Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Thật

Phiên bản Dịch · 2577 chữ

Thạch Đầu còn nhớ rất rõ ràng, khi còn rất nhỏ ông nội Doãn Quân đã nhiều lần căn dặn.

"Thạch Đầu a, thể chất người Doãn gia chúng ta có điểm đặc thù, này trăm triệu lần không thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới tai hoạ."

Ngay lúc đó, Thạch Đầu đối với lời ông nội nói không cho là đúng. Không đều là một cái lỗ mũi, hai mắt một miệng sao, rốt cuộc có điểm đặc thù gì? Thế nhưng từ khi bị ông nội đưa tới Bắc Yến sau, hắn mơ hồ có chút tin tưởng.

Thạch Đầu bình thường cùng Lâm Côn cãi nhau ầm ĩ không ít va chạm. Một lần bị thương, Thạch Đầu cuối cùng kinh ngạc phát hiện vết thương căn bản là không cần tiêu độc băng bó đều sẽ không giải thích được rất nhanh khép lại, một chút vết tích cũng không từng lưu lại. Điểm này hiển nhiên là khác hẳn với người thường.

Ngay cả Lâm Côn bị thương cũng đồng dạng cực kỳ cổ quái. Vết thương của Lâm Côn dĩ nhiên cũng cũng giống như hắn không cần trị liệu là có thể tự lành. Điểm khác nhau ngược lại thì cũng không phải là không có. Vết thương của hắn khép lại từ trong ra ngoài, mà Lâm Côn vừa lúc cùng hắn tương phản lại từ ngoài tới trong. Tốc độ vết thương khép lại của hai người cũng hơi có chút khác biệt, Lâm Côn so với chính hắn thoáng chậm hơn một chút mà thôi.

Thời gian trôi qua, Thạch Đầu đối với việc này tập mãi thành thói quen, theo bản năng cho rằng nguyên bản nên, như vậy người người đều là như vậy.

Thế nhưng theo hai người lên tiểu học, ngẫu nhiên liên thủ đánh nhau vài lần, sau đó Thạch Đầu triệt để phát hiện hắn đã sai.

Có vẻ như tốc độ vết thương này khép lại chỉ có Lâm Côn cùng hắn chênh lệch không bao nhiêu. Về phần đối thủ đánh nhau một khi bị thương thì rất khó cầm máu, nhất định phải đi phong y tế của trường học băng bó mới được. Cho dù trải qua tiêu độc, băng bó trong thời gian ngắn cũng không có biện háp khỏi hẳn, phải qua thật nhiều ngày mới được.

Thạch Đầu lúc đó liền để tâm vì thế còn đặc biệt hỏi qua ông nội Lâm Côn, Lâm Nhạc.

"Đưa nhỏ a, trên đời này luôn sẽ có những đặc thù, sẽ cùng thường nhân có chỗ bất đồng cháu và Côn tử chính là thuộc một trong số đó."

Lâm Nhạc nói có chút mông lung. Thạch Đầu lại nghe hiểu. Ông nội Lâm Nhạc đang nói hắn và Lâm Côn đều là tiểu quái vật. Hơn nữa Doãn gia đã xảy ra quá nhiều việc. Nói ví dụ như lời nguyền huyết mạch. Lại nói ví dụ như vừa đến bảy tuổi liền đột nhiên xảy ra mộng du, sau đó liền mộng du đào mộ phần, còn có ngày đó lời kêu gọi vô hình.

Mỗi một sự việc, mỗi sự việc đều lộ ra quỷ dị người thường không thể hiểu được. Tinh tế suy nghĩ thật lâu, Thạch Đầu lần đầu tiên thừa nhận cách nói của ông nội khi còn nhỏ. Rõ ràng chính là một nhà thể chất cực kỳ đặc thù bao gồm một nhà Lâm Côn cũng đều là như vậy.

Từ đó về sau, Thạch Đầu và Lâm Côn rất ít cùng người động thủ, rất sợ bộc lộ ra thiên đại bí mật này.

Thế nhưng sự tình hết lần này tới lần khác không theo ý muốn. Hôm nay mặc dù không thể nhịn được nữa cùng với cô gái điêu ngoa kia động thủ thế nhưng chính hắn vô cùng cẩn thận cũng không có vì vậy mà bị thương.

