Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy nghĩ quả thực quá nông cạn

Phiên bản Dịch · 1491 chữ

Chương 11: Suy nghĩ quả thực quá nông cạn

Người dịch: Hái Hoa Tặc

Beta: Linh

Trong nước

Sau một buổi chiều loay hoay, Tô Ngữ Hi thẫn thờ ngồi trước giường bệnh trong bệnh viện số 2 của thành phố.

Em trai cô, Tô Trạch Khải nằm bất động trên giường.

Tô Ngữ Hi khịt mũi, nghiến răng để ngăn nước mắt rơi xuống.

Một năm trước, Tô Trạch Khải trên đường từ trường về nhà bị một tài xế say rượu đâm trúng. Không ai ngờ vụ va chạm đã khiến chàng trai trẻ hôn mê bất tỉnh đến tận bây giờ.

Suốt một năm ròng, Tô Ngữ Hy đã đưa cậu đến tất cả các bệnh viện lớn nhỏ ở Vân Thành, trải qua đợt trị liệu này đến đợt trị liệu khác, hết bác sĩ này đến bác sĩ khác. Tuy nhiên, sinh mệnh của cậu em trai bé bỏng dù giữ được, nhưng lại chẳng có mảy may dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

Tiền bồi thường của tên tài xế đã sử dụng hết từ lâu, Tô Ngữ Hi phải làm liền một lúc ba công việc trong ngày và mỗi ngày cô chỉ dám ngủ bốn hoặc năm tiếng, cố gắng tiết kiệm, nhưng tất cả cũng chỉ miễn cưỡng chi trả một phần nhỏ tiền viện phí.

Vài ngày trước, bác sĩ không thể tiếp tục nhìn cô chịu đựng như thế, không ít lần khuyên cô hãy từ bỏ. Nhưng cô chỉ còn em trai là người thân duy nhất trên đời, làm sao Tô Ngữ Hi có thể dễ dàng từ bỏ.

Sau đó, cô nghe nói đến quán bar làm vũ công sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vì vậy cô đã đến Charm, cô muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn nữa để đưa em trai đến nơi có điều kiện y tế thật tốt.

Nhưng sự việc ấy lại xảy ra trong nháy mắt …

Tô Vũ Hy run rẩy lấy danh thiếp trong túi vải, nhìn chằm chằm vào cái tên được ghi trên đó.

Bất cứ ai ở Vân Thành đều ít nhiều biết đến cái tên Lục Thiên Kỳ, chủ tịch tập đoàn Lục thị, bên cạnh hắn có vô số người mẫu, chân dài muốn bám víu, cứ dăm bữa nửa tháng hắn lại lên trang nhất các tờ báo giải trí vì những vụ lùm xùm trong giới.

Cô đã là người trưởng thành, không khó để tưởng tượng nếu như cô gọi cuộc điện thoại này, hậu quả sau đó sẽ thế nào.

Cô đương nhiên không tình nguyện. Dù sao nhiều năm như vậy cô đều toàn tâm toàn ý chăm sóc em trai mình, không có cả thời gian để yêu đương, chứ đừng nói đến những chuyện khác kia.

Nhưng cô không biết làm thế nào để bồi thường 150 vạn, một số tiền lớn đến vậy. Chiều hôm đó, cô đã hỏi qua cục công an và xem video giám sát. Thực sự giống như trong hợp đồng nói. Nếu bên kia muốn, cảnh sát luôn có thể tìm thấy cô.

Cô không dám nghĩ tới điều đó, em trai cô sẽ ra sao nếu không có cô ở bên đây…

Rồi cô chợt nghĩ, làm sao bản thân có thể so sánh với mấy siêu mẫu kia chứ, cô thậm chí chưa từng gặp hắn trước đây, có lẽ căn bản hắn chẳng thèm đếm xỉa tới cô.

Trong lòng khăng khăng cho là vậy, cô đã âm thầm đưa ra quyết định….

Khi Tả Dục Thành xuống máy bay, là hơn bảy giờ sáng.

Trợ lý Lâm Mạn đã chờ bên ngoài sân bay từ lâu, vừa nhìn thấy bóng dáng của Tả Dục Thành ngay lập tức chào đón anh với giọng điệu đầy tôn kính "Tả tổng ..."

Tả Dục Thành lãnh đạm “ Ừ” một tiếng, tháo kính râm, nhanh chóng ngồi lên xe.

Lâm Mạn bảo tài xế cất vali, nhanh chóng ngồi vào vị trí phó lái

Cô lấy máy tính bảng ra và nhấp vào thứ gì đó, rồi quay sang nói với Tả Dục Thành, "Tả tổng, lịch trình hôm nay tương đối bận rộn. Trên máy bay chắc Ngài đã nghỉ ngơi rồi đúng không ạ..."

  Tả Dục Thành khẽ gật đầu, nhưng không thể che giấu sự mệt mỏi trên khuôn mặt, sau đó chậm rãi châm một điếu thuốc .

