Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có phải cô thích vị tiên sinh đó không?

Phiên bản Dịch · 1431 chữ

Chương 10: Có phải cô thích vị tiên sinh đó không?

Người dịch: Đuôi cá

Beta: Phan Ender

Vẻ mặt Tô Ngữ Hi đầy hoang mang xem qua bản hợp đồng mà người đàn ông đưa đến, một xấp dày cộm, cô lật rất nhanh, nhưng không có tâm tình để xem hết tất cả, bỗng mắt lướt đến dòng chữ ở hàng cuối: Bên cô Tô vượt đèn đỏ, lẽ ra phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, do phía nạn nhân xuất phát từ lòng nhân ái đã giúp cô chi tiền trả viện phí thuốc men, nhưng vẫn cần bên cô Tô bồi thường phí tổn thất xe cộ và tiền tổn thất tinh thần cho bên A là -------150 vạn.

Khuôn mặt Tô Ngữ Hi bắt đầu chuyển từ hoang mang sang kinh hãi, đây là lần đầu tiên cô gặp phải kiểu tình huống này, số tiền bồi thường lớn như vậy cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy, bây giờ cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì nữa.

Người đàn ông thấy phản ứng của cô, cũng không thúc giục cô ký tên, mà tiếp tục nói, “Những nội dung và số liệu trên đây đã được tính toán bởi văn phòng luật sư Quân Hòa nổi tiếng nhất đất Vân Thành cùng cục cảnh sát, nếu cô Tô thấy thắc mắc gì, có thể đến văn phòng luật sư hoặc cục cảnh sát để kiểm tra, nếu như không còn vấn đề, mong cô Tô nội trong ba ngày chuyển tiền đến tài khoản này.”

Nói rồi, đưa một tờ giấy trắng có ghi số tài khoản ngân hàng đến trước mặt Tô Ngữ Hi, cô không dám giơ tay ra nhận, bởi cô hiểu rõ bản thân mình không thể trả nổi số tiền đó.

Người đàn ông rút cánh tay cứng đờ trong không trung lại, như đã sớm biết được việc đấy, cánh tay khác đưa một tấm danh thiếp qua, “Đây là danh thiếp của ông chủ tôi, nếu cô thực sự không trả nổi số tiền này, có thể gọi điện cho ngài ấy, nhưng kỳ hạn cũng chỉ trong vòng ba ngày, nếu không người lần sau đến gặp cô không phải là tôi mà là cảnh sát.”

Giọng nói của người đàn ông không mang theo một chút gơn sóng nào, nhưng khi đến tai Tô Ngữ Hi lại giống như sét đánh giữa trời quang.

Run rẩy nhận lấy tấm danh thiếp người đàn ông đưa qua, bên trên ghi ba chữ “Lục Thiên Kỳ” vô cùng chói mắt……

Luân Đôn trước cổng một căn biệt thự xa hoa.

Tả Dục Thành một tay kéo vali hành lý, tay còn lại cầm chiếc khăn lông, đang cúi đầu nghe Diệp Tử Mặc nói gì đó, nét mặt nghiêm túc, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau rồi gật đầu.

Cuối cùng, Diệp Tử Mặc vỗ vỗ vai anh, cười vô cùng hiền từ, “Vậy chuyện sau này, làm phiền cháu nhiều rồi.”

Tả Dục Thành lễ phép cười, thái độ chân thành, “Nào có, đều là việc cháu nên làm cả”, sau đó ánh mắt hướng về phía Diệp Miêu Thư cách đó không xa vẫy vẫy tay, “Vậy cháu đi trước, chú không cần tiễn nữa đâu.”

Diệp Tử Mặc gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo anh.

Diệp Miêu Thư ngồi trong xe đợi dường như có chút mất kiên nhẫn, nhìn người vừa bước lên xe, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Hai người đàn ông còn nhiều lời để nói thế……”

Tài xế ngồi trước từ từ cho xe chạy, Tả Dục Thành nét mặt thong dong dựa vào ghế, chẳng chịu chút ảnh hưởng nào từ Diệp Miêu Thư , nhưng vẫn chầm chậm mở miệng, “Đều có liên quan đến em.”

Nghe Tả Dục Thành trả lời như thế, cô ngẩn ra một lúc, trong lòng đương nhiên hiểu anh đang ám chỉ điều gì, Diệp Miêu Thư không biết nên nói gì, dứt khoát quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần lùi xa, giống như ký ức của bản thân, trong lòng cô bây giờ đang rất hỗn loạn, cảm xúc lẫn lộn.

Không khí trong xe vô cùng nặng nề, khiến cô có cảm giác thở không ra hơi, không thể làm gì khác ngoài việc hạ cửa xe xuống.

