nhau chiếm tiêu đề tin tức, lần này Lục Thị huy động nhân lực manh mẽ như vậy, chắc hẳn đã chuẩn bị một cách rất công phu, nếu như Tả Thị theo đó mà mở cuộc họp báo, thì sẽ thu hút không ít sự chú ý, tình thế đó sẽ khiến cho hai nhà nảy sinh sự ngăn cách.

Cô nhìn Tả Dục Thành, người đàn ông này tâm tư kín kẽ, ngoài Lục Thị Lục Thiên Kỳ, cô vẫn chưa thấy có ai có thể so sánh được với anh.

Dù là thế, nhưng cô cũng biết, tuy hai người đều là cực phẩm, nhưng tính tình và phong cách làm việc lại hoàn toàn khác biệt.

Đợi Lâm Mạn rời khỏi, Tả Dục Thành đứng lên đi về phía bàn làm việc.

Lấy một tấm danh thiếp từ trong ngăn bàn ra, đập vào mắt là chữ viết của Diệp Miêu Thư, làm cho Tả Dục Thành chợt nhớ đến lúc giúp Diệp Miêu Thư phê tài liệu trong văn phòng, tấm danh thiếp này lấy được từ đó……

Anh lấy điện thoại, tìm đến mục tin nhắn sau đó nhập số điện thoại trên danh thiếp vào, so sánh xem đã đúng chưa, tiếp theo gửi qua một đoạn video, còn không quên gắn thêm một chữ “Tả”.

Thấy tin nhắn đã gửi thành công, Tả Dục Thành buông điện thoại trong tay xuống, tâm trí thoáng ẩn thoáng hiện khuôn mặt của Diệp Miêu Thư, anh vậy mà lại có chút căng thẳng cùng mong chờ, Diệp Miêu Thư xem xong đoạn video đó, sẽ có biểu cảm như thế nào……

Buổi tối.

Câu lạc bộ quốc tế Huy Tinh nằm trong khu thương mại Hằng Long - vị trí đắc địa của Vân Thành, không gian cực kỳ rộng lớn gần 5000 mét vuông, tập trung sự cao quý, xa hoa, thời thượng, thanh lịch, tất cả như tạo thành một thể thống nhất, là nơi giải trí chuyên dành cho những thương nhân giàu có.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, có biết bao nhiêu ông trùm đến đây ăn uống chơi bời, mơ mộng tỉnh say.

Lúc Tả Dục Thành mở cửa bước vào một gian phòng VIP thì nghe được những âm thanh hỗn tạp bên trong, mũi còn ngửi thấy mùi nước hoa khó chịu, anh phẩy phẩy tay, thự sự anh rất phản cảm với loại mùi vị nhức mũi này.

Sau khi bước vào, quả nhiên anh thấy bóng dáng của Lục Thiên Kỳ và Trần Đông Kiệt, trên mặt ra vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này, Lục Thiên Kỳ đang ở giữa hai cô gái, nút áo sơ mi mở ra, một cô gái đang ma sát không ngừng trên người hắn, cô gái còn lại thì đang hôn lên ngực hắn ta.

Trần Đông Kiệt kế bên thì đứng đắn hơn nhiều, đang cùng một cô gái chơi trò đố vui phạt rượu.

Lục Thiên Kỳ sau khi thấy Tả Dục Thành đến, thì trực tiếp đẩy hai cô gái bên cạnh ra, ung dung cài lại nút áo, phẩy tay với cô gái xinh đẹp kia, mặt đầy khinh thường, “Ra ngoài cả đi, mùi nặng như vậy, khó ngửi chết đi được.”

Trần Đông Kiệt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ người đến là ai, thức thời ra hiệu cho cô gái trước mặt rời đi.

Ba người con gái với khuôn mặt đầy vẻ không cam tâm, nhưng lúc nhìn qua Tả Dục Thành vừa mới đến, thì hoảng sợ ngây người.

Người đàn ông trước mắt bọn họ mang theo một khí chất vương giả, khác biệt hoàn toàn với Lục Thiên Kỳ xấu xa mê người hay Trần Đông Kiệt hời hợt, từ trong xương cốt của Tả Dục Thành tỏa ra hơi lạnh, khiến cho người khác không dám đến gần.

Một trong ba người bọn họ khi đi ngang qua Tả Dục Thành đã cố ý đụng chạm với anh một chút, ánh mắt vô cùng ái muội, không hề che giấu hảo cảm đối với anh, nhưng ngay sau đó cô ta liền thất vọng.

Tả Dục Thành né người qua rất nhanh, nở nụ cười lịch sự, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự xa cách.

Cô gái nọ hừ một tiếng, cuối cùng đành cam lòng bước ra khỏi phòng bao.

Khi bọn họ vừa rời khỏi, phòng bao huyên náo chẳng mấy chốc liền trở nên yên tĩnh.

Tả Dục Thành ngồi lên ghế sofa, mặt đầy khinh thường, “Khó ngửi hả? Sao lúc nãy cùng bọn họ tiêu hồn lạc phách lại không cảm thấy? Tôi thấy cậu rất tận hưởng thì có...”

Lục Thiên Kỳ không khỏi cười ra tiếng, quay lại ngồi trên ghế sofa, “Nếu không phải do cậu thấy khó ngửi, tôi còn có thể gọi vài cô đến nữa đấy.”

Tả Dục Thành ngừng lại trong chốc lát, quay người rót cho mình một ly rượu, mím môi, cũng không gấp gáp, “Thôi đi, chỉ có cậu mới thích loại đó thôi.”

“Cậu được rồi nhé, Dục Thành, tôi thấy cái cây vạn tuế là cậu không nở hoa nổi đâu, cẩn thận xài không được đấy.” Trần Đông Kiệt ngồi ở một bên cũng không nén được, lấy tay chỉ vào eo của Tả Dục Thành, cười xấu xa, “Đàn ông đến năm ba mươi tuổi, thì nơi này không còn được như trước nữa đâu, cậu phải biết quý trọng đi, nhân lúc còn trẻ, phung phí được bao nhiêu thì phung phí, đừng đợi sau này có hối hận cũng không kịp.”

Tả Dục Thành trừng anh ta một cái, nhàn nhạt nói, “Cái miệng của cậu cũng không có chút đoàng hoàng nào.”

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.