Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cân Tiểu Ly Qủy Dị

Phiên bản Dịch · 2627 chữ

Nghĩ tới điểm này tảng đá ảo não đến cực điểm.

"Thạch Đầu a, thạch đầu cậu thực là cmn thằng ngốc, một tên hỗn đản, nhiều lần chỉ lo có thể trốn tránh thế nào liền bỏ quên mất chuyện trọng yếu của mình." Thạch Đầu ba, ba tự đánh chính mình máy bạt tai.

Sự tình không khó suy đoán, nguyên nhân nhất định là bởi vì thể chất đặc thù mới khiến cho gia tộc Lâm Tuyết đánh chủ ý lên đầu hắn. Điểm này có căn cư chính xác để khẳng định, dù sao ông nội Doãn Quân không chỉ một lần dặn quá bản thân. Có liên quan tới chuyện thể chất đặc thù trăm triệu lần không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới tai hoạ.

Nói vậy gia tộc Lâm Tuyết cũng giống như vậy, nhất định là không cẩn thận để lộ bí mật gia tộc mới có thể bởi vậy đưa tới mầm tai họa. Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này Thạch Đầu hối hận xanh cả ruột, một đường chạy chậm bắt đầu đuổi theo Lâm Tuyết.

Hơn nửa canh giờ sau, Thạch Đầu uể oải đã trở về. Nhưng vẫn không thấy nửa điểm bóng dáng Lâm Tuyết đâu, cho dù là đã tìm kiếm nhiều lần trong trường đại học cũng tìm không thấy Lâm Tuyết. Một ngày, hai ngày, đến một tuần Thạch Đầu liên tục với tìm kiếm đều như vậy, vẫn không thấy Lâm Tuyết đâu.

Đối với lần này, Thạch Đầu trong lòng nóng như lửa đốt, dưới tình thế cấp bách chạy đi tới nhà Lâm Côn đi tìm ông nội Lâm Côn xin giúp đỡ. Thật đúng là, đừng nói năng lực Lâm Nhạc thực sự không nhỏ, xế chiều hôm đó ông nội Lâm Nhạc liền cho cậu câu trả lời chắc chắn.

"Thạch Đầu, cháu không cần lại tìm nữa, căn bản là tìm không được, cháu khả năng không biết một nhà Lâm Tuyết thuộc về một chi nhánh đại gia tộc. Bình thường làm việc cực kỳ điệu thấp, thế nhưng lại bí mật kinh doanh không ít hạng mục không thể công khai, có thế lực ngầm rất khổng lồ ở Thành phố Bác Yến. Thế nhưng cũng không biết là làm sao mà Lâm gia đột nhiên từ bỏ tất cả địa bàn vốn có, chỉ trong một đêm liền tiêu thất, biến mất vô tung vô ảnh. Đến nay còn không rõ tung tích."

Biến mất, cô gái đã từng cuồng dại theo đuổi hắn cứ như vậy đột ngột biến mất. Thạch Đầu cảm giác được từng đợt lo lắng, hổ thẹn trong lòng càng trở nên mãnh liệt. Bởi vì Lâm Tuyết biến mất, một đoạn thời gian rất dài tới nay Thạch Đầu đều trở nên thập phần tinh thần sa sút.

Nhưng ngày tháng sau này như trước còn phải tiếp tục trải qua.

Sau khi trải qua chuyện này, Thạch Đầu phảng phất như trải qua một đêm liền trưởng thành không ít, gặp chuyện không bao giờ sẽ qua loa kết luận nữa, chung quy phải tinh tế sắp xếp tất cả các đầu mối rồi mới đưa ra kết luận cuối cùng.

Một ngày học tập kết thúc, Lâm Côn lái chiếc siêu xe Mercedes-Benz đem Thạch Đầu đưa trở lại con phố cũ nát kia. Khi xuống xe, trong nháy mắt cánh tay Thạch Đầu bị người gắt gao ôm lấy. Thạch Đầu theo bản năng vung lên nắm tay.