Cơn gió bên ngoài rất nhanh đã thổi thốc vào phía trong xe, dù hơi lạnh, nhưng cô cảm thấy thời tiết này thật tốt.

Tả Dục Thành ngồi một bên nghiêng đầu qua nhìn mái tóc tung bay trong gió của cô, lúc này Diệp Miêu Thư đang nhìn ra bên ngoài, anh không thấy rõ được biểu cảm trên gương mặt cô, chân mày khẽ nhún lên, nghiêng người qua muốn đóng cửa sổ lại lần nữa.

Lần này anh không dừng lại lâu, động tác liền mạch lưu loát.

Chóp mũi Diệp Miêu Thư vẫn còn lưu lại mùi thuốc lạ nhàn nhạt trên người anh, cô đùng đùng nổi giận nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt dễ nhận thấy đang vô cùng bất mãn với việc anh không cho mình hóng gió.

Tả Dục Thành rõ ràng đã nhắm mắt, nhưng lại giống như vẫn thấy được nhất cử nhất động của cô, “Đừng để bị cảm lạnh……”

Anh thờ ơ nói, khiến Diệp Miêu Thư không hiểu được rốt cuộc anh đang nói câu này với ai.

Chẳng mấy chốc chiếc Land Rover đã ổn định dừng trước sân bay London Heathrow.

Động tác xuống xe của Tả Dục Thành vô cùng nhanh chóng và dứt khoát, không hề dài dòng dây dưa, nhận lấy vali hành lý mà tài xế đưa đến, không có ý định nói lời tạm biệt với Diệp Miêu Thư, sải bước rời đi.

Đi chưa được mấy bước, đã bị cô nàng gọi lại.

Anh chậm chạp quay người, ánh mắt sâu xa nhìn Diệp Miêu Thư, cười như không cười.

Bị Tả Dục Thành nhìn chằm chằm như thế, cô đâng định nói bỗng dưng âm thanh bị kẹt trong cổ họng, không nói nên lời, cuối cùng đứng cả buổi mới rặn ra được một câu, “Sau khi anh về rồi, tôi còn có thể đến tìm anh không?”

“……” Tả Dục Thành nghiêng đầu, dường như không hiểu cô đang muốn nói gì.

Diệp Miêu Thư thực sự muốn bóp chết bản thân, “Tôi muốn nói là……" cô hít sâu một hơi, lấy lại sức mạnh, “Trên phương diện công việc.”

Tả Dục Thành bị phản ứng của người con gái trước mắt làm cho dở khóc dở cười, ngẩn người ra cả buổi mới hoàn hồn lại, nói, “Tôi nguyện lòng chỉ giáo……”

Diệp Miêu Thư đã ngồi vào xe, đang phiền lòng suy nghĩ về hành vi của mình suốt mấy ngày hôm nay sao khác thường thế.

Vừa nghĩ đến câu nói trên trời dưới đất ban nãy, lại mất mặt một lần nữa trước mặt Tả Dục Thành, cô thực sự muốn đào một cái hố rồi chôn bản thân xuống đó luôn, quả thực là mất mặt chết đi được……

Tài xế nhìn cấp trên của mình qua kính chiếu hậu, nhịn cười, run cầm cập một hồi rồi nhịn hỏi, “Diệp tổng, có phải cô thích vị tiên sinh đó rồi không?”

“Hả?” Diệp Miêu Thư ngạc nhiên ngẩng đầu lên, một tiếng thảng thốt kéo dài, nhưng chẳng mấy chốc lại xua tay, “Không lo lái xe cho đàng hoàng, còn nói năng bậy bạ, tôi thấy cậu không muốn làm nữa rồi có đúng không hả?”

“A...” biết được tính tình của cô, tài xế thức thời im miệng.

Nội tâm Diệp Miêu Thư cứ suy nghĩ mãi về chữ "thích" cảm thấy nó vô cùng mê hoặc, thứ tình cảm ấy từ lâu cô đã không dám bước chân vào, bây giờ hình như cũng không phải là lúc nên nảy sinh tình cảm, hơn nữa cô hoàn toàn không cảm thấy mình sẽ thích Tả Dục Thành.

Thế nhưng trong đầu bất giác hiện lên từng cái nhăn mặt đến nụ cười của Tả Dục Thành mấy ngày nay, khiến cô càng cảm thấy không biết phải làm sao.

Cuối cùng cô cũng không thể hiểu được nguyên do vì đâu, chỉ có thể đổ lỗi cho bản thân vẫn chưa tiếp xúc với Tả Dục Thành lâu nên mới cảm thấy không quen!

Bạn đang đọc Hồi Ức Trên Giấy Cuối Cùng Cũng Phai Mờ của Mùa Hè Muốn Uống Khả Lạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vandiemnhathe123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.