Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Chương 1: Mở đầu

Buổi sáng tại một con hẻm nhỏ tồi tàn, có một ngôi nhà cũ kĩ rách nát, bên trong có một người đàn ông chạc 50 tuổi đang ôm chai rượu, thì cánh cửa đột nhiên mở ra có một cô gái ngũ quan xinh xắn mặc chiếc quần jean và chiếc áo thun đơn giản bước vào.

" Mày cũng biết đường về à, tao cứ tưởng mày gặp được thằng nào nên đi theo nó luôn rồi, chứ còn nhớ gì đến tao" người đàn ông say bí tỉ ôm chai rượu mà nói, người đó không có ai khác chính là người cha từng hô mưa gọi gió, từng là người cô rất ngưỡng mộ, nhưng đó chỉ là quá khứ.

" Mấy hôm nay con bận việc, nên không về thăm ba được, con xin lỗi lần sau con sẽ không như vậy nữa"Hồ Vũ Mặc cúi đầu hướng về phía ba mình mà nói.

" Bận việc, haha hay tại mày thấy tao là gánh nặng nên muốn bỏ chứ gì, tao biết tao sẽ toại nguyện cho mày, chẳng phải mày luôn thích thằng con trai nhà họ Cố sao, đừng lo không lâu sau đám cưới của mày và nó sẽ được diễn ra" Hồ Thẩm ba của cô cười rồi nói.

Khi nghe ba mình nói vậy cô cũng rất vui nhưng cũng có phần lo lắng vì hắn ta cũng có người bạn gái thanh mai trúc mã, nên cô liền phản bác.

" Ba, con phải có quyền lựa chọn chứ, tại sao ba có thể tự quyết định cuộc đời của con, ba phải tôn trọng ý kiến và quyết định của con chứ" Hồ Vũ Mặc hai mắt đỏ hoe mà nói.

" Lựa chọn quyết định cái gì, mày chẳng phải nên trả hiếu cho tao rồi sao, chỉ cần mày chịu làm đám cưới thì bên đó sẽ cho tao nào là biệt thự siêu xe, tiền xài không hết, vả lại mày cũng đâu có chịu thiệt thòi, chẳng phải mày thích nó lâu rồi à" Hồ Thẩm nhìn Hồ Vũ Mặc mà nói.

" Nhưng con" cô muốn nói ra cái gì nhưng không nói được nên đành im lặng, lúc này gương mặt cô buồn bã ảo não, buồn và đau lòng không phải vì lí do gì khác, mà vì đau lòng còn đau một người ba yêu thương cô vô điều kiện nhưng bây giờ ông ấy chỉ là con ma men chỉ biết moi móc tiền từ cô.

" Nếu không có gì thì đưa tiền tháng này cho tao, rồi trở về kí túc xá chờ bên đó báo thời gian thử váy cưới gì đi" khi thấy con gái mình buồn bã ông không kiềm lòng được muốn an ủi nhưng toàn thốt ra những lời khiến cho con mình tổn thương.

Khi Hồ Thẩm nói xong thì Hồ Vũ Mặc quay người bước đi, cứ thế cô không biết mình đã đi về kí túc xá lúc nào, chỉ thấy trên người quần áo đã ướt, không biết ông trời đang khóc thương cô hay đang chế nhạo cô nữa.

Khi vào đến kí túc xá thì cô tắm rửa khi nhìn đồng hồ thì nhớ ra là hôm nay mình có tiết học, nên vội vàng chuẩn bị chạy đến lớp.

Khi chạy gần đến lớp thì cô thấy có dáng người quen thuộc dựa vào cánh cửa phòng học của cô, nên cô cúi đầu xuống và bước đi, khi vừa bước tới thì nghe giọng nhẹ nhàng và dịu dàng hỏi.

" Tan học ở cổng trường" Cố Mặc Trầm nhẹ nhàng nói rồi bỏ đi khiến Hồ Vũ Mặc mắc cỡ đến đỏ mặt, mặc dù hai người đã quen biết nhau lâu rồi, còn đám con gái từ lúc đầu đã đứng đó ngắm nhan sắc chồng tương lai của cô một cách lộ liễu, khi họ nghe Cố Mặc Trầm nói với cô như vậy thì liền oh lên để cảm thán.

Khi bước vào lớp thì mọi ánh mắt liền nhìn về phía cô, nhất là các bạn nữ nhìn cô với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, nếu ánh mắt có thể giết chết người thì không biết cô đã chết khi nào rồi.

Không quan tâm ánh mắt của bọn họ cô tìm một chỗ ngồi ổn định, đem tập vỡ ra xem thì ánh mắt của mấy bạn nữ càng sắc bén hơn, dường như đã ganh ghét ghen tị thì cho dù cô có làm gì thì trong mắt họ điều khinh tởm.

