Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Tử Thần Bí

Phiên bản Dịch · 2769 chữ

Lưu Kiện bắt đầu nóng nảy, rõ ràng hy vọng đã gần ngay trước mắt thế nào lại thoáng cái bay đi mất.

Hắn đỏ mắt, mù quáng bắt đầu tìm kiếm trong cửa hàng. Không thấy chút tung tích nào của người nhân viên ở Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền kia, hoàn toàn không có. Ngay cả trong tưởng tượng của hắn, hẳn là tồn tại đường ngầm đi thông với Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền không tìm thấy. Cho dù là lật tung tả cả hàng hóa trong cửa tiệm, đem cả cửa tiệm trở lên một mảnh hỗn độn nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

"Đi ra a, cái kia Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền tiểu súc sinh, mày đi ra cho lão tử, mau chạy ra đây a, mày trả cho lại cho ta tất cả đi!"

Lưu Kiện tức giận vạn phần nổi điên bắt đầu đập phá xung quanh.

"Lão súc sinh ông có phải điên rồi hay không, tôi trêu chọc phải ông sao, dựa vào cái gì muốn phá cửa hàng lão nương, đi tìm chết sao, ông thật chết tiệt lão vương bát đản."

Một bình rượu vùn vụt bay đến, phịch một tiếng đập vào sau lưng của Lưu Kiện, đập cho Lưu Kiện ngã nhào xuống đất vô cùng chật vật. Lão bản nương tiệm tạp hóa quơ cây lau nhà vọt tới đổ ập xuống đập loạn, Lưu Kiện mặt mũi bầm dập chạy trối chết.

"Ông tên ăn mày thối tha đừng chạy, ông nếu như chạy tổn thất của cửa hàng lão nương nên tìm ai mà bồi thường?"

Lão bản nương giơ cây lau đuổi sát không buông, thẳng đến đuổi Lưu Kiện chạy nửa con phố, đến khi không còn thấy bóng dáng của Lưu Kiện đâu nữa lúc này mới hầm hừ tức giận xoay người trở về.

"Quên đi, một tên ăn mày thối tha làm sao có tiền trả bồi thường tôi, thực sự là làm trẫm trễ công việc mà.”

Lão bản nương hùng hùng hổ hổ trở về cửa hang, khuôn mặt trong nháy mắt đã không có tức giận.

Nàng lại cười cười có chút ý vị thâm trường.

"Ha hả thực sự là càng ngày càng có ý tứ, Thạch Đầu, tôi đã chuẩn bị món khai vị cho cậu rồi, và sẽ có món tráng miệng trước bữa tối. Về phần món ăn, hừ hừ, nó sẽ đến sớm thôi nhóc. Tiểu tử cậu có đủ năng lực ứng phó với những việc này hay không, Doãn Quân cái lão hỗn đản kia rất biết ẩn nhẫn căn bản là không lộ ra tý gì, tôi thực sự không tin, không tin ở trên người đứa trẻ Thạch Đầu này không có Doãn gia con bài chưa lật."

Lão bản nương tâm tình vô cùng tốt, nàng vung tay lên, bên trong tiệm tạp hóa dị biến liên tục.

Nguyên bản hàng hóa rải rác đầy đất, đột nhiên lăng không bay lên. Ngay cả các kệ hang bị đẩy ngã cũng chỉ trong mấy giây được trưng bày chỉnh tề tất cả hàng hóa trong nháy mắt thuộc về vị cũ. Hết thảy tất cả đều khôi phục dáng dấp nguyên bản ban đầu.

Đối với tiệm tạp hóa phát sinh tất cả, Thạch Đầu hôm nay hoàn toàn không biết gì cả. Hắn lúc này đang ở tranh hơn thua với cân tiểu ly, Hầm hừ tức giận trừng mắt lải nhải với cái cân tiểu ly trước mắt

"Tôi nói a tiểu thư, chị đừng trốn tránh tôi, tôi biết chị trốn ở bên trong đó, đi ra gặp mặt đi chứ, tôi mời chị ăn ngon..."

Thạch Đầu nhớ kỹ rất rõ ràng ban đầu ở phần mộ tổ tiên tiền, nghe được thanh âm linh hoạt kỳ ảo dễ nghetừ thanh âm phán đoán người nói chuyện tuổi tác cũng không lớn, tám chín phần mười là một tiểu la lỵ.

Tuy nói Thạch Đầu chưa từng hẹn hò cùng nữ hài tử, làm sao hống nữ hài tử không hề có chút kinh nghiệm gì đáng nói, thế nhưng có hảo huynh đệ Lâm Côn a, đây chính là tay già đời chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt, qua tay vô số bụi hoa.