Quyền phong gào thét cuồn trào giơ lên đánh về phía người đang ôm tay hắn, đó là một người người đàn ông tóc tai bẩn thỉu. Thấy rõ mặt của người kia, nắm đấm Thạch Đầu dừng lại ở trước chóp mũi của người kia. Đây là một ông lão quần áo lam lũ thoạt nhìn sắc mặt vàng vọt, tiều tụy bất kham.

Nhãn thần ông lão chấp nhất mà điên cuồng gắt gao ôm lấy cánh tay Thạch Đầu cố sức lay động.

"Tiểu tử cậu biết Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền không? Mau mang tôi đi a, tôi hối hận a tôi muốn thu lại nguyện vọng của tôi, lấy lại a, ta đã mất đi tất cả..." Ông lão ôm rất chặt, dùng hết toàn lực, rất sợ Thạch Đầu sẽ dễ dàng thoát khỏi.

Ông tuy rằng thần chí không rõ, thoạt nhìn điên điên khùng khùng thế nhưng lòng có chấp niệm rất lớn thủy chung ở quanh quẩn trên con đường này. Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền đã từng xuất hiện qua trên con đường phố này, nơi đây ông đặt niềm hy vọng cuối cùng.

Ông đã nhớ không rõ lắm mình rốt cuộc nắm bao nhiêu người cánh tay lại hỏi thăm bao nhiêu lần. Chỉ nhớ rõ mỗi lần bắt người cánh tay thì chung quy đều khiến người ta tức giận. Người bị kéo lại nhẹ thì chửi ầm lên, nặng thì bị một trận quyền đấm cước đá. Thế nhưng ông cụ chết sống cũng không chịu buông tha, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu. Thu hồi nguyện vọng trở lại như trước. Vì thế ông một ngày còn có cơ hội hỏi thăm về Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, thì sẽ có chết cũng không buông tha.

Nhìn khuôn mặt ông lão giống như đã từng quen biết, Thạch Đầu mơ hồ có chút tự trách. Ông lão này hắn là đã gặp qua, tên là Lưu Kiện, đã từng là thủ phủ Bắc Yến.

Lần trước ông cầm thiệp mời đỏ thẫm tới Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền chính là hắn tự mình tiếp đãi. Ông lão bởi vì quá mức tham lam, không nghe lời khuyến cáo, cố ý muốn năm mươi niên thọ mệnh cuối cùng lâm vào khốn cảnh như ngày hôm nay.

Đối với tham lam Thạch Đầu nói thật cũng không có kỳ thị gì. Dù sao sống tại trên đời này ai mà không tham. Có người tham tiền, có người tham quyền, còn có người tham luyến mỹ sắc và danh lợi.

Nói trắng ra là người người đều có ham muốn vậy cũng không có cái gì là không hảo. Người có thất tình lục dục, ai có thể triệt để phóng khoáng vô dục, vô cầu.

Thế nhưng một khi bị tham niệm triệt chiếm lấy lý trí, vậy coi như không giống nhau. Tựa như Lưu Kiện vậy, lòng tham quá lơn không chút nào khắc chế. Tuy rằng thu được năm mươi năm thọ mệnh thế nhưng lại mất đi càng nhiều. Đã từng là thủ phủ Bắc Yến, hôm nay mất đi tất cả, lưu lạc đầu đường só chợ, ở trong thùng rác tìm kiếm chút đồ thừa bị người bỏ đi để ăn mà sống.

Như vậy trường thọ còn có ý nghĩa gì? Bởi vì ông ta tham lam mà đem toàn gia tất cả đều bị liên lụy. Cùng ngày phá sản, bạn già bị giận giữ công tâm nhồi máu cơ tim liền ly khai nhân thế.

Con gái của ông liên tiếp mắc phải quái bệnh cũng không có tiền chữa trị. Các đứa trẻ trong nhà đều bởi vậy mà vô cùng căm hận Lưu Kiện, thường thường đi tìm tới ông chửi bới, đánh đập. Từ nay về sau cùng với ông phân rõ giới hạn, triệt để đoạn tuyệt máu mủ thân tình.

Sống thành như vậy, đơn giản là sống không bằng chết. Ông thực sự hối hận rồi, hối hận chính mình quá mức tham lam. Cho nên mới lòng có chấp niệm lớn, muốn tìm được Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền thà rằng quay lại đối mặt bệnh nan y cũng muốn lấy lại tất cả mọi thứ đã mất đi.