Khi cô vừa tìm được nơi ngồi ổn định thì đem tập vỡ ra xem thì bọn họ đám bạn nữ bước đến quay quanh cô, nhưng biểu cảm trên gương mặt như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

" Đúng là mặt dày thật, dụ dỗ Cố sư huynh để được bay lên làm phượng hoàng" Hàn Trầm nhìn cô vừa nói thì tay vừa uốn nhẹ tóc cô rồi nói.

" Tiện nhân thì cũng là tiện nhân, cho dù có bay lên làm phượng hoàng thì cũng là tiện nhân thôi" một cô gái khác trong đám bắt đầu lên tiếng, từ đầu đến cuối bọn họ nói gì cô cũng không quan tâm, cứ để cho họ nói.

"Ây da, nói không chừng cô ta như vậy là di truyền từ mẹ thì cô ta sao nào, không thể tin được, nếu cô ta là tiện nhân thì mẹ cô ta là đại tiện nhân, vậy thì ba cô ta chắc là đại biến thái rồi" khi ả ta nói xong thì cả đám đều bật cười, thấy cô không quan tâm thì bắt đầu nói tiếp để kích thích cô, nhưng rồi ả cũng đã thành công chọc điên cô nên tay nắm chặt lại đập xuống bàn rồi liền đứng lên, nhưng cô phải dặn lòng là phải thật bình tĩnh, nên cố nở nụ cười rất tươi rồi đáp lại.

" Ây do, tức giận rồi sao, nhưng đó là sự thật mà" thấy hành động vừa rồi của cô thì một cô gái khác trong đám bắt đầu nói.

" Tớ không ngờ các cậu lại quan tâm đến tớ như vậy, biết gia đình tớ ra sao, thật là cảm động quá đi mất, tớ xin nhắc lại là gia đình của tớ ra sao thì cũng không liên quan gì tới các cậu, nên làm ơn đừng có mà tò mò, các cậu nói gì tôi hay nói về tôi ra sao thì tôi cũng không buồn để quan tâm, nhưng mà nếu các cậu xúc phạm người nhà của tôi thì xin lỗi tôi không nhịn được" Hồ Vũ Mặc bình tĩnh mỉm cười rồi nói.

" Không nhịn được thì sao đây, đánh bọn này à, cứ nhào vô" Hàn Trầm thấy cô bình tĩnh xem như không có chuyện gì mà nói khiến bọn họ rất tức.

" Xin lỗi, tuy tôi không có tiền cũng chẳng có địa vị như các cậu, nhưng tôi cũng không vô đạo đức và vô học như các cậu" Hồ Vũ Mặc vừa nói xong khiến cho Hàn Trầm tức giận giơ tay lên định tát cô, nhưng không tát được vì tay của cô ta đã bị một lực rất mạnh giữ lại ở không trung.

" Sao anh lại ở đây" Hồ Vũ Mặc tưởng chừng đâu cái tát đó sẽ rơi xuống mặt cô nên liền nhắm mắt, đợi một lúc mà vẫn không có cảm giác đau khi bị tát thì liền một mắt nhắm mắt mở mà nhìn thì thấy Lôi Tử Thanh đã giữ tay Hàn Trầm ở không trung.

" Nếu để tôi biết các người bắt nạt cô ấy nữa thì xem chừng đó" Lôi Tử Thanh đẩy cánh tay của Hàn Trầm ra rồi nói, khi nói xong thì kéo tay Hồ Vũ Mặc ra khỏi đó, nhưng khi vừa kéo tay cô ra thì cô đứng lại rồi xoay người mà nói.

" Có thể các cậu thấy tôi sinh ra trong một gia đình như thế là một sai lầm, nhưng đối với tôi nó là một may mắn, bởi vì không có ai là hoàn hảo ai cũng có sai lầm, kể cả thượng đế còn có sai lầm, các cậu biết đó là gì không, chính là đã tạo ra các cậu đó" Hồ Vũ Mặc nhìn Hàn Trầm rồi nhìn đám con gái quay quanh mình mà nói.

Khi vừa nói xong mặc cho bọn họ ở đây tức tối thì Lôi Tử Thanh đã đưa cô ra ngoài, khi vừa ra khỏi cửa một lúc thì Hồ Vũ Mặc liền rút tay mình ra khỏi tay của Tử Thanh rồi bước đi trước, còn Tử Thanh thấy hành động đó của cô thì chỉ biết bước theo sau, chỉ thấy bóng lưng tràn đầy nỗi cô đơn.

Bạn đang đọc Hoa Hồng Của Máu sáng tác bởi GemsNk
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GemsNk
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.