"Thạch Đầu, nếu muốn tán gái lá gan nhất định phải lớn một chút, điểm quan trọng nhất chính là da mặt phải dày, mặc kệ người khác cự tuyệt thế nào nhưng vẫn mặt dày theo đuổi, nhất định là có thể đem nàng bắt tới tay..."

Đây là kinh nghiệm tán gái của Lâm Côn, Thạch Đầu nghe mà nhớ kỹ trong lòng.

"Tiểu thư tỷ một mình chị ở trong cân tiểu ly cũng thật tịch mịch a, chỗ này của tôi có rượu cũng có chuyện xưa để nói, đi ra uống mấy chén tâm sự đi."

Thạch Đầu lần đầu tiên bắt đầu nếm thử tư vị tử triền lạn đả. Thế nhưng dù có đem miệng lưỡi mài hỏng, cũng không chiếm được chút đáp lại nào, trong lòng không khỏi nghi ngờ phương pháp tán gái của Lâm Côn. Hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, không khỏi trước mắt sáng ngời nóng long muốn thử.

"Tôi hiểu rồi, chị ẩn trốn trong đó luôn trốn tránh mọi người, nguyên nhân nhất định là chị lớn lên tướng mạo rất xấu!"

Hảo huynh đệ Lâm Côn nói qua, nếu như các biện pháp thường dùng không được, thì cần phải tìm cách khác, dùng cách khác biết đâu sẽ thu được kết quả ngoài dự đoán. Thạch Đầu bắt đầu rồi lớn mật thử dùng.

"Ừ nhất định là như vậy, phỏng chừng chị trước đây cũng đã ra ngoài nhưng kết quả lớn lên quá xấu xí đem người khác dọa sợ, trốn ở bên trong cân tiểu ly tối om om, lẽ nào chị lại không cảm thấy trống rỗng, tịch mịch, lãnh lẽo? Chị làm sao có thể ngây người trong đó mãi ni?"

Thạch Đầu cố tình vuốt cằm như có điều suy nghĩ.

"Ta hiểu rồi, bởi vì chị xấu xí bèn cảm thấy thương cảm, muốn cùng người khác gặp gỡ lại bị người ta cự tuyệt, ghét bỏ chị xấu xí..."

Lời nói ác độc như vậy, như trước không có hiệu quả chút nào Thạch Đầu không khỏi có chút nóng nảy. Hảo huynh đệ Lâm Côn nói qua nữ hài tử quan tâm nhất chính là dung mạo của mình, thứ hai là về tuổi tác của cô ấy.

"Thạch Đầu, cậu phải nhớ kỹ nếu là có cô gái nào yêu cầu cậu đoán tuổi, nghìn vạn lần khonong thể ăn ngay nói thật, ít nhất cũng phải ít nói 10 tuổi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng."

Thạch Đầu tuy rằng không hiểu, lúc này lại chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, bắt đầu có ý định nhằm vào.

"Kỳ thực hơi xấu điểm cũng không có cái gì, chỉ cần cũng đủ trắng trẻo luôn sẽ có người thích nếm thứ tươi mới. Nhưng chị nhìn lại chị a, vẫn trốn trốn tránh tránh nhiều năm như vậy, thế nào sẽ còn người muốn thưởng thức chị đây? Phương diện này nhất định là có nguyên nhân, tôi hiểu mà, chị vừa già lại vừa xấu đúng là một xấu lão thái bà."

"Thối lắm phóng cmn của ngươi cẩu thối thí, trợn to mắt chó của ngươi nhìn cô nãi nãi ta đây có điểm nào xấu? Cô nãi nãi ta trắng trẻo rất..."

Thạch Đầu lời còn chưa dứt, một bàn chân to xuất hiện, ngay lập tức tới đá vào trên mặt của hắn. Có một cước này mở đầu, kéo theo đó là một trận công kích liên tiếp phóng đến giống như bão tố càn quét mọi thứ.

Đáng thương Thạch Đầu tựa như lá cây trong cơn cuồng phong. Thân thể khi thì ly khai mặt đất bay về phía không trung, khi thì lại bị một cước từ không trung đạp rớt. Bị đánh cho cả người toàn đất, trông rất thê thảm.

"Ta cho ngươi lời nói ác độc, cho ngươi miệng lưỡi hôi thối, dám trêu não cô nãi nãi ta, ngày hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi nên làm người như thế nào."