"Thực sự là kỳ quái, chính mình cũng không có bại lộ a, nha đầu kia rốt cuộc là thế nào phát hiện, thật sự chẳng lẽ chính là nhờ vào lỗ mũi cẩu linh mẫn ngửi ra được?"

Thạch Đầu suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra. Thạch Đầu từ đó bắt đầu cẩn thận hơn, về sau thấy Lâm Tuyết liền chạy trốn, rất sợ khi đó để lỗ bí mật.

Trên thực tế tựa hồ để chứng minh hắn sợ cái gì thì sẽ trúng cái đó. Hàng ngày sáng sớm, Thạch Đầu mới vừa tới cổng trường đại học sẽ bị nhiệt tình hoan nghênh. Lâm Tuyết nhất định sẽ ở trước cửa trường học vui vẻ giơ một bó hoa tươi to đem Thạch Đầu ngăn chặn.

"Thạch Đầu ca ca, anh tin tưởng nhất kiến chung tình sao? Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em liền thích anh, chúng ta bắt đầu hẹn hò sao..." Lâm tuyết vẻ mặt e thẹn cực kỳ giống theo đuổi ngôi sao, tiểu mê muội. Cặp kia linh động mắt to vụt sáng vụt sáng bao hàm thâm tình nhìn, Thạch Đầu cơ hồ muốn ói.

"Mẹ kiếp. rõ ràng là một nữ bạo long được rồi, trang cái gì chim nhỏ nép vào người."

Thạch Đầu không nói hai lời lập tức liền bỏ chạy. Chạy thoát mùng một chạy không khỏi mười lăm. Tan học thì Thạch Đầu lần thứ hai bị Lâm Tuyết vừa vặn chặn lại.

"Thạch Đầu ca ca, em thích anh, em muốn làm bạn gái của anh, sinh hầu tử cho anh..." Lâm Tuyết hai tay ôm má trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên hai rặng mây đỏ thoạt nhìn ngượng ngùng đến cực điểm.

Thế nhưng cái biểu lộ này thực sự quá tốt, dường như đem lời tâm tình bản thân bộc lộ hết, chẳng có nửa điểm ý tứ xấu hổ. Thạch Đầu hoàn toàn có cảm giác thiên lôi cuồn cuộn kéo đến trến đỉnh đầu. Có thể làm chỉ có chạy trối chết.

Một lần hai lần ở loại sự tình này xảy ra rất nhiều lần như thế sau, Thạch Đầu một chút liền nổi danh thành thần tượng của các nam sinh. Mỗi ngày khi đến trường, tan học, thì luôn sẽ có một đống lớn học sinh chen ở cửa trường học ngẩng đầu chờ đợi. Mong mỏi Thạch Đầu xuất hiện. Vô luận bao nhiêu người vây xem Lâm Tuyết tất cả như cũ ngăn chặn Thạch Đầu thâm tình thổ lộ.

Các nam sinh bị cảm động, cảm động lệ nóng doanh tròng, các loại ước ao đố kị hận hận không thể đổi trở thành Thạch Đầu. Các nữ sinh phẫn nộ rồi, nghĩ Thạch Đầu hỗn đản này thật không có đạo lý.

Lâm Tuyết làm một nữ hài đều đập nồi dìm thuyền như vậy, móc tim móc phổi vậy mà Thạch Đầu một người nam nhân, dựa vào cái gì không biết phân biệt phải trái đem người chặn lại ngoài cửa.

Kết quả là thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành kêu gào một câu. "Cùng một chỗ cùng một chỗ."

Thạch Đầu hận đến cắn răng không ngừng, lại cũng không dám làm cho nhiều người tức giận. Có thể làm chỉ có chạy trối chết.

Nguyên bản tưởng rằng nếu bị cự tuyệt vài lần thì Lâm Tuyết sẽ triệt để hết hy vọng.

Thế nhưng hắn rõ ràng đã đánh giá thấp sự kiên trì của Lâm Tuyết. Sau khi ở cửa trường học chặn lại không có kết quả gì, Lâm Tuyết phát động thế tiến công càng thêm sắc bén.

Lâm Tuyết trực tiếp chuyển khoa học còn cố ý chuyển đến chung ban lớp với Thạch Đầu. Thạch Đầu cái này bi phẫn không thôi, tránh cũng không thể tránh. Bị Lâm Tuyết tân tân khổ khổ dây dưa như vậy Thạch Đầu khổ không thể tả.