Đối với Lưu Kiện này, Thạch Đầu là đồng tình thậm chí có tâm tư không đành lòng. Tuy rằng Lưu Kiện có tham một chút, nhưng là không phạm phải sai lầm lớn gì, dựa vào cái gì phải luân lạc tới nông nỗi thế này. Luôn cảm thấy kết quả như vậy có chút tàn nhẫn.

Đúng là, dù có đồng tình thì đồng tình thế nhưng Thạch Đầu lại lực bất tòng tâm. Dù sao đây hết thảy không phải là hắn có khả năng quyết định được.

Ở trong Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, Những gì bạn nhận được đều do chính bạn quyết định. Để nhận được những gì bạn muốn, bạn phải trả một cái giá tương xứng, mà cái giá phải trả đấy Thạch Đầu không xen vào được, tất cả đều do cái cân tiểu ly quỷ dị kia tính toán mà định ra.

Nói trắng ra một chút là Thạch Đầu nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu nhị tiếp đón, tổng sẽ không có quyền quyết định bất cứ việc gì. Thế nhưng, trơ mắt nhìn Lưu Kiện lưu lạc đầu đường, lương tâm Thạch Đầu cắn dứt không yên.

Chẳng biết tại sao hắn mơ hồ có một loại cảm giác. Nếu là mặc kệ Lưu Kiện chết ở đầu đường xó chợ, thì chính hắn sẽ bởi vậy mà nhận nhân quả không tốt.

Dự cảm kia cũng không phải là toàn dựa vào suy đoán hắn mà có cảm giác. Theo tiếp đãi khách nhân càng ngày càng nhiều, Thạch Đầu cảm giác có chút cảm giác không đúng, chính là tựa hồ bị oán khí bám thân làm lên việc lai chứa nhiều không như ý. Vì thế hắn còn đặc biệt hỏi qua ông nội Lâm Côn là Lâm Nhạc.

"Hài tử, sống ở trên đời này, kiêng kị nhất là dây dưa nhân quả, thiên đạo nhân quả nhất định phải tôn kính Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, tuy nói biểu hiện ra thoạt nhìn là giao dịch công bằng, thế nhưng trên thực tế có thực sự là công bằng hay không cháu không ngại suy nghĩ kỹ một chút."

Lâm Nhạc vừa mở miệng giọng nói liền thập phần trầm trọng, Thạch Đầu nghe mà tâm trạng nặng nề.

"Khách nhân đúng là xuất phát từ tự nguyện điền vào chính nguyện vọng của mình, chỉ là bọn hắn thực sự liền hoàn toàn cảm kích sao? Hiển nhiên điều không phải, bọn họ chỉ biết mình muốn lấy được nó, thế nhưng đối với mình phải mất đi cái gì lại hoàn toàn không biết gì cả, như vậy giao dịch nơi đó có nửa điểm công bằng đáng nói?"

Lâm Nhạc nói nhắm thẳng vào trọng tâm.

"Cho nên nói a Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền tuy rằng thật có chút thần kỳ, nhưng cũng thập phần tối tăm, Thạch Đầu a cháu phải coi chừng mọi việc, phải nhiều suy nghĩ, nhớ rằng nghìn vạn lần không thể mơ mơ hồ hồ rước lấy nhân quả ngập trời."

Lời Lâm Nhạc nói dường như búa tạ nặng nề đánh vào ngực Thạch Đầu, nhượng hắn cảm giác được từng đợt hít thở không thông.

Ngày đầu tiên tiếp xúc với Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, hắn liền chỉ biết chủ nhân cửa hàng này và Doãn gia hình như có mối hận cũ. Điểm này từ lúc trước trong đối thoại giữa ông nội Doãn Quân và chủ nhân cửa hàng không khó để phát hiện ra.

Thế nhưng khi ông nội đi rồi, thái độ của chủ nhân cửa hàng đối với hắn coi như hữu hảo khiến Thạch Đầu mất đi sự cảnh giác vốn có. Thế nhưng khi hồi tưởng lại phương diện này liền lộ ra nồng nặc quỷ dị.