“Cuộc họp cổ đông sẽ được tổ chức vào lúc 9:30”, Lâm Mạn tiếp tục sau khi nhận được dấu hiệu đồng thuận từ Tả Dục Thành. “Buổi chiều có một cuộc họp với quản lý cấp cao của Cục giám sát chất lượng, buổi tối...”

“Giúp tôi dời nó đến buổi tối.” Không đợi cô ta nói hết, Tả Dục Thành ngắt lời, giọng điệu không cho phép bất cứ ai may mảy một chút nghi hoặc

Lâm Mạn sững sờ, nhưng cô không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tả Dục Thành nhắm mắt, anh đã quen với việc lấy lại tinh thần nhanh trong thời gian gấp rút.

Buổi chiều--

Ngay sau khi Lục Thiên Kỳ đóng máy tính, trên tay cầm chiếc ly, Shanny gõ cửa, giây tiếp theo cô tiến vào phòng.

"Lục tổng, buổi họp báo đã bắt đầu, chỉ còn chờ Ngài thôi ạ." Shanny đẩy gọng kính, nhìn Lục Thiên Kỳ nháy mắt

Lục Thiên Kỳ ung dung đặt chiếc ly xuống, xoa xoa thái dương, đứng dậy và đi về phía cô ả. Khi đi ngang qua, hắn cố tình véo mông, khiến cô ả rên nhẹ một tiếng.

Hội trường tập đoàn Lục thị lúc này đã ngồi chật ních các nhà báo đến từ hơn hai mươi tòa soạn lớn nhỏ ở Vân Thành. Âm thanh hỗn tạp làm cho căn phòng ồn ào và huyên náo

Tất cả bỗng dưng im bặt khi Lục Thiên Kỳ bước xuống

Lục Thiên Kỳ phong thái phóng khoáng chậm rãi ngồi xuống ghế lắng nghe trợ lý bắt đầu lời giới thiệu. Sau khi thử micro và chắc chắn không có vấn đề gì, hắn ra hiệu cho trợ lý có thể bắt đầu.

Trợ lý gật đầu và làm dấu OK về phía mấy người bên dưới.

Sau đó mọi người tranh nhau đặt câu hỏi.

"Lục tổng, tôi nghe nói ngài đang có ý định tiến quân sang thị trường nước ngoài, ngài có thể nói rõ được không?"

"Lục tổng, ngài nghĩ đến chuyện đầu tư ra nước ngoài từ khi nào? Đó là mong muốn của riêng ngài, hay là mong muốn của toàn bộ Lục thị?"

"Lục tổng, mục đích ngài đầu tư ra nước ngoài lần này là gì? Có phải để mở rộng ảnh hưởng của ngài hay không?"

"Chủ tịch Lục, nhiều năm nay đều là Lục gia và Tả gia lãnh đạo tại Vân Thành , hai nhà còn có giao tình. Bây giờ Lục thị lại có ý muốn tiến quân ra nước ngoài, Tả thị sẽ nghĩ thế nào?"

"..."

Dưới đài ồn ào ầm ĩ, không có phương tiện truyền thông nào muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, gấp gáp đưa ra câu hỏi của mình, chỉ chờ Lục Thiên Kỳ lên tiếng, lập tức trở thành tiêu đề của tờ báo ngày mai.

Lục Thiên Kỳ uống một ngụm nước, hắng giọng, từ từ mở miệng. "Trước hết, tôi muốn nói rõ ràng. Bây giờ tôi là CEO của Lục thị. Hôm nay tôi đang ngồi đây để trả lời câu hỏi của các vị , điều đó chứng tỏ nguyện vọng của tôi đại diện cho toàn bộ Lục thị, quan điểm của tôi đã được đưa ra sau khi thảo luận với các quan chức cấp cao của Lục thị. Lục thị quả là có ý định đầu tư ra nước ngoài, cụ thể là Anh quốc. Đôi bên đã có bước đầu thảo luận sơ bộ về việc hợp tác. Quá trình xảy ra khá suôn sẻ. Bên kia cũng đã đồng ý sẽ sớm phái người sang bên chúng tôi khảo sát, những vấn đề này không tiện công khai cụ thể. Mối quan hệ giữa Lục thị và Tả thị luôn rất tốt. Mối quan hệ cá nhân giữa tôi với chủ tịch Tả thị, Tả Dục Thành cũng rất tốt. Tôi tin rằng Tả gia, sẽ rất vui lòng khi hỗ trợ hành động của Lục thị lần này. Cuối cùng, về mục đích ... Lục Thiên Kỳ dừng lại, đảo mắt đến một chỗ nào đó, nhanh chóng nói tiếp: “Còn nữa, tôi không đồng ý với ý kiến của một bạn phóng viên, nói rằng việc đầu tư lần này chỉ nhằm mở rộng sự ảnh hưởng của Lục thị. Suy nghĩ như vậy quả nhiên cực kỳ nông cạn.”

Hiện trường đột nhiên náo động.

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.