Công kích cô ta tốc độ cực nhanh, Thạch Đầu chỉ còn thấy một đạo nhân ảnh trong nháy mắt hiện lên liền nghênh đón một trận đòn đau đớn.

Đó là một nữ tử thân mặc nghê thường vũ y, chiều cao thì thấp hơn hắn một chút, cũng phải khoảng hơn mét bảy. Về phần dung mạo của cô thì bởi vì tốc độ công kích quá nhanh, căn bản không thể nhìn rõ.

"Dừng lại a, tôi biết sai rồi, tôi hướng cô nhận sai còn không được sao? Phát tiết một chút thì cũng nên xong rồi, cũng không thể đánh nhau không dứt, nói như thế nào đi nữa cô cũng thuộc về Doãn gia tôi, tôi là tiểu chủ nhân của Doãn gia cô cũng không thể thí chủ a!"

Thạch Đầu bị đánh tới nóng nảy, trong chớp mắt bị đánh mình đầy thương tích. Phát giác nữ tử không có ý tứ dừng tay chút nào Thạch Đầu thoáng cái liền sợ hãi nữ tử sẽ hạ tử thủ.

"Ha hả."

Nữ tử bị chọc cười trong nháy mắt ra tay còn nặng hơn rất nhiều.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Cô bị chôn trong phần mộ tổ tiên nhà tôi, lẽ nào vẫn không thể đại biểu cô thuộc sở hữu của tôi?"

Tính mệnh bị uy hiếp, Thạch Đầu bị dọa đến không nhẹ.

"Chôn ở trong phần mộ tổ tiên nhà ngươi, liền đại biểu là của nhà ngươi a, vạn nhất ta là bị nhà ngươi hãm hại giam cầm ở bên trong ni? Ngươi nói ta có nên hay không hướng Doãn gia ngươi trả thù?" Nữ tử thân thể run lên, chỉ chốc lát sau đình trệ.

Thạch Đầu luống cuống ngẫm lại xem nữ tử nói thật là có khả năng.

"Sợ rồi sao, ngày hôm nay trước hết bắt ngươi khai đao, xuất một ngụm oán khí, thu thập xong ngươi ta liền diệt cả nhà Doãn gia ngươi." Thanh âm cô gái băng lãnh mang theo lạnh thấu xương sát khí.

Giờ khắc này Thạch Đầu nghĩ tới điều gì đấy, sau đó một chút cũng không sợ nữa.

"Giết đi a, ngươi nhưng thật ra lưu loát điểm a, ít làm tôi sợ đi, tôi không có như cô mong muốn đâu, tôi không sợ, nếu cô thật sự cùng nhà của tôi có cừu oán, thì tôi căn bản là không sống nổi tới hiện tại, hôm ấy khi ở phần mộ tổ tiên nếu không phải cô ra tay giúp tôi, tôi căn bản là đã sớm chết rồi."

Nữ tử dừng lại, tuy rằng lụa mỏng che mặt nhìn không thấy biểu tình lúc này của cô thế nhưng trong mắt lại có điểm kinh ngạc.

"Ngươi hỗn đản này ngược lại cũng không ngốc, ngươi đoán không sai, lúc đó chú văn muốn giết ngươi đoạt hồn, đích thật là ta xuất thủ cứu cái mạng nhỏ của ngươi, ha hả lấy oán trả ơn quả nhiên là truyền thống của người Doãn gia ngươi, ngươi chính là báo đáp ta như vậy sao?"

Nữ tử oán niệm thâm hậu, anh mắt nhìn Thạch Đầu đầy chẳng đáng và hèn mọn.

"Ách, tôi sai rồi, tôi không nên mạo phạm cô như vậy, nay tôi liền hướng cô bồi tội." Thạch Đầu hổ thẹn đến đỏ mặt, hướng về phía nữ tử cúi rạp người.

Nữ tử ngây người cả kinh mục trừng khẩu ngốc (chết đứng người).

"Ngươi xác thực là không giống người Doãn gia a, người Doãn gia từ trước đến nay luôn chết vì sĩ diện cũng không bao giờ nhận sai."

Nữ tử nhãn thần có chút hoảng hốt như là lâm vào hồi ức đã lâu.

"Năm đó, ngươi nếu là chịu hướng ta cúi đầu thì Doãn gia ngươi như thế nào lại luân lạc tới trình độ như vậy, tiểu Thư, nếu là ngươi thấy được khốn cảnh của Doãn gia hôm nay, ngươi có từng hối hận mà hướng ta nhận sai?" Nữ tử ngẩng đầu nhìn trời, một giọt nước mắt trong suốt không tiếng động chảy xuống.