Chủ nhân cửa hàng vì sao phải vắt óc bay mưu tính kế bày đem hắn nhận vào làm việc trong cửa hiệu? Mục đích của ông ta thật chỉ là đơn giản như vậy, để cho mình thay hắn làm công quản lý chi nhánh?

Chủ nhân cửa hiệu thực lực ngập trời vì sao luôn luôn muốn đem cửa hiệu giao cho học đồ, chính mình thì không tham dự vào cửa hiệu kinh doanh? Phương diện này rất có mờ ám.

Một cái lại một cái nghi vấn hiện lên ở trong đầu, Thạch Đầu vẻ mặt mờ mịt không chiếm được bất luận cái gì đáp án. Điều càng thêm khiến Thạch Đầu không hiểu thể hiểu được chính là cân tiểu ly là từ bên trong phần mộ tổ tiên đào lên vốn nên thuộc về Doãn gia hắn. Chẳng biết tại sao khi mang đến Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, nó lại là đồ vật quan trọng nhất thuộc về hiệu cầm đồ. Chính dựa vào cân tiểu ly cổ quái đó để hoàn thành từng kiện lại từng kiện sinh ý.

Cảm giác này thế nào cứ như vậy kỳ quái ni? Giống như sự tồn tại của nó chính là dành cho giao dịch của Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, vốn ban đầu thuộc về Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền.

Thạch Đầu càng nghĩ càng phiền chán, đột nhiên có ý nghĩ muốn tìm cách câu thông với cân tiểu ly một phen. Làm như thế cũng không phải là điên rồ, hắn là có căn cứ.

Thạch Đầu nhớ rất rõ rang lúc trước khi đào ra cân tiểu ly thì cây kim màu đen trên bát có di chuyển mà không bị ai kích thích qua, cây kim liền bắt đầu xoay tròn cực nhanh như là tự có linh tính của riêng nó.

Trừ lần đó ra, lúc đó bên tai còn nghe được một giọng nữ nhân nói. "Tới a, người Doãn gia, rốt cục chờ được ngươi chỉ mong mạng của ngươi đủ cứng, có thể vượt qua cửa ải này mới tốt, nếu không ngươi chỉ có thể đi tìm chết."

Những lời này cho tới bây giờ Thạch Đầu như trước hãy còn là ký ức mới mẻ. Nhưng khi xung quanh hắn không một bóng người chỉ có chính hắn, với cân tiểu ly nằm chính giữa quan tài. Thanh âm kia rốt cuộc là ở đâu ra ni, có phải hay không là ngày đó khí linh của cái cân thành công bị thức tỉnh?

Cái suy đoán này cực kỳ lớn mật, cũng là khả năng duy nhất mà Thạch Đầu có thể nghĩ ra. Thạch Đầu có chút nóng nảy, cố sức tránh thoát Lưu Kiện đeo bám, vội vã vào Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền muốn làm rõ đến tột cùng có đúng như suy đoán của hắn hay không?

Ở tảng đá vào cửa trong nháy mắt, nguyên bản Lưu Kiện điên điên khùng khùng giống như là bị cực lớn kích thích, trong mắt một chút khôi phục thanh minh.

“Thật sự là quá giống, cái tư thái bóng lưng này cực kỳ giống cái nhân viên kia trong Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, cái tên hỗn đản, vô liêm sỉ, vương bát đản, là tiểu tử mày làm hại lão tử, làm hại cả nhà của tao, thật là khổ thù này không thể không báo, tiểu tử đừng chạy tao không tha cho mày."

Lưu Kiện nắm chặt hai tay điên cuồng mà đuổi theo Thạch Đầu vào trong.

Thế nhưng thật đúng là kỳ quái, khi hắn một đường cuồn cuộn xông vào theo Thạch Đầu tiến vào cửa hiệu bị hết thảy trước mắt triệt để làm sợ ngây người.

Ở đây chỉ là một tiệm tạp hóa phổ thông mà thôi, nơi nào giống Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền cầm được nửa điểm dáng dấp.

Bạn đang đọc Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền (Dịch) của Sa Mạc Nướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.