Các học sinh cùng lớp sớm đã bị Lâm Tuyết cuồng dại đả động liền nhất tề xuất thủ giúp đỡ. Đi học thì chỗ ngồi bên người Thạch Đầu nhất định sẽ chỉ có thể là của Lâm Tuyết, không ai dám ngồi vào. Nhưng thật ra cũng không phải không có kẻ thích chịu ngược. Thế nhưng vừa ra khỏ cửa phòng học liền lọt vào cả lớp quần đấu. Nam sinh nữ sinh nhất tề động thủ đem người đánh rất thê thảm.

Làm huynh đệ của Thạch Đầu Lâm Côn vốn là muốn cứu Thạch Đầu đang trong nước sôi lửa bỏng. Nhưng khi nhìn đến rồi hậu quả đáng sợ như vậy thì trực tiếp rụt đầu. "Huynh đệ a tôi không giúp được cậu rồi, nhiều người tức giận như vậy thật là khó khăn a."

Mất đi quân cứu viện duy nhất, Thạch Đầu triệt để bi thúc. Nhà ăn như vậy, thư viện cũng như vậy hay là Thạch Đầu trốn tránh đi tới gần hồ nhân tạo trong sân trường như trước cũng như vậy.

Chỉ cần là nơi Thạch Đầu dừng lại thì ngay tức khắc sẽ bị thanh tràng. Chỉ có một mình Lâm Tuyết có thể gần Thạch Đầu. Không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì mà toàn bộ vườn trường đều đạt thành chung nhận thức. Thạch Đầu này cũng chỉ có thể thuộc về Lâm Tuyết.

Thạch Đầu triệt để bi phẫn, số phận đã bị phong tỏa. Đương nhiên cũng có ngoại lệ cái này ngoại lệ là đối với Lâm Tuyết đau khổ dây dưa công tử bột Lý Kiến. Bởi vì bối cảnh gia đình Lý Kiến thâm hậu, các học sinh đều đối với hắn có sợ hãi.

Lý Kiến xuất hiện đối với Thạch Đầu thì như là vị cứu tinh, là tia sáng duy nhất chiếu rọi bầu trời u ám. Thạch Đầu đã bị Lâm Tuyết dồn đến con bước đường cùng, làm cho thiếu chút nữa hít thở không thông, rốt cuộc có cơ hội thở dốc.

Lời nói trong lòng tuy rằng chướng mắt thái độ làm người của Lý Kiến thế nhưng Thạch Đầu vẫn đối với Lý Kiến có chút cảm kích. Hận không thể đem Lý Kiến và Lâm Tuyết tác hợp. Đây là nguyên nhân Thạch Đầu thấy Lâm Tuyết liền chạy trốn, nhìn thấy Lý Kiến động tay đông chân đối với Lâm Tuyết lại không chút nào ngăn trở.

"Thật ngu ngốc, rõ ràng là một nữ bạo long được rồi trang cái gì nhu nhược hơn nữa để Lý Kiến cái gối thêu hoa như vậy gánh không được tam quyền lưỡng chân của cô."

Nhân lúc Lâm Tuyết bị Lý Kiện dây dưa chớp thời cơ tốt Thạch Đầu nhanh chân bỏ chạy. Thế nhưng Thạch Đầu đã sai rồi, thực sự đã đánh giá Lý Kiến quá cao. Không bao lâu sau, nữ bạo long liền giải quyết xong Lý Kiến, lần thứ hai đuổi theo dây dưa như trước.

Thạch Đầu ngực chán nản không ngừng, giờ khắc này thực sự muốn khóc.

"Lâm tuyết tôi rốt cuộc có điểm nào tốt nói cho tôi biết, tôi sửa! Cô đừng theo tôi như vậy được không." Thạch Đầu phẫn nộ đến cực điểm.

"Cậu thậm trí căn bản cũng không biết bản thân cậu tốt như thế nào, cậu không biết những tồn tại như cậu vậy đối với gia tộc của tôi rốt cuộc trọng yếu bực nào." Lâm Tuyết vẻ mặt thành thật.