Thạch Đầu ngực khó chịu, cảm thấy nữ tử nồng nặc ai oán và ưu thương.

"Được rồi chuyện xưa không muốn nhắc lại, chỉ nói vậy thôi ngươi như thế trăm phương ngàn kế ép ta hiện thân rốt cuộc là vì cái gì?" Qua một hồi sau, nữ tử rốt cục điều chỉnh lại tâm lý, giọng nói bình thản mà băng lãnh.

"Tôi muốn biết lai lịch của cô, muốn biết cô cùng Doãn gia tôi rốt cuộc là quan hệ như thế nào."

"Lai lịch của ta ngươi đều không phải đã đoán được sao? Giống như ngươi nghĩ ta chính là ở tại trong cân tiểu ly, xét một ý nghĩa nào đó có thể coi như là cân tiểu ly khí linh."

Nữ tử nhãn thần có chút bất đắc dĩ, mơ hồ có chút tự giễu.

"Về phần quan hệ cùng với Doãn gia ngươi đó là Doãn gia đã từng có ân với ta, ta luân lạc tới trình độ như vậy đồng dạng cũng là Doãn gia ngươi làm hại, cho nên hôm nay rốt cuộc ân oán hai cái không hề liên quan." Nữ tử xoay người sang chỗ khác lau đi lệ ngân bên khóe mắt, bóng lưng thoạt nhìn có chút hiu quạnh.

Chẳng biết tại sao nghe được nữ tử và nhà mình triệt để vạch rõ ranh giới, Thạch Đầu không hiểu sao có chút đau lòng.

Nhìn Thạch Đầu trầm mặc thật lâu không nói lời nào, có chút thất lạc thương cảm. Sắc mặt nữ tử khá hơn một chút, giọng nói nhu hòa rất nhiều.

"Tuy nói ta hôm nay và Doãn gia ngươi ân oán cả hai tiêu tan, không liên quan lẫn nhau, nhưng nhìn ở trên phần giao tình ngày xưa nhưng thật ra cũng có thể vì ngươi xuất thủ một lần, chỉ nói vậy thôi, ngươi rốt cuộc gặp cái vấn đề khó khan gì?"

"Tạ ơn tiền bối, ân tình này tôi nhớ kỹ, sau này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp gấp bội."

Thạch Đầu do dự trong chốc lát, nói đến những chuyện có liên quan tới Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền.

"Ha hả chút chuyện hư hỏng a, việc này ngươi căn bản cũng không cần cầu ta, chính ngươi là có thể làm được a, đừng quên ta chỉ lá khách nhân trong thiên mệnh luân bàn, nó là thuộc về Doãn gia ngươi, ngươi mới là chủ nhân của nó, điểm này ngươi chẳng lẽ không biết sao?"

Nữ tử vui vẻ không ngừng trêu trọc Thạch Đầu vô tri.

Thạch Đầu sợ ngây người.

"Nguyên lai cân tiểu ly cái kia có tên a, dĩ nhiên kêu thiên mệnh luân bàn, nghe tên hẳn là có vẻ rất ngưu bức, thế nhưng tôi chưa từng nghe ông nội nói qua a, chúng ta Doãn gia dĩ nhiên là chủ nhân của nó."

"Ai nha, không nghĩ tới Doãn gia ngươi xuống dốc thành như vậy, dĩ nhiên chặt đứt truyền thừa, điểm này ta cũng không giúp được ngươi, chính ngươi tự tìm hiểu đi, nếu là Doãn gia huyết mạch nên có thể ngộ ra được ảo diệu của thiên mệnh luân bàn. Nhắc nhở ngươi một câu khay bát quái tròn và kim đồng mới là nơi nó kỳ diệu nhất."

Nữ tử thân hình thoắt một cái cứ như vậy vô thanh vô tức tiêu thất.

Thạch Đầu giật mình thận trọng cầm lên thiên mệnh luân bàn, lục lọi một lúc lâu cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách.

"Tuy nói Doãn gia là chủ nhân của nó, thế nhưng nó cũng không nhất định sẽ chấp nhận mình a, giống như bây giờ căn bản vô pháp câu thông, có phải hay không là thiếu khuyết cái gì, hay là thiếu một loại nghi thức nhận chủ?"

Bạn đang đọc Hiệu Cầm Đồ Hoàng Tuyền (Dịch) của Sa Mạc Nướng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.