Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Làm trù sư cho ta, được không?"

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Tám chữ, lời ít mà ý nhiều.

Điều này để lộ ra quá nhiều tin tức, mọi người xung quanh sau khi ngửi thấy mùi hương đó đã hoàn toàn khiếp sợ, thật lâu không thể bình tĩnh lại.

- Cái hương vị này, cái màu sắc này, có phải ta đang nằm mơ không?

- Có người từng nói, khi thịt kê được chế biến đến mức tận cùng, thì sẽ có màu vàng óng ánh, có thể so sánh với màu của kim tệ, thì ra đây là thật, tiểu tử thế mà thắng rồi!

Tiểu nhị nỉ non, vẻ mặt không dám tin tưởng, đối mặt với kết quả như thế này khiến cho hắn ta tưởng như mình đang nằm mơ.

Mà vẻ mặt Trù Sư vốn rất bình tĩnh cũng dần dần trở nên kinh ngạc, hắn thật không ngờ, cái tiểu tử không có danh tiếng gì này, vậy mà thâm tàng bất lậu, ngay cả Khiếu Hoa Kê bình thường cũng làm thành được như thế, vậy nếu như đổi thành Kim Sơn Phượng Hoàng của mình thì sẽ thành món ngon đến mức nào.

Trước mặt nhiều người như vậy, có thể nói rằng Trù Thần hắn đã mất hết thể diện, nhưng trên mặt Trù Thần Bành Tổ không hề xuất hiện một tia tức giận, ngoại trừ khiếp sợ thì còn có vui sướng không rõ ràng.

- Các ngươi thua! Toàn bộ số tiền này thuộc về ta!

Đổng Đại nhanh chóng phản ứng lại, vội thu lấy kim tệ ở trên bàn, một tia ý thức đem vào trong nhẫn trữ vậy, ngay cả Tẩy Tủy Đan của Vân Phi Vũ cũng tiện thể thu vào!

"Ngạch..." Đám người xung quanh vô cùng yên tĩnh, nhìn Băng lão ăn từng miếng từng miếng Khiếu Hoa Kê, cổ họng bọn họ phát ra một thanh âm khát vọng, đối với lời Đổng Đại đã không còn nghe thấy gì.

- Lão nhân gia, ta có thể đưa một kim tệ mua một cái đùi không?

Bỗng nhiên có một nam tử mập mạp lên tiếng, mắt đầy ao ước, ngửi mùi hương khiến cho hắn không ngừng nuốt nước bọt.

- Một kim tệ? Một kim tệ của ngươi cũng đòi mua mỹ vị nhân gian này? Ta ra hai kim tệ!

Lời nam tử mập mạp vừa ra khỏi miệng thì bên cạnh lại vang lên một giọng nói, âm thanh to lớn hô lên.

- Hai kim tệ? Ta ra ba kim tệ, chỉ cần một miếng thịt hung (thịt ngực).

- Ta ra ba kim tệ và năm mươi ngân tệ, cánh gà thuộc về ta, đừng giành với ta, tất cả mọi người nể mặt ta đi!

- Cút đi, ngươi là cái gì, ta ra bốn kim tệ, cánh gà thuộc về ta!

Băng lão không trả lời, khiến cho đám người xung quanh càng thêm ồn ào, dứt khoát tại chỗ này tiến hành đấu giá.

Đối mặt với sự ra giá của mọi người xung quanh, Băng lão căn bản không đáp lại, chiếc đũa trong tay gắp không ngừng, từng ngụm từng ngụm bỏ vào miệng, gương mặt hưởng thụ, trên khuôn mặt già nua cũng xuất hiện một mảnh hồng hào.

- Băng lão...

Trù Thần không giống với những người khác, hắn bước nhẹ về phía trước, có hơi khát vọng hướng về phía Băng lão kêu một tiếng, sau một phen xoắn xuýt cuối cùng ra quyết định, tiếp tục nói:

- Cũng không thể không cho vãn bối nếm thử một miếng, vãn bối muốn biết mình thua ở đâu?

Băng lão cho hắn một cái liếc mắt, chiếc đũa bên trái động bên phải động động, mặc kệ kẹp ở chỗ nào, trên mặt đều có vẻ không đành lòng, cuối cùng đem một cái chân gà ném cho Trù Thần Bành Tổ.

Hành vi nhỏ mọn như vậy khiến cho tâm mọi người lạnh một mảng lớn, người keo kiệt như vậy, còn có cơ hội mua được sao?

Trái lại Trù Thần đối mặt với cái chân gà này, vẻ mặt kích động, sau khi nhận lấy thì hít sâu một hơi, tinh tế cảm nhận mùi vị trong đó, cuối cùng nhẹ nhàng há mồm, cắn.

-... Quả nhiên là mỹ vị nhân gian...

Sau khi Trù Thần cắn một cái thì không nhịn được đánh giá một câu.

