Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thương hại

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

Chương 2: Thương hại

Khi đi được một đoạn thì Lôi Tử Thanh nhịn không được nên chạy đến gần cô, rồi kéo cánh tay của cô lại khiến cho cô quay người suýt nữa thì ngã vào người hắn.

" Em cứ để mặc cho họ ức hiếp, bắt nạt em thế à" Lôi Tử Thanh nhìn Hồ Vũ Mặc mà nói.

" Không để như vậy thì sao, bọn họ cũng sẽ bắt nạt tôi. Tôi hiện tại chỉ còn có một mình, anh bảo tôi phải làm thế nào đây" Hồ Vũ Mặc nhìn Lôi Tử Thanh mà đáp trả.

" Anh sẽ bảo vệ em mà" Lôi Tử Thanh gương mặt dịu dàng mà nói.

" Không cần, tôi không cần các người thương hại, đặc biệt là anh với người nhà của anh làm ơn cách xa tôi ra một chút đi, tôi đã không còn gì nữa rồi, tôi chỉ muốn bình yên bên ba của tôi thôi" lúc này mắt của cô bắt đầu đỏ dường như muốn khóc, nhưng cô đã từng hứa là sẽ không bao giờ khóc trước mặt người ngoài nữa, nên cô quay người bước đi.

Cô hận gia đình anh ta đã cướp đi công ty của ba cô, càng hận bọn họ thì cô càng hận chính bản thân mình, nếu như mẹ và anh trai không có đi chọn quà sinh nhật cho cô thì sẽ không có xảy ra tai nạn, cũng không khiến ba cô đau buồn dẫn đến mất tất cả, vừa đi côvừa suy nghĩ tự trách bản thân mình, mỗi lần nhớ về chuyện cũ dù cô có cố gắng đến đâu thì cũng không vượt qua được, có lẽ nổi đau đó quá lớn khiến cô không cách nào bỏ được.

Cứ như người mất hồn cô ngồi ở nơi đón xe buýt không biết bao lâu, trong đầu không biết suy nghĩ bao nhiêu thứ, đến khi tiếng còi xe của chiếc Bugatti Divo kéo trở về hiện tại.

Khi trở về với hiện tại, thì cô nhìn thấy Cố Mặc Trầm đang ngồi trong xe và bóp còi thì theo bản năng để tay xuống kế bên để cằm chiếc túi của cô, nhưng sờ hoài không thấy, mới nhớ là bỏ quên trong lớp rồi, nên cô bước về phía chiếc xe.

" Xin lỗi, em để quên túi trong phòng học rồi, anh có thể chờ em một chút không" Hồ Vũ Mặc gương mặt ngại ngùng nhìn người ngồi trong xe mà nói, khi thấy Cố Mặc Trầm chỉ tay về chiếc ghế phụ thì cô thấy trên chiếc ghế có một cái túi không thể nào quen hơn ở đó.

" Anh lấy giúp em rồi, lên xe đi"

Khi Hồ Vũ Mặc lên xe thì chiếc xe bắt đầu chạy, trong đầu cô có vô vàn câu hỏi muốn hỏi nhưng lại không dám.

Còn người kế bên vừa lái xe vừa quan sát biểu cảm của người ngồi cạnh, anh sẽ không bao giờ để cô biết là anh luôn quan tâm cô, kể cả việc cô thích ai anh đều biết, thực ra từ đầu đến cuối anh luôn quan sát ai bắt nạt cô, anh muốn bảo vệ cô, nhưng không biết lấy tư cách gì để quan tâm bảo vệ cô, khi biết được tin là anh sẽ kết hôn với cô, anh rất vui nhưng niềm vui vừa lóe lên thì chợt tan biến, vì người cô yêu không phải là anh, mà là người bạn tốt của anh ba người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

" Chúng ta đi đâu vậy anh" Hồ Vũ Mặc thấy gương mặt của Cố Mặc Trầm hơi ngây người dường như đang suy nghĩ gì đó nên đành bạo gan hỏi thử.

" Đến nơi em sẽ biết" Cố Mặc Trầm tươi cười quay sang nhìn cô mà nói khiến cho trái tim bé nhỏ của cô đập loạn nhịp.

Khi Cố Mặc Trầm vừa dứt lời không lâu thì chiếc xe đã dừng trước tiệm váy cưới sa xỉ nhất thành phố khiến cô ngỡ ngàng, chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì cửa chiếc xe được mở ra, lúc này Cố Mặc Trầm nắm tay cô bước vào.

Khi vừa vào đến cửa được nhân viên mở cửa cúi đầu chào thì anh bá đạo ra lệnh mà nói " mang hết tất cả váy cưới đẹp nhất, đắt nhất ra đây hết, để cho cô ấy thử.