"Nga? Nguyên lai là như vậy, bám lấy không buông tha như vậy nguyên lai là vì gia tộc của cô, việc này dễ làm, nói đi gia tộc của cô rốt cuộc muốn gì ở tôi, chỉ cần cô buông tha tôi muốn tôi làm cái gì đều được." Gánh nặng trong long Thạch Đầu liền được thả xuống.

"Thực sự? Cậu nói đều là thật? Thật tốt quá Thạch Đầu, cậu chỉ cần đáp ứng ta một việc là tốt rồi."

Thạch Đầu mừng rỡ như điên.

"Tốt nói một chút đi rốt cuộc là chuyện gì?"

"Tôi muốn cậu gả cho tôi..."

"Phốc "

Một ngụm máu từ trong miệng Thạch Đầu phun ra.

"Cô chơi đùa đủ chưa a, tôi đều đã đáp ứng cô sẽ toàn lực giúp gia tộc của cô, cô thế nào vẫn không chịu buông tha?"

"Cậu cưới tôi chính là đối với gia tộc tôi trợ giúp lớn nhất."

Lâm Tuyết hai mắt rưng rưng.

"Tí tách" Một giọt giọt lệ châu từ khóe mắt chảy xuống liền thành một chuỗi dài phốc phốc đát đát rơi trên đất. Lúc này Lâm Tuyết bi phẫn đến cực điểm.

"Thạch Đầu, cậu nghĩ rằng tôi muốn như vậy a sao, tôi đây đường đường là một cô gái tôi cũng biết yếu đuối cậu biết không? Mỗi ngày mặt giày chặn cậy tôi phải đấu tranh bao lâu sao? Tôi làm như vậy phải thừa nhận áp lực ra sao? Cậu căn bản cũng không biết tôi dù sao cũng là người tôi cũng có tự tôn ô ô ô..." Lâm Tuyết hai mắt đẫm lệ giàn giụa rống kêu thành tiếng.

"Cậu, cậu cho rằng cậu là ai a, cho là mình có bao nhiêu mị lực có thể để cho tôi một nữ hài tử buông tha rụt rè, buông tất cả tự tôn, buông hết thảy tất cả lễ nghĩa, nếu cậu không thích tôi, bạn có thể chỉ thẳng mặt mà từ chối, cậu có biết mỗi ngày bị cậu cự tuyệt thừa nhận tất cả khuất nhục rốt cuộc là vì cái gì? Tôi cho cậu biết Thạch Đầu hết thảy tất cả cũng là vì gia tộc của tôi!" Ba một tiếng Lâm Tuyết phẫn nộ đến cực điểm cho Thạch Đầu một bạt tai.

"Tôi cho cậu biết Thạch Đầu, cô nãi nãi sẽ không dây dưa cậu nữa, cùng lắm thì gia tộc mất đi sự hợp tác với Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền, cậu nghĩ cậu có gì đặc biệt hơn người chứ, cậu thật không đáng làm người đàn ông!" Lâm Tuyết lau nước mắt bỏ chạy.

Thạch Đầu ngây ra tại chỗ, đầy ngạc nhiên. Giờ khắc này trong lòng hắn bách vị tạp trần có nồng nặc hổ thẹn. Đúng vậy, đánh nhẽ ra lên nghĩ tới điểm này, hắn đâu ra mị lực lớn đến thế, có thể để cho cô gái ưu tú như thế khăng khăng một mực.

Chính chỉ là không thấu hiểu điều đấy, làm sao cân nhắc qua Lâm Tuyết cảm thụ.

"Sai rồi a, nguyên lai mình vẫn luôn là sai, mình nên sớm hỏi rõ ràng Lâm Tuyết rốt cuộc gặp cái gì khó xử." Thạch Đầu xoa dấu bàn tay trên mặt lăng lăng xuất thần. Hắn tinh tế bắt đầu nhớ lại mình và lâm tuyết trong lúc đó phát sinh tất cả sự việc.

"Sai, phương diện này có cổ quái, Lâm Tuyết cho mình cảm giác quá mức cổ quái, vì sao mình sẽ đối với nàng có một loại thân cận phát ra từ trong xương cốt? Rốt cuộc là bởi vì mùi của cô ta có lẽ nào nàng cũng cùng mình như nhau, đều có thể chất đặc thù phải không?

Bạn đang đọc Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền (Dịch) của Sa Mạc Nướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.