Một câu đánh giá này vừa ra, trong nháy mắt đám người xung quanh lại ồn ào, Trù Thần nói thì tuyệt đối không giả bộ, có thể được Trù Thần khen ngợi là mỹ vị nhân gian thì không biết mỹ vị này đạt tới trình độ nào, con sâu trong bụng của đám thèm ăn này đều nhanh chóng bị dụ dỗ.

- Lão nhân gia, bán cho ta đi!

- Đúng vậy, ngài không thể cứ độc hưởng như vậy, ai cũng phải có phần chứ, lão nhân gia, bao nhiêu tiền chúng ta đều mua!

...

Vân Phi Vũ nhìn đám người kia, thật sự là không ngờ, chỉ là nhục kê lại bị những người này tung hô như vậy, giá như thế khiến cho Vân Phi Vũ rất là động tâm, suýt chút nữa không nhịn được đem con Khiếu Hoa Kê này đoạt lại rồi bán đấu giá.

Thế nhưng Vân Phi Vũ nhìn bộ dạng Băng lão, hắn còn chưa ngu đến trình độ đi khiêu khích lão, một cường giả như vậy, chính mình còn nịnh bợ không kịp, đoạt thức ăn trước miệng cọp đó là việc tuyệt đối không thể làm.

- Tất cả cút đi, một con nho nhỏ như vậy ta còn ăn chưa đủ, đều không được giành với ta, cẩn thận ta đánh các ngươi!

Đối mặt với tiếng động xung quanh, Băng lão khí phách đáp lại, giống như một đứa bé giữ khư khư món đồ chơi của mình.

Chu vi xung quanh nghe đến lời này, trên mặt toát ra thần sắc thất vọng.

Mọi người ở đây cũng không phải là người ngu, nhìn thấy Trù thần ở trước mặt Băng lão còn khiêm tốn như vậy, bọn họ tuy rằng muốn cướp thế nhưng không ai dám động tay động chân.

- Vân công tử, không biết ngươi còn có thể làm ra Khiếu Hoa Kê nữa không? Không cần đến trình độ như này, chỉ loại kém hơn một chút cũng được, ta nguyện ý mua với giá sáu kim tệ!

Rốt cục, có người não vừa chuyển đem mục tiêu chuyển đến Vân Phi Vũ, vẻ mặt nhiệt tình nhìn Vân Phi Vũ, e sợ hắn nói ra một chữ không.

- Ta...

- Ta ra bảy, Vân công tử làm cho ta một con! Nhà ta có một mẹ già, bà ấy thích ăn nhất là Khiếu Hoa Kê, ta hy vọng mang đến cho bà ấy một bất ngờ!

- Vân công tử, chỉ cần ngươi nói ra giá, ta lập tức sẽ trả.

Vân Phi Vũ vừa muốn cự tuyệt, thế nhưng đoàn người như vậy, trong nháy mắt bao vây đưa hắn vào giữa, ngay cả Đổng Đại cũng tàn bạo bị ném ra ngoài, đụng vào trù cụ, thế nhưng tiếng kêu đau nhanh chóng bị bầy người ép xuống.

Người xung quanh đều không thiếu tiền, chỉ cần một con Khiếu Hoa Kê đã bị bọn họ nâng tới giá bảy kim tệ, một món ăn giá bảy kim tệ, thực sự đủ xa xỉ.

- Chậc chậc, đại ca đúng là đại ca, một con kê cũng có thể bán bảy kim tệ.

Đổng Đại vỗ cái mông, mặc dù mang oán khí thế nhưng nghĩ tới thu hoạch ngày hôm nay, trên mặt hắn cười như hoa nở.

- Mọi người nghe ta nói, tiểu đệ bất tài, một ngày ta chỉ có thể làm ra ba con Khiếu Hoa Kê, nếu như có thể theo như dự định của tiểu đệ, mọi người không cần vây quanh ta, ta cần nghỉ ngơi!

Vân Phi Vũ bị đám người kéo trái kéo phải, khiến cho đầu óc hắn hơi choáng váng, thế nhưng những người này đều là nhóm khách hàng đầu tiên của mình tại thành Thự Dương, không thể bỏ đi, cho nên Vân Phi Vũ lựa chọn đem đám người kia giao cho Đổng Đại.

- Con bà nó, đại ca ngài quá không đáng tin cậy...

Nhìn vào đám người, Đổng Đại biến sắc, lời còn chưa nói hết đã bị bầy người vây quanh.

- Hô, làm người nổi tiếng thật là mệt!

Vân Phi Vũ cảm thán, lần nữa đem ánh mắt đặt trên người Băng lão và Trù Thần.

Cặp mắt Trù Thần hơi híp, ngón tay khẽ nhúc nhích, dường như đang diễn luyện cái gì.

Lúc này Băng lão nhìn thấy ánh mắt Vân Phi Vũ lướt qua đây, liền vội vàng đem Khiếu Hoa Kê còn dư tùy tiện gói lại, thu vào nhẫn trữ vật, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn Vân Phi Vũ.

- Tiểu tử! Làm trù sư cho ta, được không?

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.