Khi nghe được mệnh lệnh của Cố Mặc Trầm thì các nhân viên từng người từng người liền lập tức đi lấy tất cả váy cưới đẹp nhất có trong tiệm, chỉ một lúc không lâu thì có khoảng mười chiếc áo cưới được đặt trước mặt.

" Thích bộ nào thì lấy đi thử đi" Cố Mặc Trầm ôn nhu nhìn cô tươi cười mà nói.

Khi nghe Cố Mặc Trầm bảo cô đi thử váy cưới thì cô giống như cổ máy tự động vậy, chỉ biết gật đầu rồi chọn đại một bộ, sau đó đi vào phòng thử, vừa thử váy cưới cô vừa than thầm trong lòng "anh ấy lúc nào cũng vậy, luôn cho cô cảm giác an toàn, và đặc biệt là luôn dịu dàng với cô, mỗi khi gặp anh là không có lúc nào mà trái tim của cô đập đúng nhịp cả".

Còn Cố Mặc Trầm ngồi ở ngoài đợi thì liền ra hiệu ý bảo nhân viên kia đến, khi nhân viên đến thì anh liền hỏi " bộ váy cưới mà tôi đặt khoảng một tuần trước, à không sáu ngày trước chứ".

" Vâng, Cố thiếu bộ váy cưới anh đặt cơ bản đã hoàn thành rồi, chỉ cần cho tiểu thư thử để xem có vừa người không, để chúng tôi chỉnh sửa lại cho hoàn tất" nữ nhân viên tươi cười lễ phép trả lời.

" Được, cứ mang ra cho cô ấy thử đi" Cố Mặc Trầm vừa xem cuốn tập trí mà trả lời, khi nữ nhân viên kia vừa đi không lâu thì cửa phòng thử đồ được mở ra, Hồ Vũ Mặc xuất hiện trong bộ váy cưới cúp ngực màu xanh dương khiến cho Cố Mặc Trầm phải ngơ người mà nhìn ngắm.

"Không được sao, để em thay bộ khác vậy" Hồ Vũ Mặc thấy Cố Mặc Trầm ngơ người nhìn mình thì đỏ mặt, tưởng rằng anh ta không thích bộ này thì liền lên tiếng hỏi.

"Không, rất đẹp em thử xem bộ này thế nào" Cố Mặc Trầm khi nghe cô nói vậy thì biết là cô đã hiểu nhầm ý mình nên biện minh, thì đúng lúc cô nữ nhân viên vừa rồi mang chiếc váy cưới mà anh đặt cho cô, nhưng cô không bao giờ biết được điều này.

Khi nghe Cố Mặc Trầm nói vậy thì cô cùng hai nữ nhân viên đi vào thử bộ váy cưới vừa được đưa đến, một lúc sau Hồ Vũ Mặc xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng khi bước ra thì lúc này không phải chỉ Cố Mặc Trầm ngơ ngác nữa mà là cả hai đều cùng nhìn nhau quên hết mọi thứ xung quanh, còn các cô nữ nhân viên thì chỉ biết cảm thán rằng hai người họ rất xứng đôi, có cần đẹp hết phần thiên hạ như thế không chứ.

Còn Cố Mặc Trầm thấy cô trong chiếc váy màu trắng thì thầm than trong lòng " chết tiệt, cô ấy có cần đẹp mê người thế không, thật đúng là yêu nghiệt mà" điều là những câu mà Cố Mặc Trầm nói trong lòng không dám nói ra.

" Không ngờ anh ấy mặc đồ vest lại sang trọng lịch lãm đến vậy, ôi con tim bé nhỏ của tôi" Hồ Vũ Mặc cũng giống như Cố Mặc Trầm đều nói trong lòng không muốn cho đối phương biết.

Lúc này một nữ nhân viên mỉm cười và nói " hai vị rất là xứng đôi, đặc biệt là có tướng phu thê nữa đó".

Khi nghe lời chúc mừng của nữ nhân viên đó đúng ra cô phải vui chứ nhưng cô không vui nổi, cô chỉ nở nụ cười nhưng nụ cười này không phải dành cho lời chúc phúc mà nó dành cho cô đang mỉa mai chính bản thân mình, bởi vì cho dù có tướng phu thê thì đã sao, căn bản trong lòng của anh không có vị trí cho cô dù rất nhỏ.

Từ lúc bước ra đến lúc cô nhận được lời chúc phúc thì tâm hồn của cô lâng lâng như người mất hồn, thì đột nhiên bàn tay có cảm giác ấm áp chính cái cảm giác ấm áp đó đã kéo cô về hiện tại, lúc này chỉ thấy Cố Mặc Trầm nắm tay cô mỉm cười và dịu dàng nhìn cô rồi nói "chúng ta cùng qua đó chụp hình cưới thôi nào cô dâu của anh".

Bạn đang đọc Hoa Hồng Của Máu sáng tác bởi GemsNk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GemsNk
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.